Trường Nhất Trung là đội thi đấu cuối cùng trong số bốn trường cấp 3, và họ phải đấu với trường mạnh nhất là Lục Trung.
Không ai ngờ rằng đội đứng cuối bảng năm nay lại có màn lội ngược dòng mạnh mẽ đến mức thắng cách biệt lớn ba trận tiếp theo, mang về chiếc cúp vô địch của giải bóng rổ trường cấp 3.
Thầy hướng dẫn và năm thành viên trong đội đứng trên bục giảng.
Ba đàn anh cố ý nhường Ngôn Kỳ và Diệp Dương ở giữa, thậm chí còn đứng sang một bên để giữ khoảng cách.
Một phóng viên của đài truyền hình Bạch Thành lên phỏng vấn, đèn flash của trung tâm thể thao và khán đài xung quanh sân khấu không ngừng tách tách nhấp nháy.
Thẩm Thanh giơ máy ảnh lên, lấy nét vào hai người ở giữa đài trao giải, chụp một tấm ảnh rồi đi đến bên cạnh Lâm Gia Dụ:
"Nhìn kìa, quả là xứng đôi vừa lứa."
Từ Khánh từ hàng sau thò đầu ra:
"Hai người lén lút xem cái gì đó?"
Thẩm Thanh và Lâm Gia Dụ kích động quay đầu lại:
"Người anh em, mày cũng chèo thuyền này hả! Đầu tư cổ phiếu vào Tình Yêu Tuyệt Mỹ sẽ không lỗ!"
Từ Khánh: "..."
Rời khỏi bục trao giải, lúc Ngôn Kỳ trở lại khu vực nghỉ ngơi đang mở nắp chai nước thì thấy màn hình điện thoại sáng lên, là tin nhắn của Tô Dư Mân bảo cậu khi nào nhìn thấy thì gọi lại cho bà.
Vừa mới chơi xong bốn trận bóng, cả người Ngôn Kỳ đổ mồ hôi đầm đìa, cậu ngửa đầu dội nước xuống còn cố ý để một ít nước tràn ra, từ đỉnh đầu nhỏ xuống khắp người.
Thấy mái tóc đen của cậu ướt sũng, viền áo cũng nhỏ giọt, Diệp Dương xoay người mượn một chiếc khăn màu trắng của nhân viên hậu cần đứng kế bên.
Một tay Ngôn Kỳ cầm điện thoại, một tay nhận khăn lau bừa hai cái rồi để xuống.
Diệp Dương đành phải đứng phía trước cầm khăn lau nhẹ mái tóc ướt sũng cho cậu, sau đó nhìn cậu dò hỏi là ai.
Ngôn Kỳ: "Mẹ tôi."
"À." Diệp Dương nhếch môi:
"Chào dì giúp tôi nhé."
Đầu bên kia điện thoại vừa kết nối, một giọng nữ nhẹ nhàng truyền đến:
"Chào con nha Kỳ."
Ngôn Kỳ "Dạ" đáp lời, cảm thấy bàn tay đang xoa tóc mình của Diệp Dương dừng lại, cậu bổ sung:
"Diệp Dương ở bên cạnh con."
"Mẹ thấy rồi." Tô Dư Mân nói:
"Đài truyền hình Bạch Thành đang phát sóng trực tiếp giải bóng rổ các trường cấp 3, màn hình vừa quay đến chỗ con đó."
Ngôn Kỳ ngước mắt lên nhìn vào máy quay chính thức của trung tâm thể thao.
Sau đó lại nghe Tô Dư Mân tiếp tục nói:
"Thằng bé này thiệt tình, tóc ướt cũng không biết tự lau, còn quấy rầy Diệp Dương người ta."
Hoàn cảnh xung quanh ở trung tâm thể thao rất náo nhiệt, Diệp Dương ở gần, mơ hồ có thể nghe được thanh âm từ đầu dây bên kia truyền đến, động tác của hắn cứng đờ, đột nhiên buông tay ra xoay người rời đi.
Trên mặt hắn không lộ biểu cảm gì, nhưng hành động này khiến hắn giống như đang mắc cỡ.
Tên này lúc bình thường bị chụp hình lén, đi ra đường cũng có rất nhiều người ngoái đầu nhìn theo, hôm nay bị đài truyền hình ghi hình vậy mà lại ngại ngùng.
Ngôn Kỳ cong môi cười, tiếp tục nghe mẹ nói chuyện từ đầu dây bên kia:
"Ba với mẹ có xem trận bóng của con rồi, chơi giỏi lắm, vậy trường con khi nào bắt đầu nghỉ lễ?"
