Nhật Ký Dưỡng Thành Thiếu Niên Phản Nghịch

Chương 74



Mọi người vội vã đưa Quý Lan đến bệnh viện tốt nhất gần đó.

Trong hàng ghế sau rộng rãi, Quý Lan nằm co người gối lên đùi Nhâm Xử An.

Sắc mặt anh tái nhợt, mồ hôi lạnh trên trán túa ra như mưa.

Anh hơi hé mắt ra, muốn an ủi Nhâm Xử An mấy câu, nhưng vừa mở mắt ra chưa đến hai giây đã phải cau mày nhắm chặt mắt lại. Bởi vì anh vừa mở mắt ra thì dạ dày lại trào lên một cách dữ dội, cảm giác buồn nôn ập tới khiến sắc mặt anh lại kém hơn nữa.

Anh sợ Nhâm Xử An lo lắng thái quá nên chậm rãi cất tiếng: “Anh chỉ hơi chóng mặt chút thôi, không có việc gì đâu.”

Anh nhắm mắt lại, cố gắng chịu đựng cảm giác trời đất đang xoay tròn, anh đưa tay ra muốn chạm vào Nhâm Xử An.

Nhâm Xử An nhìn anh như thế, trong lòng vừa sợ hãi vừa đau đớn.

Cô sốt ruột đến mức sắp khóc ra rồi, nhưng vẫn dùng giọng nói run rẩy của mình nói: “Ừm, không có việc gì đâu, nhóc con đừng sợ, đến bệnh viện kiểm tra một chút là tốt thôi.”

Nhưng đây không phải là trò chơi, không phải chỉ cần bấm màn hình điện thoại di động mấy cái là có thể giải quyết mọi việc.

Cô ngẩng đầu lên, cắn nhẹ môi dưới.

Một tay cô nhẹ nhàng vỗ vỗ trên sống lưng thon gầy của Quý Lan.

Quý Lan chỉ sợ Nhâm Xử An đau lòng mà thôi.

Nhưng nghe Nhâm Xử An an ủi xong, anh bỗng cảm thấy hơi yếu đuối một chút. Một thứ cảm giác không thể miêu tả, cũng không thể nói được thành lời trào lên.

Lỡ như thật sự có gì đó…

Anh không muốn An An đau khổ vì anh.

Lại càng không muốn phải rời khỏi An An.

Không muốn.

Từng hình ảnh lướt qua trong đầu anh, từ thời thơ bé thiếu thốn hạnh phúc đến sự mừng rỡ lúc gặp lại sau khi đã lạc mất nhau. Hơi thở của anh bỗng dưng trở nên gấp gáp, khóe mắt cũng lập tức chua xót. Anh quay người ôm lấy eo Nhâm Xử An, chỉ một chốc sau cảm giác quay cuồng chóng mặt vô cùng khó chịu lại ập đến.

Trong lòng anh đang sợ hãi, nhưng vẫn dùng giọng nói vừa rầu rĩ vừa yếu đuối nói: “Đừng sợ, đã là người lớn rồi mà.”

Nhâm Xử An bị Quý Lan chọc cho bật cười.

“Sao lại vẫn y như khi còn bé… Dối lòng thế.”

Nhìn vẻ yếu đuối hiếm khi xuất hiện trên gương mặt Quý Lan, cảm giác hoảng sợ và căng thẳng từ từ giảm bớt.

Chắc chắn Quý Lan cũng đang rất sợ, cô không thể để sự căng thẳng của mình ảnh hưởng đến anh thêm nữa.

Nên cô dịu dàng an ủi: “Không có việc gì đâu, chúng ta đến bệnh viện khám một chút, dù có thế nào đi chăng nữa thì chắc chắn cũng sẽ có cách giải quyết thôi.”

Quý Lan nằm trên giường bệnh, hai mắt anh nhắm chặt, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ.

Vừa nãy đã kiểm tra vài thứ.

Cứ mỗi lần anh cử động đầu là cảm giác chóng mặt lại tăng thêm một chút, giống như tất cả mọi thứ đang quay tròn xung quanh.

Chỉ có nằm im không nhúc nhích thì cái cảm giác chóng mặt buồn nôn kia mới từ từ giảm xuống.

Một lát sau, một vị bác sĩ trên mái tóc đã có vài sợi bạc bước vào.

Đoạn Tranh Vanh và Nhâm Xử An lập tức đứng dậy: “Bác sĩ, sao rồi ạ?”

Không khí trong phòng bỗng cứng lại, chờ đợi bác sĩ mở lời.

Bác sĩ cau mày nhìn kết quả trong tờ giấy trên tay.

Bầu không khí càng trở nên ngột ngạt hơn.

Bác sĩ lật lật tờ giấy xét nghiệm mấy lần, hai hàng lông mày từ từ giãn ra: “Các chỉ số cơ thể của Tiểu Quý đều bình thường, vậy nên chúng tôi đã dựa vào đó mà phán đoán, có lẽ đây là hội chứng Meniere, hơn nữa tình huống không nghiêm trọng lắm, chỉ có hiện tượng chóng mặt, không xuất hiện tình trạng ù tai, điếc… Không phải vấn đề lớn. Cảm giác chóng mặt này sẽ giảm bớt trong vòng một ngày, nhưng có khả năng sau này sẽ lại xuất hiện nữa, mấy tháng hoặc mấy năm một lần, cái này thì tùy vào tình huống của từng người.”

Tất cả mọi người ở đây đều chưa từng nghe thấy chứng bệnh này.

Đoạn Tranh Vanh nhanh chóng rút điện thoại di động ra tìm kiếm một lúc, xem lướt qua Wikipedia một lần rồi hỏi: “Bệnh này… Không có cách chữa khỏi hẳn sao?”

“Bởi vì đến nay cơ chế phát bệnh còn chưa được rõ ràng nên mới không có cách nào chữa khỏi hẳn. Thường thì thuốc được kê trong giai đoạn chóng mặt, để giảm bớt cảm giác chóng mặt đó. Chúng tôi từng tiếp nhận một vài bệnh nhân, mỗi lần chóng mặt cách nhau khoảng vài năm nên không ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống thường ngày.”

“Nhưng nếu số lần chóng mặt càng nhiều thì thời gian sẽ càng dài, khoảng cách giữa các lần cũng ngắn lại, nếu chóng mặt nhiều lần ảnh hưởng đến cuộc sống thì cần phải phẫu thuật. Tình huống hiện giờ của Tiểu Quý thì dùng thuốc trước, hết chóng mặt thì có thể sinh hoạt làm việc như bình thường. Nếu như khoảng cách giữa các lần phát bệnh quá ngắn thì phải nhanh chóng phẫu thuật.”

Nhâm Xử An nghe xong, mồ hôi túa ra như mưa vì căng thẳng lúc nãy đã rơi xuống.

Cô chớp chớp mắt, hỏi: “Cho nên là, bệnh này thật ra không gây nguy hiểm đến tính mạng, chỉ thỉnh thoảng mới xảy ra một lần, không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường?”

Bác sĩ gật đầu: “Nói cho đơn giản thì đúng là như vậy.”

“Tốt quá, vừa nãy tôi thấy sắc mặt anh ấy tái nhợt, mồ hôi lạnh túa ra khắp người, làm tôi sợ muốn chết!”

Cô bỗng dưng được thả lỏng, Nhâm Xử An ngửa mặt lên trời hít một hơi thật sâu.

Cô lập tức quay lại chọc chọc mặt Quý Lan: “Anh anh… Anh làm em sợ muốn chết!”

Quý Lan biết đây không phải bệnh nguy hiểm nên cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, giống như được ân xá. Nhưng bệnh tình của anh vẫn chưa giảm bớt, khung cảnh xung quanh vẫn đang quay tròn.

Ý thức anh vẫn còn tỉnh, nhưng thế giới đã hỗn loạn.

Anh chỉ có thể chu môi, tỏ vẻ đáng thương: “Chẳng phải là do anh nghĩ…”

Bầu không khí trong phòng bệnh lập tức dịu xuống.

Bác sĩ nhìn hai người trẻ tuổi đang chọc ghẹo lẫn nhau thì cười cười: “Sắc mặt tái nhợt, đổ mồ hôi lạnh, đây cũng là những triệu chứng chủ yếu của hội chứng Meniere, giờ tôi sẽ kê đơn, sau khi dùng thuốc xong thì ngủ một giấc, bệnh sẽ tốt hơn một nửa.”

“Được, bác sĩ à, bệnh này có cần phải chú ý gì không ạ, kiểu như chú ý để triệu chứng bệnh không xuất hiện nữa ấy ạ.” Nhâm Xử An hỏi thêm mấy câu.

“Ăn uống thanh đạm, cố gắng tránh mệt mỏi và sinh hoạt không điều độ, đảm bảo ngủ đủ, tăng cường rèn luyện, tránh những cảm xúc tiêu cực, chỉ là những chuyện bình thường hằng ngày phải làm thôi, nhưng muốn làm được cũng không dễ gì.”

