Dưới sự tấn công của ba người, cuối cùng An Đồng cũng đồng ý.
Lúc xế chiều, khi Mục Thiên Trạch và Phương Nhã Nhã rời khỏi, Phong Quang im lặng thu dọn đồ vật trên bàn, không nói chuyện, cũng không nhìn An Đồng.
Nếu là thường ngày, dù cho có người ngoài cô cũng không ngại nhìn hắn, càng đừng nói bây giờ chỉ còn lại hai người.
An Đồng nắm lấy cổ tay cô: “Phong Quang, đừng giận mà.”
“Anh An hiểu lầm rồi, em đâu có giận, sao em lại giận chứ?”
Cô cười xinh đẹp thoải mái, thật là nhìn không ra cô đang tức giận.
Nhưng hắn biết, cô đúng là đang không vui trong lòng, hắn thở dài nhận thua: “Anh sai rồi, anh không nên có suy nghĩ đó.”
“Anh có suy nghĩ gì à, sao em không biết?”
“Phong Quang…”
“Nếu anh không có việc gì thì đừng nắm tay em, em còn phải thu dọn đồ đi về.”
Cô hất tay hắn ra nhưng không được.
An Đồng rủ mắt: “Anh không nên để em đi quen biết thêm nhiều người, đi thích người con trai khác thích hợp hơn.”
“Hứ!”
Phong Quang đặt mạnh cái chén đang cầm trên tay xuống bàn: “Em đã nói từ sớm em thích anh, em đã cố tìm cách để anh không cảm thấy cô đơn vậy mà anh lại nghĩ em đang đùa? Anh không biết… không biết là em làm tất cả là vì anh hay sao?”
Nói đến câu cuối cùng, giọng cô nghẹn ngào.
Trong lòng An Đồng nhói lên, nắm chặt tay cô không buông, hắn sợ buông ra, cô sẽ bỏ chạy, “Anh biết, anh biết em thích anh, nhưng anh không dám chắc, có lẽ… có lẽ đó chỉ là sự say nắng nhất thời…”
Hắn biết ngoại hình của mình có sức mê hoặc rất lớn, hắn luôn nghĩ, có thể lợi dụng vẻ bề ngoài này để người khác có thiện cảm, trở thành vũ khí bảo vệ cho hắn.
Khi mới biết Phong Quang, hắn cũng duy trì bộ dạng này, hắn có được thiện cảm của Phong Quang như dự đoán, nhưng sự tấn công mạnh mẽ của cô lại khiến hắn không thể lường trước.
Giờ nhớ lại lời cô nói dưới bóng cây, nhịp tim của hắn bỗng có thay đổi.
“Anh biết em thích anh, nhưng anh lại nghỉ chỉ là nhất thời mê mẩn, anh còn đẩy em cho những người đàn ông mà anh cho là thích hợp, An Đồng, em hỏi anh, nếu chỉ là mê mẩn một người, em có cần làm nhiều việc như vậy không? Thậm chí… thậm chí em còn từng nghĩ, những gì em làm dù anh có không thích em cũng không sao, nhưng…”
Phong Quang cắn môi dưới: “Nhưng anh xem thường em! “ Cô ra sức vùng khỏi tay hắn rồi chạy đi.
An Đồng dường như nhìn thấy giọt nước mắt trong veo nơi khóe mắt cô, hắn chống tay lên trán buồn bã, trong lòng không biết là đang hối hận hay đang khẩn trương.
Hắn nên nhận ra sớm rằng không thể xem cô như cô nhóc mười sáu, mười bảy tuổi.
Tình cảm của cô, nghiêm túc hơn hắn tưởng.
An Đồng không hiểu, tại sao mình lại có hành xử lỗ mãng như vậy, chẳng phải trước giờ hắn luôn rất bình tĩnh sao? Đúng là hắn không hiểu, người càng thông minh, càng lý trí một khi gặp phải chuyện tình cảm thì sẽ trở nên mơ hồ.
… Phong Quang thật lòng thương An Đồng, nên chuyện cô khó chịu cũng là thật.
Vừa về đến phòng, cô liền khóa trái cửa, nằm trên giường cơm tối cũng không muốn ăn.
Vì để An Đồng có thiện cảm với mình, cô đã dốc lòng, dốc sức như vậy, kết quả hắn dùng một từ say đắm gạt hết mọi nỗ lực của cô.
Hạ Triều gõ cửa, nói giọng khó chịu: “Hàng xóm tốt nhà chúng ta tặng đồ này, con không ra xem thử à?”
Phong Quang động đậy người, cuối cùng cũng không nhịn được hiếu kỳ, xuống giường mở cửa: “Anh ấy mang gì đến?”
“Cha gọi con ăn cơm con không thèm trả lời, vừa nghe tên nhóc đó là mở cửa ngay.”
Mặt Hạ Triều đen như đít nồi, trực tiếp quăng bó hoa hồng trắng vào lòng cô: “Đây là quà hắn tặng này, con cầm lấy đi.”
Thì ra nụ hoa lúc sáng đã nở, Phong Quang ôm lấy hoa, khóe miệng hơi nhếch lên, nhưng vẫn hừ lạnh một tiếng: “Xem như anh ấy còn có lương tâm.”