"1 tháng 5 ạ, ngày mai bắt đầu nghỉ."
"Vậy nếu như ngày mai Diệp Dương không về nhà, thì con dẫn thằng bé về nhà chúng ta ăn cơm đi."
...
Lúc hai người về đến nhà thì Tô Dư Mân đang nấu ăn trong bếp.
Bà là người Bạch Thành, những năm đầu 20 vì bà ngoại của Ngôn Kỳ không muốn gả con gái mình đi xa, Ngôn Triết đã chọn sống ở Bạch Thành để ở gần bà.
Năm ngoái khi bà ngoại cậu qua đời, Ngôn Triết sợ rằng Tô Dư Mân nhìn cảnh nhớ người sẽ đau lòng, nên đưa bà về quê mình là Thanh Diêm.
Đây là nhà của họ ở Thanh Diêm.
Ngôn Kỳ từng đi cùng khi bà chuyển đến đây, nhưng vẫn còn hơi lạ lẫm với ngôi nhà mới này.
Cậu dẫn Diệp Dương đi một vòng quanh nhà, phát hiện ngoại trừ phòng ngủ chính của Ngôn Triết và Tô Dư Mân, chỉ có một căn phòng trống còn lại là có giường.
Mà chiếc giường này còn rất nhỏ.
"Mẹ." Ngôn Kỳ đi vào phòng bếp hỏi bà:
"Diệp Dương ngủ ở đâu?"
Tô Dư Mân đang múc súp, không quay đầu lại trả lời cậu:
"Ngủ trong phòng của con."
"Phòng của con chỉ có một cái giường đơn."
"Không phải hồi nhỏ hai đứa cũng ngủ chung giường đơn à?"
"..."
"Bây giờ tụi con đều 1m8 rồi, mẹ nghĩ ngủ trên một cái giường đơn có vừa không ạ?"
"Mẹ nghĩ sẽ rất vừa đó." Tô Dư Mân khẽ cười:
"Con về ở lại một đêm thôi nên đừng có gây rắc rối cho mẹ, chịu khó chen chúc ngủ đi. "
Ngôn Kỳ: "..."
"Đúng rồi." Tô Dư Mân bưng một bát súp ra, nói:
"Hồi nhỏ hai đứa thích ăn nhất là loại kẹo trái cây này đúng không? Mẹ có chuẩn bị một hộp đặt trên ban công cửa sổ* phòng hai đứa đó."
"Dạ."
Ngôn Kỳ về phòng ngủ đứng trước cửa, dùng mắt đo thử chiều rộng của chiếc giường, cậu nghĩ dù cậu và Diệp Dươngnằm kề lưng với nhau thì cũng sẽ chật cứng thôi.
Hai người đều quá cao, ngủ cong chân sẽ lại chiếm thêm một khoảng giường, còn nếu nằm ngửa thì chiều dài của giường lại không vừa với chân.
Ngôn Kỳ suy nghĩ một lúc, có lẽ chỉ có một tư thế duy nhất có thể cho phép hai người họ cùng tồn tại trên chiếc giường này...
Ôm nhau ngủ =)))))
Có tiếng xé giấy gói kẹo từ ban công cửa sổ truyền tới.
Ngôn Kỳ quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Dương đang ngồi trên bậc thềm ban công, bóc một viên kẹo màu cam ném vào miệng.
Khi còn nhỏ cậu và Diệp Dương đều thích loại kẹo trái cây này, vì vậy Tô Dư Mân thường đặt một lọ thủy tinh chứa đầy kẹo trên bậu cửa sổ phòng Ngôn Kỳ, sau đó mỗi ngày cậu đều mang cho Diệp Dương một viên.
Cho đến năm đó, khi họ vừa bước vào cấp 2, cái tuổi chớm nở tình đầu, có một cô bé xinh đẹp trong lớp đã tỏ tình với Diệp Dương.
Khi Ngôn Kỳ đi ngang qua, tình cờ nhìn thấy cô bé vừa khóc vừa bỏ chạy.
Cậu cảm thấy cô gái này thật sự rất xứng đôi với Diệp Dương, vì vậy sau khi nhét một viên kẹo trái cây vào lòng bàn tay hắn cậu mới thuận miệng hỏi:
"Sao lại từ chối?"
Diệp Dương trầm mặc một hồi, mở lòng bàn tay nhìn chằm chằm viên kẹo, trả lời một câu không liên quan:
"Nếu tôi không từ chối, lúc tôi ở cạnh cô ấy, vậy cậu sẽ làm gì?"