Bác sĩ cũng biết Quý Lan là một ngôi sao lớn, biết cuộc sống của nghệ sĩ đa số đều không có quy luật, nên lại nói thêm một câu: “Đặc biệt là cái nghề này của mọi người, lại càng không dễ hơn nữa.”

Đoạn Tranh Vanh đi theo thầy thuốc ra ngoài, Nhâm Xử An ở lại phòng bệnh chăm sóc Quý Lan.

Quý Lan nghe thấy mọi người đã ra ngoài, bèn thò tay ra khỏi chăn, đưa tay về phía Nhâm Xử An.

“Đầu không động đậy được, mà tay cũng không chịu yên.”

Dù Nhâm Xử An mắng một câu, nhưng vẫn đưa tay ra nắm chặt lấy tay Quý Lan.

Hội chứng Meniere này, chỉ cần đầu hơi di chuyển, mắt hơi hé ra là cảm giác chóng mặt sẽ tăng mạnh.

Bởi vậy Quý Lan chỉ có thể nhắm chặt hai mắt, đầu giữ yên một chỗ, thế anh mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Anh rất khó chịu, cả thế giới đều đang xoay vòng vòng.

Thế mà Nhâm Xử An lại còn mắng anh.

Ngón tay anh hơi dùng sức, bấm vào lòng bàn tay Nhâm Xử An: “Em không thể an ủi anh một chút sao?”

“Trên đường đi đã nói hết lời an ủi rồi.”

Lúc nãy Quý Lan ngã xuống khiến cô sợ hết hồn, suýt chút nữa cô đã khóc ầm lên trước mặt mọi người rồi.

Lần đầu tiên trong đời cô thấy cảnh này xảy ra trên người một người có quan hệ rất thân thiết với cô, những suy nghĩ lung tung đó cô đã cảm nhận đủ rồi.

“Anh có biết không, lúc anh ngã xuống, suýt chút nữa em đã bật khóc trước mặt mọi người, trên mạng nhiều tin đột tử như thế…”

Cô nói, giọng nói còn run nhè nhẹ và mang theo chút hơi nước.

Cô còn không quên đánh nhẹ Quý Lan mấy cái.

Quý Lan nghe xong, đôi môi mỏng hình như hơi nhếch lên.

Anh dùng ngón tay cái xoa xoa nhẹ nhàng trên tay Nhâm Xử An, dịu dàng nói: “An An, cảm ơn em vì đã lo lắng cho anh đến vậy.”

Nhâm Xử An nghe anh nói nghiêm túc như thế, bỗng nhiên lại cảm thấy hơi ngượng ngùng.

Cô bĩu môi như muốn che giấu cảm xúc: “Người lo lắng cho anh nhiều lắm! Tất cả mọi người trong tổ chương trình đều sợ hãi.”

“Nhưng An An mãi mãi là người đặc biệt nhất.”

Quý Lan vẫn nhắm mắt, vừa như tự lẩm bẩm một mình, vừa như chất chứa tình cảm nồng nàn.

Chẳng hiểu vì sao mà Nhâm Xử An càng cảm thấy xấu hổ hơn.

Cô nhẹ nhàng bỏ tay Quý Lan ra, lắp bắp: “Anh anh… Già mồm!”

Dịu dàng nhỏ nhẹ được 3 giây, lại xù lông lên rồi.

Quý Lan tạm dừng một chút, lúc cất lời tình cảm nồng nàn đã bay sạch. Giọng nói anh trở nên mềm nhũn: “Em… Lại mắng anh.”

Vừa đáng thương vừa nhỏ bé vừa yếu đuối.

Nhất là bây giờ sắc mặt Quý Lan vẫn còn tái nhợt, đang nằm trên giường bệnh, có vẻ cực kỳ yếu ớt.

Nội tâm Nhâm Xử An không thể chịu nổi, lập tức sụp đổ.

“Không mắng anh không mắng anh nữa, em sai rồi, chờ anh khỏe em bồi thường cho anh.”

“Bồi thường như thế nào?”

Gương mặt Quý Lan thả lỏng, dường như có chút ý cười.

Anh vừa nói xong đã cảm thấy có một hơi thở nhẹ nhàng ấm áp phất qua mặt mình.

Ngay sau đó, một đôi môi mềm mại nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mỏng của anh.

“Quý Lan, thuốc này, uống thuốc rồi ngủ một giấc…”

Đoạn Tranh Vanh mở cửa đánh “Cạch”.

Lại “Cạch” một cái đóng cửa vào.

Giọng nói vọng lại từ ngoài cửa: “Hai phút nữa tôi quay lại.”

