Diệp Dương thoáng nhìn vẻ mặt kinh ngạc của ba người bọn họ, khóe miệng không kiềm được khẽ cong, động dến vết thương trên môi nên cau mày "Ưm" một tiếng.
Vui quá hóa buồn.
Sau khi Ngôn Kỳ xịt thuốc cho hắn xong, cậu nhìn chiếc đồng hồ thể thao trên tay mình.
Mới 11h40.
Tiếp theo vẫn còn hạng mục chạy tiếp sức 4x800 mét của nhóm khác trong khối lớp 11. Đại hội thể thao buổi sáng phải đến đúng 12 giờ mới kết thúc.
"Giờ về ký túc xá trước hay chờ kết thúc luôn?"
Diệp Dương quay đầu liếc nhìn đường chạy, bạn học chạy thứ tư cùng nhóm đua với họ lúc nãy vừa mới vượt qua vạch đích.
Trời quá nắng, cậu vươn tay che một chút rồi nói: "Về thôi."
"Ừ."
Ngôn Kỳ vừa bước lên bậc thềm thì Chu Cừ đứng ở sau đột nhiên nói:
"Hội trưởng, tối mai cậu với Diệp thần có rảnh không?"
Ngôn Kỳ quay đầu lại: "Sao thế?"
"Là thế này, sáng nay lớp chúng ta đã giành được hạng nhất trong tất cả các hạng mục thi đấu, khối 11 năm nay tổng số điểm lớp mình lại đứng đầu cũng không có gì ngạc nhiên. Vừa rồi thầy chủ nhiệm nói sẽ trích một ít tiền quỹ lớp ra để tối mai bọn mình cùng nhau đi ăn gì đó ngon ngon chúc mừng."
Bình thường Ngôn Kỳ bận rộn với việc trong Hội Học Sinh, nên cậu không tham gia được nhiều hoạt động trong lớp, nếu rảnh cậu đương nhiên sẽ không từ chối, vì vậy cậu đồng ý: "Được."
Chu Cừ: "Vậy Diệp thần thì sao?"
Thẩm Thanh chọt chọt cậu ta:
"Hội trưởng tham gia mà hong lẽ Diệp thần không tham gia à?"
Ngôn Kỳ liếc nhìn Thẩm Thanh.
Thẩm Thanh cười khúc khích, không hề sợ chết mà bổ sung:
"Hội trưởng cũng hư hỏng thiệt đó nha, cụng Diệp thần tới nông nổi này. Không giống tui gì hết, tui sẽ thương tiếc anh đẹp trai nha."
Chu Cừ: "Há há há, Thẩm Thanh mày dâm thiệt đó."
Lâm Gia Dụ: "Thẩm Thanh cậu chạy đi kìa, hội trưởng muốn tẩn người rồi kìa!"
Ngôn Kỳ nghiêng cổ, giãn cơ tay, bẻ khớp ngón kêu lên răng rắc.
Thẩm Thanh "Úi" một tiếng xoay người bỏ chạy.
Thầy hướng dẫn hét lên:
"Này! Nam sinh kia em làm gì vậy! Đừng chạy lung tung trên đường băng! Em là khỉ hả?!"
Trước khi Ngôn Kỳ kịp ra tay thì giáo viên giám sát ban giáo dục thể chất đã bắt được Thẩm Thanh trước, họ giữ tay cậu chàng rồi ép vào bục chào cờ như đang bắt tội phạm.
Chu Cừ và Lâm Gia Dụ bị chọc cười đến mức không đứng thẳng người nổi:
"Con gà mờ Thẩm Thanh này thiệt tình, tui cười chớt với nó."
Ngôn Kỳ cũng không kìm nổi dụi mặt vào vai Diệp Dương cười, cười đến mức cả người cũng run lên. Hai tay Diệp Dương ôm lấy eo cậu, kéo cậu ngã vào trong lòng mình.
Phía sau vang lên những tiếng thét chói tai nhưng vẫn cố kìm nén.
Chủ nhiệm giáo dục đạo đức và chủ nhiệm Hứa đang chấp hai tay sau lưng tuần tra sân thể dục, đúng lúc nhìn thấy cảnh này.
Chủ nhiệm Bàng thổi râu trừng mắt:
"Thật quá đáng! Ông Hứa ông nhìn kìa, đây là học sinh giỏi nhất khối 11 đó, ôm ôm ấp ấp ở chốn đông người như này! Còn ra thể thống gì nữa!"
Chủ nhiệm Hứa vui vẻ nói:
"Anh em tốt người ta thắng cuộc thi nên ôm nhau một cái, chuyện này không phải rất bình thường sao?"
