Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ

Chương 87: Cua anh chàng hàng xóm (10)



Mục Thiên Trạch vốn vì chuyện dì mất tích mà đến an ủi anh họ, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ ngây ngốc, si mê nhìn An Đồng chằm chằm của Phong Quang, cậu ta gần như quên sạch những lời ủi đã chuẩn bị sẵn, ngược lại lại nhớ đến chuyện của mình.

Sắc mặt Mục Thiên Trạch rất không tốt, nói: “Hạ Phong Quang, tôi có chuyện nói với cô.”

“Chuyện gì? Nói đi.”

Cô cũng không thèm nhìn thẳng mặt cậu ta.

Lúc nào mà Mục Thiên Trạch chẳng được mọi người chú ý, ngoài Phương Nhã Nhã còn ai dám khinh thường cậu ta? Cậu ta thấy tức trong lòng, lạnh lùng nói: “Cô chắc chắn muốn tôi nói ở đây chứ?”

“Có gì mà không chắc chứ?”

Lúc này, Phong Quang nhìn cậu ta với ánh mắt đắc ý: “Trừ chuyện hôn ước của chúng ta, bình thường cậu đâu có đếm xỉa đến tôi.”

Mục Thiên Trạch không ngờ Phong Quang lại có thể nói ra điều ấy ngay trước mặt người mà cô thích, nhất thời không biết nói sao, cậu ta vô thức nhìn sang Phương Nhã Nhã, nét mặt Phương Nhã Nhã không tốt cho lắm.

An Đồng cảm thấy bất ngờ: “Hôn ước?”

“Đúng đó, em họ anh là vị hôn phu của tôi.”

Phong Quang phóng khoáng gật đầu.

“Này, Hạ Phong Quang!”

Mục Thiên Trạch hoàn toàn không hiểu cô đang làm trò gì.

Thông thường, trước mặt người mình thích, con gái sẽ không chủ động nói chuyện mình có vị hôn phu, sẽ cố hết sức che đậy mới đúng chứ! “Tôi nghe được mà, cậu lớn tiếng làm gì?”

Cô nói.

Giọng nói hơi bực bội kết hợp với gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tạo ra một phong cách cực kỳ khác biệt.

An Đồng rũ mắt, ánh nắng chiếu trên hàng mi, rơi trên đôi mắt hắn tạo nên cảm giác thật dịu dàng: “Anh thật không ngờ, Phong Quang lại là vị hôn thê của Thiên Trạch.”

“Vậy chẳng phải giờ tôi cho anh biết rồi sao?”

Phong Quang cười nói: “Anh thấy không, tôi có bí mật gì cũng nói cho anh nghe hết.

Tôi đã nói tôi thích anh, thì tôi sẽ không giấu anh chuyện tôi có hôn ước.

Tôi không thích Mục Thiên Trạch, vừa khéo Mục Thiên Trạch cũng không thích tôi, hôn ước này sớm muộn cũng hủy.

An Đồng anh yên tâm, cái này sẽ không thể trở thành trở ngại trong chuyện yêu đương của chúng ta.”

An Đồng: “...”

Cô Hạ, cô tự tin quá đấy, người ta chưa có phát biểu ý kiến gì, mà cô đã nói ngay đến chuyện yêu đương rồi.

Phương Nhã Nhã cố gắng nhẫn nhịn mới không nói ra ý nghĩ trong lòng.

Biểu cảm Mục Thiên Trạch thay đổi: “Chẳng lẽ...

cổ đến trường Tứ Diệp Thảo là do gần nhà?”

Phong Quang gật đầu: “Đúng vậy.”

“Hôm ở sân thượng, thật ra cô không hề cảm thấy đau lòng hay tức giận?”

“Đau lòng thì không có, nhưng có chút tức giận.”

Phong Quang sở cắm trả lời, lý do cổ nổi giận đơn thuần là vì chuyện hủy hôn do cậu ta nói ra trước.

Mục Thiên Trạch nghiến răng: “Cho nên, cô cố ý diễn kịch để tôi ép cha mẹ đồng ý hủy hôn ước?”

“Chuyện này...”

Phong Quang cười ngượng ngùng: “Tôi đâu có bảo cậu lấy chuyện cắt đứt quan hệ ép cha mẹ cậu hủy hôn ước đầu, tự cậu nghĩ thế thôi mà.

Nhưng tôi phải thừa nhận cách của cậu rất hữu dụng, ngày hôm sau cha tôi đã nhận được thư hủy hôn ước của nhà cậu rồi.”

“Hạ Phong Quang!”

Mục Thiên Trạch chống một tay lên bàn, nghiêng người về phía trước, tay kia nắm chặt lấy cổ tay cô: “Cô dám tính kế tôi?”

Phong Quang cau mày: “Cậu làm tay tôi đau đấy.”

Mục Thiên Trạch sững người, vô thức hơi buông lỏng tay.

“Mục Thiên Trạch!”

Phương Nhã Nhã cũng gọi, cô ta đang định đứng dậy ngăn cản thì đã có một người nhanh hơn cô ta một bước.

An Đồng nắm lấy cánh tay đang bị túm chặt của Phong Quang, hắn nở nụ cười ấm áp: “Thiên Trạch, buông cô ấy ra.”