Hoàn thành tất cả động tác chỉ trong vòng một giây đồng hồ. Từ lúc nghe thấy tiếng Đoạn Tranh Vanh, Nhâm Xử An đã bật lên như lò xo rồi. Cô đỏ bừng từ đỉnh đầu xuống đến tận cổ, trông không khác gì tôm luộc.

Xong xong xong.

Hình tượng của cô trong mắt Đoạn Tranh Vanh vỡ vụn hết rồi!

Xấu hổ muốn chết!

Ngay lúc Nhâm Xử An đang luống cuống đến nỗi chết cứng tại chỗ, trong cổ họng Quý Lan lại bật ra một tiếng cười trầm thấp. Đôi môi anh cong lên, toàn thân anh toát ra một cảm giác sung sướng rõ ràng. Dù tai anh cũng đang đỏ cả lên nhưng anh vẫn nói: “Tiếp tục đi, tranh thủ lúc anh không có sức đánh trả…”

Anh ngừng lại một chút, cố gắng ép cảm giác chóng mặt xuống, mắt khẽ hé ra một khe nhỏ.

Anh híp đôi mắt phượng hẹp dài, cười nói: “An An muốn làm gì thì làm.”

“Anh mau nhắm mắt lại cho em! Anh sợ mình không đủ chóng mặt hả?”

Nhâm Xử An đưa tay che lại mắt Quý Lan.

Ánh mắt lại không nhịn được, rơi xuống đôi môi mỏng vẫn hồng hào như cũ.

Sắc mặt nhợt nhạt khiến đôi môi mỏng đỏ sẫm ướt át nổi bật hơn.

Cô nghiến răng.

Đừng nhìn đừng nhìn, càng nhìn càng muốn phạm tội.

Phạm tội đúng theo ý người này luôn!

Cô là người trưởng thành biết tự kiềm chế cực kỳ tốt, nhất định sẽ không nương theo ý của nhóc con xấu xa này đâu!

Ực một tiếng, Nhâm Xử An nuốt một ngụm nước bọt.

Cô giằng co mấy giây.

Cô vẫn cúi đầu gặm một cái thật mạnh mẽ trên đôi môi mỏng lúc nào cũng muốn dụ dỗ cô. Tiện thể, cô còn dùng răng cắn lên khóe miệng Quý Lan một cái như trả thù.

Ừm, cô là người trưởng thành.

Nên phải dùng cách này bắt nạt lại nhóc con xấu xa.

Quý Lan uống thuốc xong, ngủ một giấc thật ngon.

Sau khi tỉnh lại, đúng là tất cả mọi thứ đã bình thường trở lại, dù có mở mắt ra cũng không cảm thấy chóng mặt nữa.

Nhâm Xử An vẫn túc trực bên giường, nên khi Quý Lan tỉnh lại đã thấy cô đang ôm máy tính bảng xem kịch bản. Quý Lan mở mắt ra, nhìn những dòng chữ khô khan trên màn hình máy tính bảng, bỗng cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.

Anh biết Nhâm Xử An yêu đóng phim, nhưng mà thế này thì hơi quá rồi, tranh thủ mọi lúc mọi nơi đọc kịch bản.

Đúng là giống y như anh hồi trước.

“An An.” Quý Lan bỗng nhiên cất tiếng gọi.

“Ôi, anh tỉnh rồi!” Nhâm Xử An vui vẻ, lập tức bỏ máy tính bảng xuống, đến gần hỏi: “Còn chóng mặt không?”

Quý Lan lắc đầu một cái, không cảm thấy chóng mặt tí nào, vì vậy nói: “Không chóng mặt nữa, em yên tâm đi.”

Anh chống người ngồi dậy, còn lắc lắc đầu mấy cái nữa.

Đúng là không có gì cả, mọi thứ không xoay tròn quanh anh nữa.

“An An, nếu không thì… Anh lùi về hậu trường nhé.”

Quý Lan trầm giọng nói, khiến Nhâm Xử An ngạc nhiên sững lại.

“Sao bỗng nhiên anh lại nói vậy?”

Diễn viên là nghề có áp lực lớn, càng nổi tiếng thì càng bận bịu.

Giống như hai người bọn họ, nếu như không ở cùng một tổ quay phim thì một năm có thể gặp nhau được mấy lần đây?

Nhưng bọn họ lại không thể đóng phim cùng nhau mãi được.

Hơn nữa, sau khi trải qua cơn bệnh bất ngờ này, anh càng cảm thấy mình nên chú ý đến vấn đề sức khỏe nhiều hơn.

Cái kiểu một năm hết 365 ngày bôn ba khắp nơi như hồi trước không còn phù hợp với anh nữa.

Chẳng bằng lui về hậu trường, có thể ở chung với An An nhiều hơn một chút.

Cũng tiện thể nghỉ ngơi dưỡng sức luôn.

Quý Lan nhẹ nhàng giải thích mấy câu, sau đó dịu giọng nói: “Hai chúng ta không thể cùng bận rộn thế được, anh lùi về sau, em tiếp tục đóng phim.”

Một cảm giác cảm động không nói nên lời lan tỏa trong lòng cô.

Cô mím mím môi, bỗng nhiên không biết phải nói gì.

Một lát sau, cô mới giật giật môi, nói: “Cảm ơn anh vì đã nghĩ vậy, nhưng mà… Anh phải suy nghĩ thật kĩ, đây không phải là việc nhỏ đâu.”

“Anh biết.” Quý Lan gật gù, vẻ mặt vẫn nghiêm túc như cũ: “Anh sẽ nói chuyện cẩn thận với Đoạn Tranh Vanh và thành viên cấp cao trong công ty.”

Nhâm Xử An im lặng trong chốc lát, rồi nhẹ nhàng hỏi: “Anh có yêu việc đóng phim không?”

Cô vẫn cứ cảm thấy hơi phức tạp.

Nếu anh yêu đóng phim, vậy cô đương nhiên rất cảm động, nhưng cũng sẽ cảm thấy đáng tiếc nữa, cô không thể chỉ vì bản thân mình mà làm Quý Lan lỡ dở cơ hội phát triển sự nghiệp. Nếu anh không yêu đóng phim, vậy cô cũng không thể nào hiểu được sự kiên trì của Quý Lan bao nhiêu năm nay.

Quý Lan chỉ nhìn thoáng qua là đã biết suy nghĩ trong lòng Nhâm Xử An.

Đầu mày khóe mắt anh cười cong cong, thản nhiên trả lời: “Yêu, chẳng phải em từng nói, đóng phim có thể trải nghiệm một cuộc đời khác ư? Anh yêu loại trải nghiệm này.”

Nhâm Xử An hơi nhướng mày, mở miệng định nói gì đó.

Quý Lan đã dùng đôi mắt sâu thăm thẳm lẳng lặng nhìn cô, nói: “Anh trải nghiệm cuộc đời của người khác mười mấy năm rồi, bây giờ… Phải cố gắng trải nghiệm cuộc đời của chính mình thôi.”

Anh nói xong, vươn tay ra ôm Nhâm Xử An vào lòng.

Anh vùi đầu bên tai Nhâm Xử An, giọng nói ôn hòa trầm thấp, dường như đang cực kì mong ngóng tương lai.

“Trải nghiệm cùng em.”

Nhâm Xử An bị anh ôm, rất ngạc nhiên.

Trái tim cô mềm nhũn, dường như đã hóa thành một vũng nước.

Khóe mắt anh ươn ướt.

Cô khịt mũi nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ai dạy anh mấy từ này…”

“Là anh tự học.”

Quý Lan nghiêng đầu, nhẹ nhàng chạm vào Nhậm Xử An, giọng trầm ấm: “Liệu An An có định thưởng gì không?”

Anh dường như bị bỏ bùa, luôn muốn bên cạnh cô, ở gần cô.

Nghĩ đến những hình ảnh rạo rực hiện lên trong lòng, vành tai anh nóng lên.

Đây còn đang trong phòng bệnh!

Nhậm Xử An sợ bị người khác thấy bèn đẩy anh ra. Giọng điệu ghét bỏ nói: “Anh… lúc nào cũng khen với chả thưởng.”

Quý Lan ít làm những những việc không kiểm soát. Chỉ là việc yêu cầu phần thưởng từ Nhậm Xử An thì khó mà kiềm lại. Sau khi bị đẩy, anh tự trách bản thân.

Phịu môi xong thì không dám lên tiếng nữa.

Cứ mở miệng toàn nói xằng bậy.



Sau khi Quý Lan đỡ đau đầu, anh lại tiếp tục ghi hình cho xong. Ghi hình xong thì đến đoàn quay, cả một ngày dài chẳng ngơi lấy một phần.

Bọn họ đều là diễn viên, nói đúng hơn đều là người quen cả vậy nên thấy mặt nhau khó như lên trời. Đặc biệt là sau vụ hỏa hoạn, Nhậm Xử An đóng đô tại nhà Quý Lan. Người nào làm việc nấy khiến cô không gặp Giang Đồng đã lâu.

