Căn tin của trường ở ngay đối diện ký túc xá, đi tới đi lui không đến năm phút.
Sau khi Ngôn Kỳ rửa mặt xong ra ngoài, cậu bật đèn bàn bắt đầu viết bài phát biểu cho ngày thứ Hai.
Cậu vừa bắt đầu viết thì Diệp Dương về tới, trên tay cầm hai lon nước ngọt và nến.
Thân lon cao dài, nửa trên màu trong suốt, một lon là Cocktail Tequila 30% cồn và một lon Soda Muối Biển Cam Quýt.
Diệp Dương lấy lon Cocktail đặt lên bàn Ngôn Kỳ, tự khui một lon khác vừa uống vừa đi ra phía sau cậu, cúi đầu nhìn nội dung trên giấy.
Bốn chữ màu đen bắt mắt nằm ngay hàng đầu "ngăn chặn yêu sớm".
"Kỳ à, cậu viết cái này làm gì?"
"Chủ nhiệm giáo dục cảm thấy hai chúng ta đang yêu sớm nên muốn tôi tự viết bảng kiểm điểm."
Nghe cậu nói xong Diệp Dương hơi im lặng, sau đó đề nghị:
"Hay là hai chúng ta biến tội danh này thành sự thật đi?"
Ngôn Kỳ: "Thế cậu ở dưới nha?"
Đàm phán thất bại.
Diệp Dương cắm một ngọn nến lên bàn:
"Tôi đi tắm đây."
Ngôn Kỳ nghe tiếng hắn đóng cửa phòng tắm, ngón tay xoay xoay chiếc bút, nhất thời không nghĩ ra nên bắt đầu bài phát biểu như thế nào.
Cậu đành lấy lon nước mở nắp rồi uống một ngụm.
Nồng độ cồn của lon cocktail này tương đối cao, bình thường Ngôn Kỳ có tửu lượng tốt, nhưng lần này có lẽ là do kỳ nhạy cảm và bị bệnh, cho nên chỉ uống một ngụm mà xộc thẳng lên đầu.
Hơi say bốc lên từ cổ họng nóng hổi tận vành tai.
Cậu không uống nữa, xoa nhẹ ấn đường rồi cầm bút viết kết thúc cho bài phát biểu.
Khi tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, toàn bộ ký túc xá chìm trong bóng tối mất điện. Ngôn Kỳ lần mò chiếc bật lửa trong ngăn kéo, thắp nến lên rồi đẩy cửa phòng tắm ra.
Ánh nến lờ mờ chiếu sáng không gian ẩm ướt, Ngôn Kỳ đột nhiên nhớ ra hồi cấp 2 năm đó có một cơn bão đổ bộ vào Bạch Thành, toàn bộ khu giảng dạy bị mất điện, trong bóng tối hỗn loạn đó có người đã lén hôn cậu.
Ngôn Kỳ chỉ cảm thấy một bên mặt chớm lạnh, nhẹ như nước mưa đang tạt vào bên cửa sổ phớt qua.
Vậy nên khi đó cậu cũng không lưu tâm đến chuyện này nhiều.
Lúc này cảnh tượng đan chồng lên nhau, cậu mới nhớ ra chuyện xưa.
Trong ánh sáng yếu ớt Ngôn Kỳ nhìn thấy bóng dáng của ai đó, cậu cảm thấy tên này chính là nghi phạm đáng ngờ nhất.
Phòng tắm ẩm ướt tối tăm, Diệp Dương không để ý Ngôn Kỳ đang nhìn mình, chỉ dùng khăn trắng lau mái tóc ướt rồi đi ra ngoài.
Kỹ túc xá mất điện, máy sấy tóc cũng không thể dùng, hắn đi tới bên bàn thắp một ngọn nến khác.
Hắn vừa lau khô tóc, vừa cầm tờ phát biểu của Ngôn Kỳ viết lên đọc.
Chỉ trong ba trăm từ đã nêu ngắn gọn sự nguy hiểm khi yêu sớm. Thứ Hai tới, hội trưởng sẽ đọc bài phát biểu này trước toàn trường và tự kiểm điểm bản thân, mặc dù bọn họ còn chưa bắt đầu hẹn hò.
Nếu chủ nhiệm giáo dục bắt Diệp Dương làm việc này, hắn sẽ không phản ứng lại ông ta, nhưng Ngôn Kỳ thì khác.
Khi gặp chuyện Ngôn Kỳ có cách giải quyết của riêng mình, Diệp Dương không cần lo lắng về điều đó, và hắn cũng sẽ không tùy tiện nhúng tay vào.
Nhưng bài phát biểu trước mặt này dường như đang muốn nói hắn đã gây ảnh hưởng xấu đến Kỳ nhà hắn.
Học sinh ba tốt như hội trưởng Ngôn, vậy mà phải tự kiểm điểm trước mặt toàn trường.
Hắn chỉ cảm thấy cực kỳ buồn bực.
Một cảm giác hụt hẫng khó tả.
Diệp Dương qua loa chà xát mái tóc đen, ủ rũ nằm xuống giường.
Đêm hè vốn đã oi ả, bây giờ lại không có điều hòa cũng không có quạt, Ngôn Kỳ tắm xong còn không thèm mặc cả quần biển bình thường, phía trên không mặc gì, eo thì quấn hờ khăn tắm, mang cặp chân dài trần trụi đi ra ngoài.
Lúc ra ngoài nhìn nửa lon Cocktail còn lại, cổ họng Ngôn Kỳ cảm thấy hơi khô nên cậu cầm lên uống một hơi cạn sạch.
Cảm giác hơi say khi rượu thiêu đốt cổ họng lan ra khắp người, hình như lại càng thấy nóng hơn.
Diệp Dương nghe tiếng động nên quay đầu lại nhìn cậu, sau đó quay mặt vào giường nói:
"Kỳ ơi cậu có thể mặc quần áo vào không?"
Ngôn Kỳ nhìn chằm chằm vào bóng lưng hắn, nhớ lại nụ hôn trong cơn bão ở trường hồi cấp 2.
Trước đây tên này còn biết lén lút hôn mình, bây giờ ngay cả nhìn cậu khỏa thân nhìn cũng không dám.
Ngày mai là thứ bảy nên đi ngủ muộn cũng không sao, nhưng Ngôn Kỳ đột nhiên lại nảy ra những ý nghĩ xấu xa.
Cậu lấy chiếc áo sơ mi trắng mỏng trong tủ, cài chừa hai nút, vạt áo chỉ che được đến đùi.
Sau đó cậu thổi tắt ngọn nến, nằm xuống bên cạnh Diệp Dương, ôm lấy hắn từ phía sau.
Diệp Dương nuốt nước miếng, do dự giơ tay sờ soạng sau lưng, chạm tới một mảnh da thịt nhẵn nhụi dưới lớp áo sơ mi, vẫn còn ươm hơi ấm.
"..."
Hắn khẽ rụt ngón tay, chậm rãi thu tay về, thành thật đặt trước mặt mình, hỏi: