Tiểu thư Hạ phủ mới hủy hôn ước cùng Tiểu Vương phủ, giờ lại kết thân với Tiểu Vương phủ, khúc mắc trong đó người ngoài không đoán được, vì vậy, họ chỉ có thể tự mình thêm mắm thêm muối đoán mà thôi.
Nhưng Hạ tiểu thư xinh đẹp như vậy, cả Lạc Thành, ngoài Thế tử Tiêu Vương phủ, đúng là không còn ai xứng với nàng.
Tiệc mừng thọ của Tiểu Vương Phi rất náo nhiệt, Tiểu Vương gia không khỏe nên không thể đến tham gia, vì vậy trong suốt bữa tiệc chỉ có Tiểu Vương Phi và Thế Tử đứng ra tiếp đãi khách.
Loại yến tiệc này, Phong Quang nhận được thiệp mời thì nhất định phải đến tham dự, huống chi, cô đã khôi phục thân phận Thế Tử Phi Tiểu Vương phủ tương lai, nhưng có thực sự không thích loại giao thiệp giả dối này.
“Chán rồi sao?”
Tể Mộ nắm tay cô kéo đến một góc tối không ai chú ý đến, ở đây hắn có thể gần gũi với cô hơn.
Phong Quang gật đầu thật thà, “Ta không thích loại yến tiệc này, nhưng, ta nhất định phải thích ứng với nó.”
“Ta rất xin lỗi nàng.”
Tề Mộ nắm tay cô, Phong Quang vốn quen với yên tịnh, hắn hiểu cô, nên cũng biết cô có thể ứng phó rất tốt các trường hợp như này.
Không phải là hắn muốn thay đổi cô, hắn chỉ nghĩ, cô phải thích ứng với thân phận Thái Tử Phi từ sớm, vì hắn đã không đợi được muốn tổ chức hôn lễ rồi.
Phong Quang khẽ tựa đầu vào lòng hắn, “Không sao, ta có thể làm tốt hơn, chỉ cần chúng ta bên nhau là được.”
Bàn tay Tề Mộ đặt trên eo cô, hắn thì thầm: “Tiểu cô nương ngoan ngoãn, ta thật sự muốn lấy nàng ngay bây giờ.”
Sắc mặt Phong Quang đỏ ửng như áng mây chiều, cắn môi gọi nhỏ tên hắn: “Tề...
Mộ.”
“Ừ.
Ta đây.”
Hắn mỉm cười.
Không biết sao, nghe đến câu này, sự mắc cỡ trong lòng Phong Quang mất đi, cô chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, như thể là bất kể trong tình huống nguy hiểm nào, hắn đều có thể xuất hiện bên cạnh cô, giúp cô che mưa che gió.
“À Mộ, ta thích chàng.”
“Ta biết.”
Lời tỏ tình mạnh dạn đột ngột của cô khiến hắn khẽ cười thành tiếng, ý cười ấm áp lộ ra trong ánh mắt, hắn nói từ tốn: “Phong Quang, ta yêu nàng.”
So với thích thì yêu càng có ham muốn độc chiếm.
Cuối cùng Phong Quang cũng đợi được ba chữ ấy, nhưng không ngờ lại là trong trường hợp này.
Cô nhìn khắp xung quanh, thấy không ai chú ý đến góc tối họ đang đứng, cô liển mạnh bạo ôm hắn, nhưng lại buông ra rất nhanh.
Tề Mộ không thỏa mãn với cái ôm thoáng qua của Phong Quang, hắn kéo tay cô đi đến một lối rẽ sâu hơn không có đèn, ánh trăng cũng đã bị cây to che khuất.
Hắn xô cô vào tường, hôn nồng nhiệt lên môi cô, một tay luồn vào dưới váy của cô.
Ở đây có thể có người đi qua bất cứ lúc nào, động tác của Phong Quang trở nên khẩn trương hơn nhưng vẫn đầy xấu hổ và khao khát theo bản năng.
Lý trí mách bảo cô phải dè dặt, nhưng cơ thể lại bảo cổ muốn được hắn chiếm lấy.
Phản ứng mâu thuẫn nảy của Phong Quang chỉ khiến hắn điên cuồng hơn.
Hạ Triều tìm rất lâu cũng không thấy Phong Quang đầu, nhìn thấy Tiểu Vương Phi đứng lặng trước của sảnh, ống hỏi: “Xin hỏi Vương Phi có nhìn thấy Phong Quang không?”
Tiểu Vương Phi miễn cưỡng cười đáp: “Mộ Nhi thấy Hạ tiểu thư ở sảnh buồn chán, nên dắt tiểu thư ra ngoài dạo, Hạ lão gia đừng lo.”
Tiểu Vương Phi luôn theo dõi con trai mình đương nhiên chú ý thấy nhất cử nhất động của đôi trẻ tuổi này.
Bà thấy Tề Mộ kéo Phong Quang đi vào chỗ tối, bà cũng từng trẻ tuổi, có thể đoán được sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng bà khẳng định, nếu bà tiến tới ngăn trở, vậy tình mẫu tử này của bà và Tề Mộ ngay cả chỉ bằng mặt thôi cũng không còn nữa.
Trừ việc Hạ Phong Quang từng là vị hôn thê của Tể Đoan, Tiêu Vương Phi cũng không có gì không hài lòng nàng.
Huống chi, Tể Mộ
- con trai bà và phụ thân của hắn cũng là phu quân của bà, ngoài diện mạo thì họ không có điểm nào giống nhau đáng để nói.
Nghĩ đến nam nhân đó, Tiểu Vương Phi nhắm mắt, niệm một câu A Di Đà Phật.