Trong lúc quay phim, cả Giang Đồng và Quý Lan đều ở gần đó.

Quý Lan nay không phải tuýp người vì một chuyện gì đó mà cùng nhau gánh vác mọi thứ, tính tình vốn nóng nảy nên gửi cho Đoạn Tranh Vanh tin nhắn thông báo rồi đi vào tiệc.

Nhậm Xử An đứng chờ đoàn phim bên ngoài, đột nhiên trước mặt xuất hiện một chiế xe phong cách thể thao.

Cửa kéo xuống, lộ ra khuôn mặt đẹp trai của Sở Dĩ Lam từ lâu không gặp.

Anh nhướng mày, chỉ vào xe của mình: “Thế chiếc này thì sao? Versailles không đủ à?”

Cô chẳng biết đó là loại xe gì bởi cô chẳng hiểu về xe chút nào cả.

Vì vậy cô mở cửa xe, cười hì hì: “Tốt tốt tốt, Versailles. Anh như thế tại sao không phối trí tài sản.”

“Phối trí à, xe này xe thuê ở đây. Không lẽ lại lái từ Đế Đô qua đây?

Sở Dĩ Lam liếc nhìn Nhậm Xử An, lộ rõ khinh bỉ cô gái “ngốc nghếch”.

Giang Đồng ngồi ở sau ôm cổ Nhậm Xử An.

Cô luôn miệng cảm thán: “An An trọng sắc khinh bạn. Hơn cả tháng không gặp cũng chẳng thèm nhớ.”

“Thôi thôi, không phải lâu lâu cũng gọi nhau nói chuyện phiếm à?” Nhậm Xử An nhìn Giang Đồng nhưng khóe miệng không có nổi một nụ cười.

Sở Dĩ Lam ở bên lái xe, thuận miệng chọc vài ba câu.

Nhậm Xử An sửng sốt, liếc mắt nhìn Giang Đồng.

Giang Đồng hiểu rõ cái nội dung “Mình không nói với thằng cha đấy” từ ánh mắt kia.

“Tâm tư theo thần tượng à, lúc chụp ở “Ám Dũng” đã nhìn ra rồi.” Sở Dĩ Lam nhếch miệng, trông giống thầy bói.

Anh giương mắt nhìn qua kính chiếu hậu nói: “Thần tượng có gì bất thường cũng không thể lọt qua mắt anh.”

Nhậm Xử An la oai oái: “Nhưng rõ ràng lúc đó Quý Lan thông suốt mà.”

Sở Dĩ Lam:…

Chưa uốn lưỡi bảy lần trước khi nói rồi.

Anh ta đĩnh đạc giơ tay vỗ vỗ vô lăng: “Dù sao thần tượng lúc ấy cũng khá dị thường!” Cả đường nói chuyện phiếm, Sở Dĩ Lam chở họ đến một nhà ăn rất có tiếng.

Anh ta đã đặt phòng đơn trước rồi, vừa tới thì được người phục vụ dẫn họ đi. Sở Dĩ Lam đưa thực đơn cho Nhậm Xử An chọn lựa: “Thích gì thì gọi, hôm nay anh mời, coi như là chúc mừng An An đạt giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.”

“Ừ, mình cũng có quà cho cậu này An An.” Giang Đồng lấy trong túi ra một chiếc hộp có bao bì tinh xảo, đưa cho Nhậm Xử An. Cô ấy vỗ nhẹ lên bàn tay của Nhậm Xử An, cười nói: “Chúc mừng An An lên một cấp mới!”

“Hai người chuẩn bị lễ mừng cũng muộn thật, em sắp được nhận giải tiếp rồi.” Nhậm Xử An giả vờ không hài lòng, mỉm cười nhìn hai người.

“Ôi An An, em lại sưng rồi.”

“An An nhà mình có sức mạnh không sợ sưng phù!” Giang Đồng nói rồi ôm cổ Nhậm Xử An, trông có vẻ còn hơn cả lúc mình được nhận thưởng.

“Đồ ăn thì tôi chẳng biết món nào ngon, hai người chọn đi. Tôi đi vệ sinh một chút.”

Nhậm Xử An chưa từng tới nhà hàng cao cấp nào như vậy trước đây để ăn, sợ lại không thuận miệng thì lãng phí.

Vì vậy cô đẩy thực đơn tới trước xem mọi người chọn cơm.

Sở Dĩ Lam “Ây dà” một tiếng: “Anh xin em đấy, đây là mời em mà, chọn lẹ đi cô nương.”

Nhậm Xử An mở cửa quay lại cười nói: “Em thật sự không chọn đâu, hai người chọn món ngon nhớ gọi tôi một phần.”

“Kỳ thật mình cũng không hiểu, mình cùng An An đi vệ sinh.”

Giang Đồng đi theo nói, đi tới đứng cạnh An An thì khựng lại.

Cô ấy sửa lời “Hay là để mình ở lại chọn cơm đi.”

Nhậm Xử An nhìn vậy liền khinh bỉ cô ấy.

“Tôi tự đi.”

Nói xong cô nhấc chân đi, ai đâu ngờ trước mặt xuất hiện hình dáng quen thuộc. Cô đứng người hai giây rồi muốn đóng cửa tức khắc. “Hay tôi cùng mọi người chọn món luôn.”

Không chờ cô kịp thoát, trên eo bỗng có lực ôm cô ra ngoài.

Giây tiếp theo vang lên tiếng “Xoạch”.

Giang Đồng ở trong vung tay không thương tiếc đóng cửa.

Nhậm Xử An:…

Được lắm Giang Đồng! Cậu nhớ kỹ đó!

Cô mang nặng mối thù này!

Quý Lan ghé vào tai cô: “Anh cũng có thể giới thiệu cho em.”

“Không cần.”

Nhậm Xử An khịt mũi, vỗ vào tay Quý Lan đang quấn quanh eo: “Bỏ ra.”

Giọng điệu thì giống mắng mỏ nhưng lương tâm trong lòng lại đang cắn rứt.

Sao cô lại gặp anh nhỉ?

Quý Lan ngoan ngoãn buông tay.

Nhưng giọng điệu buồn buồn: “Cố ý giữ lại cho anh à?”

“Em không sợ dấm bị đổ!” Nhậm Xử An cong môi.

Quý Lan biết kiểu gì Nhậm Xử An cũng nghĩ như vậy. Trong mắt hiện ý cười, anh cong môi nói: “Anh sẽ không xen vào chuyện của em, chỉ cần…”

Ngừng một chút, anh tiến gần cô, thở ra hơi ấm.

“Thỉnh thoảng dỗ anh là được.”

Nói xong, tai anh đỏ lên. Đôi mắt phượng đen thẳm sáng ngời đó nhìn Nhậm Xử An, khuôn mặt đỏ bừng.

Mong đợi và dựa dẫm.

Vẻ ngoài như thế sinh ra để quyến rũ con nhà người ta.

Cô cảm động, tự nhiên muốn ăn miếng trả miếng. Nhưng dù sao đây còn đang ở ngoài, cô kìm nén cơn nhói đưa tay lên vuốt tóc Quý Lan.

“Em biết anh đang có việc, đi đi. Đừng trễ.”

Sắc mặt Quý Lan đột nhiên thay đổi. Anh nhìn Nhậm Xử An rồi nói: “Anh đang ở phòng bên cạnh, có nhiều sếp lớn và người trong giới ở đó, có cả người quen của anh nữa.”

Nhìn biểu cảm của Quý Lan chắc chắn không phải chuyện tốt.

Mí mắt Nhậm Xử An giật giật: “Người quen mà anh nói không phải người vui vẻ phải không.”

Quý Lan gật đầu, nhẹ giọng: “Đừng nghĩ linh tinh, nói chuyện phiếm đi.”

Sau khi hai người chia tay nhau, Quý Lan mím môi cười. Đoạn Tranh Vanh hôm nay ở cùng anh, nhận được tin của Nhậm Xử An liền dỗi bờ vai của anh.

Ấy mà chỉ báo cho Đoạn Tranh Vanh, không thèm nói cho anh.

Đương nhiên anh sẽ nảy sinh ý nghĩ chất vấn hỏi tội. Đầu Quý Lan sau khi xuất hiện hai chữ hỏi tội, anh trầm mặc một lúc.

Thuật ngữ này không đúng, quá trẻ trâu.

Dẫu là chuyện nhỏ nhưng anh càng nghĩ càng thấy vui.

Mặc dù chẳng hiểu tại sao.

Với đôi mắt chứa nụ cười, Quý Lan đi vào phòng thấy Đoạn Tranh Vanh đang hấp tấp.

Anh ấy hơi lo lắng: “Tôi gửi cho Wechat cho anh, anh nhận được không? Khắp nơi đều đang xôn xao việc hạng mục nữ hoàng điện ảnh. Vừa lúc Nhậm Xử An lên hot search thì bị con mẹ họ Phương dẫn đầu. Hiện tại thành chuyên đề buổi biểu diễn lộn xộn rồi. Tôi sợ ai đó đi qua trong lúc anh đang kéo mặt xuống thì chết nên mới đi tìm.”