"Đi thôi, trời nắng muốn chết luôn rồi, kiểm tra xong chúng ta trở về văn phòng uống trà đi, hai ngày trước cháu gái cho tôi một hủ Đại Hồng Bào..."
Các hạnh mục của Ngôn Kỳ và Diệp Dương tham gia đều kết thúc vào buổi sáng ngày đầu tiên, thời gian còn lại của đại hội thể thao họ rất rảnh rồi, hai người ngồi trong khu vực nghỉ ngơi cầm nước ngọt vừa xem vừa uống.
Chiều hôm sau nữa chính là lễ bế mạc và trao giải.
Chu Cừ ngồi ở vị trí cao nhất trong khu của lớp 11/A1, vừa cầm quạt mini quạt khắp nơi vừa nói:
"Năm ngoái lớp tụi mình cũng đứng nhất trường, năm nay còn dữ dằn hơn, tổng thành tích bỏ xa lớp đứng nhì cả cây sổ."
Thẩm Thanh vòng tay ôm sau đầu nằm trên cỏ:
"Hôm qua tao bị mấy giáo viên thể dục bắt được, lớp mình còn bị trừ hai điểm."
Chu Cừ: "Mày còn mặt mũi nói nữa hả... à đúng rồi, buổi tối tụi mình tụ tập ở đâu? Thầy nói thầy sẽ không đi, để tụi mình chơi thoải mái."
"Hay là mang theo board game đi, thêm một thùng bia nữa, ai thua thì uống, dám chơi không?"
"Có gì mà không dám?"
Ngôn Kỳ nhận giải thưởng trên bục trở về, đi đến cuối hàng đá nhẹ Thẩm Thanh để kêu cậu ta ngồi dậy.
Thẩm Thanh vội vàng đứng thẳng dậy, nhìn Ngôn Kỳ sau đó lại nhìn Diệp Dương ở phía sau, đột nhiên nảy ra một ý nghĩ:
"Hay là tụi mình chơi "Thật Hay Thách" đi?"
"Được đó nha Thẩm Thanh, mày đúng là biết bày trò."
Chu Cừ khom người đứng dậy, lần lượt xác nhận với các học sinh sẽ tham gia. Cuối cùng chọn quán ở trước cổng trường để ăn mừng, ai không uống được rượu có thể uống nước ép, không bắt buộc.
Hiệu trưởng đứng trên bục chào cờ cũng kết thúc bài phát biểu.
Các lớp tản ra về phía sân thể dục.
Lúc này cũng đã sắp chiều tàn, ánh hoàng hôn mỏng manh màu đỏ nhạt dần chìm vào trong mây, ánh sáng mờ ảo, tiếng ve kêu trên những ngọn cây xung quanh cũng trở nên tĩnh mịch.
Ngôn Kỳ đi cuối đám đông, lấy tai nghe từ trong túi đưa cho Diệp Dương một bên.
Cậu kết nối với điện thoại lướt lướt tìm danh sách bài hát trên màn hình, vặn âm lượng đến mức tối đa, sau đó bắt đầu bật bản ghi âm mà mấy ngày trước Diệp Dương đã hát cho cậu nghe.
Diệp Dương đang đeo tai nghe: "..."
Hắn quay mặt nhìn cậu, thấy khóe môi Ngôn Kỳ cong lên rất khẽ.
Hai người họ vốn dĩ nổi bật, giờ lại đồng thời tuột lại phía sau, Thẩm Thanh vừa quay lại đã phát hiện ra hai người họ trong đám đông.
Cậu ta thấy hai người họ mỗi người đeo một bên tai nghe, không biết đang nghe gì, đi một lát Diệp Dương lặng lẽ tháo tai nghe của mình ra, sau đó hội trưởng bình tĩnh đeo lại cho hắn.
Lát sau Diệp Dương lại trộm tháo xuống, hội trưởng lại tiếp tục nhét vào tai hắn.
Thẩm Thanh: "..."
Nhìn hệt như học sinh tiểu học đang đánh nhau vậy.
Họ ra khỏi cổng trường, băng qua đường lớn, đi tới quán ăn phía đối diện.
Xung quanh lúc này không có ai, ông chủ và hai cậu trai phục vụ vội vàng xếp bốn chiếc bàn vuông lại với nhau thành một bàn lớn, sau đó vệ sinh sạch sẽ bộ đồ ăn rồi đặt lên bàn.
Thẩm Thanh lấy một bộ bài UNO từ trong cặp ra, đặt lên bàn:
"Mấy cậu chơi trước đi, tui đi ra cửa hàng phía sau con phố xem thử có bộ bài Thật Hay Thách không đã."