Ngôn Kỳ không hiểu tại sao hắn lại hỏi như vậy, cậu theo ánh mắt nhìn viên kẹo của Diệp Dương, dùng tư cách của một người anh em tốt mà suy nghĩ:
"Vậy tôi đem thêm một viên cho cô ấy nhé?"
Thời gian qua lâu rồi nên Ngôn Kỳ không nhớ rõ vẻ mặt của Diệp Dương lúc đó, cậu chỉ nhớ rằng sau ngày hôm đó, Diệp Dương không thích loại kẹo này nữa.
Tiếng cánh cửa phòng khách đóng lại, Ngôn Kỳ xoay người nhìn thấy Ngôn Triết đang thay giày ở hành lang.
Cậu đi tới gọi Diệp Dương:
"Đi ăn cơm thôi."
Sau khi rửa tay trong nhà vệ sinh, Ngôn Kỳ vào nhà bếp giúp Tô Dư Mân mang chén đĩa ra.
Cậu nghe thấy Ngôn Triết hỏi Diệp Dương:
"Mới một năm không gặp mà cao như vậy rồi, ở trường được nhiều người thích lắm đúng không?"
Chiếc đũa trong tay Diệp Dương rớt lộp bộp xuống sàn.
Hắn cuối người nhặt lên rồi trả lời ông:
"Dạ cũng không có."
"Vậy tốt quá." Ngôn Triết gật gật đầu, sau đó bỗng nhiên thay đổi chủ đề:
"Con thấy Ngôn Kỳ nhà cô chú thế nào? Có thích không?"
Vừa mới cầm đũa lên, Diệp Dương đang múc một muỗng canh húp, nghe đến đây thì sặc một hơi.
Ngôn Kỳ nhanh chóng lấy cho hắn một miếng khăn giấy, thuận tiện nhìn ba mình bằng gương mặt Poker.
Ngôn Triết vẫn tiếp tục nói:
"Chú xem trận bóng ngày hôm qua rồi, chú thấy hai đứa đẹp đôi lắm."
"Ba đừng có ghép đôi lung tung."
"Con đừng có mắc cỡ nha Kỳ, ba với mẹ nhìn thằng nhóc Diệp Dương lớn lên mà, ba cảm thấy ô kê lắm."
Tô Dư Mân bới một chén cơm từ trong bếp đi ra:
"Mẹ cũng cảm thấy ô kê."
Ngôn Kỳ: "..."
...
11 giờ.
Phòng ngủ của ba mẹ cậu đã tắt đèn, nhưng chiếc đèn nhỏ trong phòng ngủ của Ngôn Kỳ vẫn còn sáng. Ánh đèn rất mơ hồ, chỉ đủ soi sáng một khoảng nhỏ phía đầu giường.
Diệp Dương tắm xong từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy Ngôn Kỳ nằm ở trên giường nghiêng người xoay mặt vào tường, đôi chân dài hơi cong lại.
Hắn đi đến bên cạnh nằm xuống, kéo nhẹ vai cậu nhìn thử, phát hiện Ngôn Kỳ đã nhắm mắt giống như đã ngủ say.
Diệp Dương gọi khẽ:
"Kỳ ơi."
Không ai trả lời.
Hai người họ đi xe từ 6 giờ sáng để về đây, tới bây giờ đã buồn ngủ chịu không nổi.
Ngôn Kỳ có thể ngủ sâu ngay cả trong tình trạng đau khổ này.
Thấy cậu không duỗi thẳng tay chân được, Diệp Dương vươn hai tay ôm lấy Ngôn Kỳ kéo cậu về phía mình, nửa người cậu đều dựa vào ngực hắn.
Hắn vừa cúi đầu đã vùi mặt gáy Ngôn Kỳ.
Có thể ngửi thấy mùi tin tức tố thoang thoảng, là do giải phóng trong vô thức vì say ngủ.
Mùi Muối Biển Cam Quýt nhàn nhạt.
Diệp Dương ôm cậu nằm một hồi, hầu kết hắn không kiềm được chuyển động.
Hắn cụp mắt, áp môi lên tuyến thể sau gáy Ngôn Kỳ, hôn dọc từ chân tóc đến tận vành tai.
Động tác của hắn rất nhẹ, không làm cậu thức giấc.
Trong khi nửa mê nửa tỉnh, Ngôn Kỳ mơ hồ nghe thấy có người nói.