“Hot search?”

Đăng lên hot search không phải chuyên khó nhưng chắc là điều xấu.

Khi anh mở Weibo xem mới hiểu ngọn ngành câu chuyện.

Nhậm Xử An bị parapazzi theo dõi suốt gần hai tháng.

Dẫu lái xe vào biệt thự của anh hay di chuyển với sự giúp đỡ của Giang Đồng, thậm chí lái xe thể thao của Sở Dĩ Lam cũng bị chụp lại.

[Khiếp mẹ, chậm hai tháng mới lấy được búa. (icon đầu chó)]

[Uầy kích thích, không ngờ lần đầu có dưa vừa lâu vừa liên tục như thế!]

[Má nó chứ tháng trước vừa chửi Phương Vũ, tháng sau lật ngược!]

[Nhậm Xử An ngay thẳng đã bị đánh bại. (thêm một đầu chó nữa)]

[Cây búa này cũng thật ghê, An An không sợ mình phá hoại hạnh phúc gia đình người ta à. (icon khóc lớn T-T)]

[Lộn xộn ghê (đầu con chó thứ ba) tôi sợ.]

[Cỏ, nhà sập luôn.]

[Cái cục rắm thơm tho! An An bị hack có phải chuyện lạ gì cho cam?! Đều là nghe theo chiều gió mà hóng biến!]

[Account chính của Ám Lam lúc ấy còn phát trên Weibo, nội hàm của Phương Vũ, chẳng phải công ty nên xin lỗi sao?]

[Đúng, Ám Lam là công ty lớn, sao mà làm như này được…]

[Dẫu có khả năng diễn xuất sắc, tay cầm cúp ảnh hậu nhưng bản thân bại hoại thất đức thì cũng chỉ là một nghệ sĩ phế mà thôi!]

Dưới đường dẫn của tài khoản marketing và thủy quân, cư dân mạng bị bao trong vòng suy nghĩ kì lạ.

Nhậm Xử An được ký hợp đồng với Ám Lam, thậm chí còn được đóng phim tình cảm với Quý Lan đơn giản vì có chống lưng. Mà chống lưng chắc chắn cũng phải lớn, tuổi chắc chắn không hề nhỏ.

Tuổi không còn trẻ thì chắc chắn đã có gia đình.

Cũng không phải không ai nghi ngờ Nhậm Xử An với Quý Lan có mối quan hệ mập mờ gian dối.

Khó quá đành tin bản thân cho lẹ, ít ai tin rằng Quý Lan sẽ bất ngờ thích ai đó.

Vì vậy giọng ca này nhanh chóng bị chèn ép ở trong các bình luận.



Trong đại sảnh nhỏ, có bóng dáng ai đó đang đi đến.

Khi Đoạn Tranh Vanh trở lại, một người trong số họ chẳng biết là quan tâm thật sự về vấn đề hoặc là đứng hóng xem không nữa, nói:”Tôi tưởng Đoạn Tranh Vanh sẽ không quay lại, không cần xử lý à?”

Người kia cau mày, giống như lo lắng thật sự: “Chúng tôi đang tiến hành quay phim ở đây, đạo diễn còn định mời Nhậm Xử An đóng. Lần này rốt cuộc là chuyện gì? Người xem lại có ý phàn nàn, đúng là khó nói.”

Có tài mà không có đức thì bị hủy hoại cả tiền đồ xán lạn không phải là số ít. Hơn nữa khán giả càng hà khắc hơn với nữ nghệ sĩ. Nếu bị nói là tiểu tam dẫu diễn tốt cũng bị xuống dốc, chưa nói tới việc phát triển.

Có hạng mục muốn hợp tác, nếu không thấy lo thì cũng thấy tiếc.

“Yêu tâm, chúng tôi sẽ xử lý ổn thỏa.” Đoạn Tranh Vanh nhìn từng người trong phòng, giơ tay đẩy mắt kính.

Không thể tránh khỏi gặp chuyện, nhưng rơi vào hoàn cảnh khó khăn hãy ngẩng cao đầu và vững bước đi. Mới vừa là ảnh hậu, chớp mắt cái đã dính phải chuyện này, phỏng chừng cũng do bạn diễn.

Không ít người xì xào nói nhỏ thì cửa đột nhiên bị đẩy ra.

Quý Lan dẫn một người vào đó, giọng nói vẫn trầm ấm nhưng hơi thở hỗn loạn.

“Mọi người ai cũng mang ý trung nhân của mình, tôi không thể không có.”

“Giới thiệu với mọi người, đây là vợ của tôi.”