Lâm Gia Dụ kéo ghế ngồi xuống, nhìn những người khác có mặt ở đây, hơi do dự:
"Bài phổ thông được bán trong cửa hàng đều rất bạo, chơi vậy có phải là hơi quá không?"
Trong lớp cũng có học sinh thích thầm nhau, nghe thấy lời này, đều ngơ ngác nhìn người bên cạnh.
Nếu như vô tình thua cuộc rồi bị hỏi Thật Hay Thách mấy câu mất mặt, vậy thật sự sẽ rất xấu hổ.
Thẩm Thanh liếc nhìn xung quanh, nhìn thấy Diệp Dương đang ngồi bên phải Ngôn Kỳ lập tức có ý tưởng mới:
"Ừm, nếu là thật vậy thì có thể lựa chọn nói với mọi người, hoặc nói với người ngồi bên phải gần mình nhất, người ngồi bên phải đó sẽ nói lại cho người kế tiếp, cứ truyền đi như thế đó, ai không muốn truyền đi sẽ bị phạt uống rượu."
"Hể, cái này thú vị à nha."
Sau khi nghe quy định này, hai ba học sinh đã lục đục muốn đổi sang chỗ ngồi bên phải của một số người để nghe trộm bí mật của họ.
"Không còn vấn đề gì nữa đúng không? Vậy tui đi mua đây."
Khi Thẩm Thanh nói xong, đang định quay đi thì thấy Diệp thần đã đứng dậy đổi vị trí với hội trưởng.
Bây giờ biến thành hội trưởng sẽ nghe bí mật của hắn.
Nhìn xem kìa...nhìn xem kìa...
Cậu ta đã quá quen với việc này rồi, một chút giới hạn cũng không có.
Thẩm Thanh thở dài trong lòng, quay đầu rời đi.
Chu Cừ gom bài lại rồi xóc lên:
"Ai biết chơi nào? Chúng ta chơi vài ván trước đã."
Bài UNO bao gồm các quân bài số, quân bài chức năng và quân bài vạn năng, quy tắc cơ bản là đánh các quân bài cùng màu hoặc cùng số với người chơi trước, người nào đánh hết quân bài trước tiên là người chiến thắng.
Khi chỉ còn một quân bài trên tay thì kêu lên UNO để nhắc nhở những người chơi khác.
Người chơi khác có thể sử dụng chức năng của lá bài +2, +4 để khiến người chơi tiếp theo phải rút nhiều bài lên, nếu người kế tiếp có bài cùng chức năng vậy thì số điểm này cũng sẽ tích lũy dần, đến cuối cùng người nào không có bài có chức năng cộng điểm, vậy thì phải cầm hết bài trong lượt đó lên.
Vì vậy... thường xảy ra trường hợp có người kêu UNO khi chỉ còn một lá bài sẽ bị những người chơi khác hợp tác gài bẫy, thêm bài có chức năng, hàng chục lá bài trong một lượt, ngay lập tức trở lại tình trạng như ban đầu.
Ngoài ra còn vài luật chơi phụ, không quá phức tạp, hơn nửa số học sinh ở đây đều nói họ biết chơi.
Chu Cừ nghe xong gật đầu, sau đó bắt đầu chia bài.
Lâm Gia Dụ cầm quân bài trong tay lên nhìn, sau đó hỏi:
"Người thua bài thì sao? Người thua cuối cùng sẽ bị phạt à?"
Chu Cừ: "Chơi vậy thì chậm quá, tụi mình đông người như vậy, mỗi ván phạt một người thì cũng không thú vị. Theo tui thì, mỗi ván chỉ có một người thắng, ai đánh hết bài của mình trước đương nhiên thắng rồi, thế thì tất cả những người còn lại sẽ bị phạt."
"Chơi bạo dữ zị sao?"
"Nhưng cũng không sao, nếu mọi người cùng bị trừng phạt thì cũng như không phạt thôi mà, cái đó gọi là gì ta... luật pháp không đổ lỗi cho quần chúng*, đúng không nhỉ?"
(Pháp Bất Trái Chúng: theo nghĩa mình tra được thì nó có nghĩa là khi có nhiều người vi phạm pháp luật thì pháp luật khó trừng trị hết kẻ phạm tội, ai hiểu nghĩa sâu hơn thì có thể góp ý giúp mình nhé.)
"Mày im được rồi đó, từ này có thể dùng như vậy hả?"
Thấy họ không có ý kiến phản đối, Chu Cừ bắt đầu trò chơi, chia bài đi theo chiều kim đồng hồ.
