Lúc này mới cuối tuần ba, Lý Huy cũng đã là lần thứ ba trong tuần chạy đến văn phòng tổ Ngữ Văn, khiến cho ánh mắt Ngô Mẫn nhìn Đường Miên luôn có ý muốn bát quái, Đường Miên vốn không nghĩ gì, nhưng người ta đến gọi đồng nghiệp cùng nhau đi ăn cơm, Đường Miên cũng thật sự không thể từ chối.
"Được rồi, đi thôi Tiểu Đường."
Người sáng suốt ai nấy đều thấy Lý Huy có ý với Đường Miên, mọi người đều là đồng nghiệp đương nhiên cũng sẽ giúp đỡ nhau, Đường Miên bị Ngô Mẫn gọi lại càng không từ chối được, cô chỉ có thể gật đầu đi theo ra ngoài.
Mấy giáo viên đều đi về cửa cầu thang, vừa lúc gặp được Dư Nhuế và bọn Vương Hiểu Quang đi ra ngoài đang thương lượng hôm nay đến nơi nào tìm đồ ăn.
"Hiểu Quang." Đường Miên nhìn trong đám người không có thiếu niên cao gầy quen thuộc.
"Hạ Nhai đâu?"
Không nhắc tới thì thôi, nhắc tới Vương Hiểu Quang còn cảm thấy nghĩ lại mà sợ, như thế nào cậu cũng không nghĩ ra, ngày đó cũng chỉ là một bữa cơm trưa thôi cả người Hạ ca lại giống như bị ma ám, dường như hoàn toàn thay đổi thành người khác.
"Hạ ca...... Ở phòng học, đang học tập ạ."
Cơm trưa cơm tối tất cả đều giải quyết trong phòng học thì thôi, tiết tự học buổi tối còn nhất định hết giờ mới đứng dậy rời đi, ngày hôm qua lúc bọn họ đi thu thập đám ngốc Thập lục trung* Hạ ca còn nói với cậu chờ lát nữa phải chú ý bảo vệ tài liệu học thêm mới mua!
(*tên trường)
Gần đây cậu đã bắt đầu tra xem miếu nào đặc biệt linh, chuẩn bị đi xin bùa trừ tà cho Hạ ca.
"Hạ Nhai? Ở phòng học, học tập?"
Đường Miên còn chưa kịp nói gì, Lý Huy đã cất tiếng trước.
"Đám du thủ du thực* các em bây giờ nói chuyện càng ngày càng không thể yên lòng, Hạ Nhai có phải lại trốn học hay không, các em lại giúp cậu ta nói dối, cho rằng chúng tôi sẽ tin sao?"
(*chơi bời lêu lổng)
Lời này đừng nói đám trẻ con Vương Hiểu Quang nghe mà tức giận, ngay cả Đường Miên nghe cũng cảm thấy không quá thoải mái.
"Thầy Lý, gần đây Hạ Nhai thật sự rất nỗ lực học tập, các em ấy không nói sai."
"Đúng vậy ạ!" Vương Hiểu Quang tức giận rất muốn cùng Lý Huy ngay tại chỗ đánh một trận.
"Nếu thầy không tin có thể tự mình đi vào phòng học xem!"
Dư Nhuế lôi kéo Vương Hiểu Quang, ám chỉ cậu không cần thiết phải so đo với tên ngốc.
"Được rồi, thầy Lý." Cửa cầu thang người đến người đi, Ngô Mẫn nhanh chóng vỗ cánh tay Lý Huy.
"Chúng ta không phải muốn đi ăn cơm sao, đi thôi."
Đường Miên trong quá trình thực tập thật ra thường xuyên gặp được loại lời thề son sắt đồng ý phải chăm chỉ học tập, nhưng kiên trì không được hai ngày đã bắt đầu tự mình từ bỏ, nhưng hiện tại Đường Miên cũng dần dần cảm giác được... Hạ Nhai nghiêm túc.
Tuy rằng Đường Miên cũng không hiểu rõ loại nghiêm túc này của Hạ Nhai rốt cuộc là xuất phát từ nghiêm túc đối với học tập hay là xuất phát từ việc đánh cuộc kia, nhưng đối với việc chuyển biến thái độ học tập của anh cô vẫn cực kì tán thành.
Ở nhà ăn, Lý Huy còn đang lải nhải.
"Cô giáo Đường, cô chính là quá tốt bụng, đối với đàn cặn bã lớp 10 không cần áp dụng chính sách dụ dỗ, đối với bọn họ cũng vô dụng, cứ ác là được, dù sao bọn họ cũng học không vào, ít nhất đừng để cho bọn họ bắt nạt cô."
"Thầy Lý, nghe lời nói này của thầy." Lý Huy nói làm cho Ngô Mẫn nhíu mày.
"Đều là học sinh cao trung, biết sai có thể sửa thì tốt rồi, sao lại bị thầy nói giống như tội ác tày trời vậy."
"Cô Ngô, cô cũng đến xem bọn nó có bộ dáng có thể sửa hay không." Lý Huy nói đến một nửa lại nhìn Đường Miên.
"Không phải tôi cũng là thấy cô giáo Đường quá dịu dàng đáng yêu, đến lúc đó bị bọn họ bắt nạt sao."
"Sẽ không, bọn họ đều là những đứa trẻ tốt." Bây giờ Đường Miên đi dạy học, tuy rằng vẫn thường xuyên có người xen mồm ồn ào, nhưng cũng đã không còn người sẽ thật sự động thủ như ngày đầu tiên, Đường Miên không trông cậy vào bọn họ một ngày là có thể biến thành học sinh mẫu mực nhưng có thể có một chút tiến bộ cũng đã đủ rồi.
"Cô giáo Đường, nếu cô có rảnh thì tới lớp 6 của tôi xem cái dạng gì mới chân chính gọi là đứa trẻ tốt." Trong giọng Lý Huy có sự thương hại giống như đang ám chỉ Đường Miên đã bị lớp 10 chà đạp đến phân không rõ tốt xấu.
"Tôi nói thế này, thành tích tốt nhất trong lớp cô là Tiếu Thần đi, nhưng thành tích của nó còn kém bạn đầu tiên từ dưới lên của lớp 6 chúng tôi, cô quản loại nhóm cặn bã này còn trầm trồ khen ngợi?"
Đường Miên nhìn Lý Huy thao thao bất tuyệt, trong lòng cảm thấy có chút kì lạ, vì sao một giáo viên có thể dùng từ 'cặn bã' để gọi học sinh của mình.
Cô đột nhiên có chút thông suốt, vì sao đám nhóc lớp 10 kia lại bắt nạt cô lúc cô mới đến.
Kia không phải vì bọn họ thật sự mang ác ý, mà là bọn họ đã chịu kỳ thị và bất công như vậy quá nhiều quá nhiều lần.
Ăn cơm trưa xong, Đường Miên nghĩ vẫn là từ nhà ăn mua một quả trứng luộc, một túi sữa bò đưa tới lớp 10, học sinh ra ngoài ăn cơm còn chưa trở về nhanh như vậy, toàn bộ khu dạy học yên tĩnh đến chỉ còn lại tiếng gió.
Đường Miên đi đến cửa phòng học, xa xa đã thấy Hạ Nhai vẫn như cũ nằm trên bàn giải đề toán.
Ngày thường ngũ quan thoạt nhìn hơi có chút lệ khí bây giờ an tĩnh lại hiện ra chút hương vị thâm trầm, tìm không thấy cảm giác hung ác ngày thường. Chắc là bởi vì quá mức nhập thần, Hạ Nhai thậm chí đều không phát hiện ra Đường Miên đứng ở cửa phòng học, anh hơi nhíu mày, nỗ lực mà lại nghiêm túc chiến đấu với đề mục làm anh cảm thấy rất khó giải quyết trên tay.
Túi bánh mì không bị quạt điện thổi bay trên mặt đất, lúc Đường Miên đi qua thuận tay đem nó nhặt lên, sau đó đem sữa bò và trứng gà đặt ở trên bàn Hạ Nhai.
Thiếu niên vừa ngẩng đầu lên, thời điểm thấy Đường Miên toàn bộ ánh mắt lập tức sinh động hơn: "Cô giáo Dương, cô không tức giận à?"
Đường Miên biết Hạ Nhai nói tức giận là chuyện lần trước anh ấn tạm dừng đồng hồ bấm giờ, cô nghĩ thầm người này không nói lời nào còn khá tốt, vừa nói một câu đã đáng ghét như vậy. . truyện ngôn tình
"Cẩn thận học bài của em đi." Đường Miên cầm túi bánh mì không ở trên đầu Hạ Nhai gõ một chút.
"Không được nghịch ngợm."
Hạ Nhai cầm lấy trứng gà nhanh chóng lột vỏ, ném vào trong miệng, cười rất đắc ý.
"Cô giáo Dương, đến lúc đó đã đánh cuộc thì phải chịu thua, không cho cô chơi xấu."
Đây cũng quá tự tin đi, Đường Miên hừ một tiếng: "Chờ em đều đạt tiêu chuẩn rồi nói sau."
Ngày đó công bố thành tích kì thi tháng, xếp hạng của chín lớp còn lại một lần nữa biến hóa, nhưng mặc kệ bọn họ biến như thế nào đều không liên quan đến lớp 10, trong lớp người nên chơi thì chơi, người nên nghịch thì nghịch cũng chỉ có một mình Tiếu Thần lên web trường để tra thành tích.
Nhưng tay cậu lướt tới lướt lui trên màn hình, theo thói quen nhìn vào một chỗ trong danh sách lớp.
Ở lớp 10, không thể nghi ngờ Tiếu Thần vĩnh viên là số một, cho nên kì thi tháng này cậu cũng không hề do dự nhìn lên vị trí trên cùng, kết quả lại ngoài ý muốn ở đó cậu thấy một cái tên khác.
"Hạ Nhai!?" Tiếu Thần thật sự bị mãnh liệt chấn kinh một phen, thấu kính dày như đít chai thiếu chút nữa rơi xuống đất, cậu lập tức quay đầu nhìn về phía cuối cùng của phòng học, lại thấy vị trí của Hạ Nhai trống không, cậu nhanh chóng cúi đầu xem từng môn.
Thế mà mỗi một môn của Hạ Nhai đều trên mức đạt tiêu chuẩn một chút!? Sao có thể! Trước đó rõ ràng thành tích của anh rất kém!
Trong văn phòng, Hạ Nhai đã đem Đường Miên nửa đè ở trên bàn làm việc, lộ ra răng nanh sắc bén của mình.