Tể Mộ nói xong, liền cảm thấy ánh mắt Phong Quang nhìn hắn hằm hằm, hắn liển bổ sung thêm một câu: “Nhưng đó là chuyện trước khi ta chính thức quen nàng.”
“Nàng ta khiến chàng thích thú chỗ nào? Là tính năng ta tốt hơn ta, hay là nàng ta giỏi hơn ta?”
Phong Quang tỏ rõ thái độ rằng nếu hắn không nói rõ thì không thể xong với cô.
Xem ra Tề Mộ không giải thích rõ ràng không được: “Một ngày nọ, nàng ta đột nhiên tìm đến nói muốn giúp ta.”
“Sao nàng ta tìm chàng, rõ ràng là chàng thấy nàng ta gần gũi với Tể Đoan, cố tình trêu chọc nàng ta trước.”
“Được được được, là ta trêu chọc nàng ta trước.”
Hắn bất đắc dĩ gật đầu.
Khoảng thời gian linh hồn Phong Quang bị lìa khỏi xác, linh hồn cô ngày ngày đều đi theo thân thể mình, nên chuyện gì xảy ra cô đều biết, hắn muốn lừa gạt cô cũng không được, nên đành phải nói ra: “Khi đó ta và Tể Đoan đang tranh giành ngôi Thế Tử, thấy hắn ta đột nhiên chìm trong tình yêu nam nữ, ta liền nghĩ, có thể ra tay từ người con gái mà hắn ta yêu.”
Cách này tuy bỉ ổi, nhưng trên chiến trường, mọi thủ đoạn đều trở nên hợp lý.
“Thế là chàng cứ vậy mà bị nàng ta thu hút à?”
Phong Quang chất vấn, trong lòng giận dữ nghĩ lại còn dùng thân thể của cô.
“Nghe ta nói hết.”
Hắn hôn lên trán cố, tránh để cố lên cơn ghen, “Ta không nghĩ là sau một lần gặp gỡ, nàng ta lại tìm đến ta, mà còn thực hiện kế hoạch của ta.
Nàng ta nói nàng ta hiểu kỹ tình cảm nhân gian, nên ta cũng cảm thấy tò mò về nàng ta.”
Phong Quang khẽ hừ một tiếng: “Rồi sau đó?”
Tuy cô biết quá trình phát triển của sự việc, nhưng không thể biết trái tim của hắn có động lòng hay không.
“Sau khi nàng quay về thân thể, ta đầu nghĩ tới có chuyện mận chết thay đào, mời nàng ra ngoài ngắm cảnh, ta lại cảm thấy nàng vô cùng nhàm chán.”
Rất ít thứ có thể khiến Tề Mộ cảm thấy thích thú, nhưng một khi hắn thấy thích thú, thì hắn nhất định phải giành được.
Hắn không thích An Lộc mà chỉ cảm thấy thú vị.
Một nữ tử chủ động đúng vào cuộc, thay đổi thế cục nhưng lại cho mình là người đứng ngoài cuộc, quả đúng là sự trào phúng thú vị mà.
Phong Quang trừng mắt nhìn hắn, tuy không chắc hẳn đã cảm nhận được: “Thật xin lỗi, ta đã khiến Thế Tử cảm thấy nhàm chán rồi.”
“Đừng tức giận vội, nghe ta nói hết được không?”
Phong Quang “ùm”
tiếng không tình nguyện.
“Tuy nhiên sau khi nghe tiếng nàng nhắc nha hoàn tránh vũng nước, ta chợt nghĩ có lẽ ta đã phán đoán sai.
Ta chưa từng nhìn lầm một người, nhưng nàng khiến ta không chắc chắn.”
Vì thế, Tể Mộ vốn xem Phong Quang như người qua đường không hề quan trọng, lúc tiễn cô, lại không nhịn được nói lời mời lần nữa: “Sự thật chính mình, ta sai rồi.”
Phong Quang không phải chỉ đơn giản gây hứng thú cho hắn, bất tri bất giác, nàng đã chiếm lấy quá nhiều tâm tư của hắn.
Hắn bắt đầu cảm thấy sự tồn tại của Tể Đoạn trở nên chướng mắt, vì hắn ta là vị hôn phu của nàng.
Cho dù chỉ là lúc trước, dù lúc đó thân thể của Phong Quang bị một con hổ yêu chiếm lấy, nhưng Tề Mộ nghe mật thám nói họ nắm tay, còn ôm nhau...
Khi xưa chỉ cảm thấy Tề Đoan thật buồn cười khi yêu một nữ tử sâu đậm, giờ đây Tề Mộ lại muốn chặt đứt tay của Tề Đoan.
Phong Quang dè dặt hỏi hắn: “Vậy...
giờ chàng cảm thấy ta thú vị hay chưa?”
“Không phải.”
Hắn lắc đầu, trong con ngươi tối tăm lóe lên tia sáng, hắn nói: “Chưa bao giờ có người hoặc việc gì đó khiến ta thấy thú vị, khiến ta xúc động muốn lấy dây xích khóa chặt bên cạnh ta.
Phong Quang, nàng là người đầu tiên, cũng là người cuối cùng.”