Yếu tố may mắn tuy quan trọng trong kiểu chơi bài này, nhưng cũng phải chú ý dùng một số thủ thuật để dành chiến thắng.
Trải qua vài lượt chơi, nhiều người đã phải ôm một mớ bài trên tay, cũng có vài người chỉ còn lại hai ba lá bài.
Đã vậy hai kiểu người này lại còn ngồi cạnh nhau.
Chu Cừ lo lắng sắp xếp các quân bài trong tay, thở dài:
"Hazzi, người với người đôi khi thật sự có chênh lệch quá lớn, như hội trưởng với Diệp thần đây nè, vừa đẹp trai, học giỏi, lại chơi bài hay như vậy. Hên là hai người các cậu tự tiêu thụ lẫn nhau, chứ không thì tụi tui làm gì có cơ hội kiếm được người yêu chớ."
"Tiêu thụ... lẫn nhau?" Các nam sinh ngơ ngác quay đầu nhìn nhau.
Chu Cừ đột nhiên nhận ra rằng mình nói hớ, lập tức sửa lời:
"Tui nghe mấy tin đồn bậy bạ nên nói bừa thôi, các cậu thật sự tin hả?"
"Haha không dám, không dám."
Hai người trong cuộc lại không nói gì.
Thêm một lượt nữa, có tiếng kêu UNO lần lượt vang lên.
Trong tay Ngôn Kỳ và Diệp Dương đều chỉ còn một lá bài duy nhất.
Chuông cảnh báo của những người chơi khác reo vang, đồng loạt thảy xuống những lá bài có chức năng cộng điểm.
Chạy hết một vòng, tích lũy tới tận 32 lá bài, thuận theo chiều kim đồng hồ thì tới lượt Diệp Dương đánh.
Mọi người đều ngưng thở chờ đợi hành động tiếp theo của hắn.
Diệp Dương âm thầm úp quân bài cuối cùng trong tay mình xuống, với tay ôm hết toàn bộ 32 lá bài lên.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Còn chưa kịp vui mừng, Diệp Dương đã rút ra một lá bài có số 2 màu đỏ đánh xuống.
Kế tiếp Ngôn Kỳ thả xuống một lá bài số 0 cùng màu.
Ngôn Kỳ hết bài.
Mọi người: "..."
Chu Cừ lắc lắc đầu:
"Diệp thần chọn đúng một lá là hội trưởng thắng luôn, ai không biết chắc sẽ tưởng cậu đang nhường hội trưởng luôn á."
Vừa nói, cậu ấy vừa gom tất cả bài của những người thua cuộc khác lên xáo trộn, tay trái sờ lên lá bài mà Diệp Dương úp trên bàn, vừa nhấc một góc đã nhìn thấy hình ảnh trên lá bài.
Chu Cừ: "..."
Đó là lá +4.
Lá cuối cùng nếu lá chức năng không thể thắng trực tiếp, nhưng được rút một lá khác lên.
Nếu lúc nãy Diệp Dương đánh lá bài này vậy thì 36 lát trong toàn bộ lượt này hội trưởng chắc chắn bao thầu.
Diệp Thần rút thêm một lá bài, xác suất thắng rất cao.
Chu Cừ trộm liếc mắt nhìn Diệp Dương và Ngôn Kỳ một cái, mới xáo bài lên lần nữa.
Phát hiện ánh mắt của Chu Cừ hơi sai sai, Ngôn Kỳ quay đầu hỏi Diệp Dương:
"Lá bài cuối cùng của cậu là gì?"
Diệp Dương không ngờ cậu lại hỏi cái này, cụp mắt uống một hớp nước ngọt, nhỏ giọng trả lời: "+4."
Ngôn Kỳ: "?"
Diệp Dương lập tức nhận lỗi: "Tôi sai rồi."
Người này lặng lẽ nhường cậu thắng, bị phát hiện còn chủ động xin lỗi cậu, ấm ức đến nỗi Ngôn Kỳ hơi buồn cười.
Cậu mím môi cười, lãnh đạm nói:
"Sao cậu biết lá cuối của tôi là màu đỏ, nhìn trộm bài của tôi hả?"
Diệp Dương cũng rất tỉnh bơ trả lời:
"Không, tôi không dám nhìn, chỉ đoán thôi."
Ngôn Kỳ không nhịn được cười ra tiếng, lặng lẽ dùng ngón tay chọc chọc vào lòng bàn tay Diệp Dương dưới gầm bàn, gãi nhẹ, sau đó nghiêm túc nói: