Vừa bước vào, tôi nhìn được trên mặt của chủ tịch còn in hằn 5 dấu tay. Chị Thiên Di ra tay có vẻ nặng. Chủ tịch nhìn thấy tôi liền cau có:
"Còn không mau thu dọn!"
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy chủ tịch giận dữ như vậy. Ngài ấy nói xong đi thẳng một mạch ra khỏi cửa. Tôi muốn nói cho chủ tịch biết sự việc vừa rồi toàn bộ công ty đều nghe thấy nhưng ngài ấy đang giận bốc hoả. Đụng vào mất việc luôn thì sao? Đành im lặng vậy!
Cùng lúc đó, Nhật Linh đi vào kiểm tra sau đó thuận tay tắt micro đi. Tôi nhanh nhẩu chạy đến ghé vào tai Nhật Linh hỏi nhỏ:
"Nhật Linh! Cậu thấy gì không?"
"Đâu? Tớ không thấy!", Nhật Linh nhìn xung quanh tìm kiếm.
"Haha. Tôi thấy đầu của “ANH TRAI MƯA” bốc khói kìa!"
….
Quả nhiên bão đã đến, tiếng hét của chủ tịch vang cả phòng:
"Tại sao báo cáo tai nạn lao động tháng này tăng cao vậy? Các người muốn nghỉ việc sao?"
"Các người làm kiểu gì mà xuất giày chậm tiến độ?"
"Ăn ở không không có việc gì làm sao? Ai trả lương cho các người?"
Tô Quân ngài ấy đang phát tiết. Tài liệu bay thẳng vào mặt chủ quản, bàn thì đập muốn mòn luôn rồi. Lỗ tai của tôi sắp điếc luôn mà ngài ấy chưa chịu buông tha!
Hơn nữa, tôi đã đứng yên họp được 2 tiếng đồng hồ rồi. Chân tôi tê cứng, mỏi một cách khủng khiếp. Rồi tự nhiên sống lưng lạnh kinh khủng, đầu óc quay cuồng, cảm giác muốn nôn. Tôi cố nhịn đến đổ mồ hôi hột. Thường ngày cũng họp đứng nhưng thầm 20 đến 30 phút. Hôm nay ngài chủ tịch lại trút giận lên các chủ quản và tôi. Tôi thấy mình sắp không chịu đựng được nữa rồi.
Mọi thứ xung quanh trở nên tối om! Thế là chịu hết nổi, tôi ngất xỉu!
….
Ánh đèn chiếu ngay mắt tôi làm tôi tỉnh giấc. Tôi đang ở đâu thế này? Lúc này, tôi cố gắng ngồi dậy nhìn người trước mặt:
“Nhật… Linh…”
"Nhật Hạ! Cậu tỉnh rồi à?”, Nhật Linh cúi người đỡ tôi dậy.
“Chủ quản tớ bảo tớ ở đây với cậu!"
Tôi ngạc nhiên hỏi lại:
"Tan họp rồi sao? Sao tôi lại ở đây? Mà sao cô Lưu lại cảm ơn tôi?"
"Cậu bị ngất! Từ trước cuộc họp, tôi ngồi chờ cô Lưu ở bên ngoài. Cô Lưu nói chủ tịch đang mắng cô ấy, đúng lúc cậu xỉu, cô ấy thoát nên dặn tớ đi theo chăm sóc cậu!", Nhật Linh giải thích.
"Thế chủ tịch thì sao?"
"Ông ấy dặn khi nào cậu tỉnh về xử lý công việc ngay lập tức!"
Tôi nghe xong câu này sống chết gì cũng lập tức ngồi dậy về gặp chủ tịch. Tôi là người hết lòng vì công việc. Nói cho đúng hơn, tôi chính là sợ bị trừ lương nên tôi phải vội vội vàng vàng như vậy.
Tôi vừa về đến văn phòng liền gõ cửa phòng chủ tịch bước vào:
Tôi cực khổ là như vậy nhưng đáp lại lời tôi là giọng chấp vấn của chủ tịch:
“Tại sao cô không gửi nội dung cuộc họp cho tôi? Báo cáo tổng kết tình hình hoạt động phân xưởng tháng này đâu? Cô còn muốn làm việc nữa không?"
Tôi sắp khóc rồi. Tôi sợ muốn ngưng tim vội giải thích:
"Dạ! Sáng nay tôi gửi cho ngài rồi ạ!"
Ngài ấy giận dữ chỉ tay vào máy tính:
"Cô lại đây! Nhanh! Xem đi! Có thư không?"
Tôi chầm chậm bước lại gần kiểm tra qua một lượt không có. Thật không hiểu tại sao?
Tôi không biết nên giải thích thế nào thì bị nạt:
"Mau làm lại hết cho tôi!"
Tôi nhăn mặt, đôi hàng mi rủ xuống. Tôi bị tổn thương sâu sắc bởi sự giận dữ của ngài ấy. Tôi là con gái mà, ngài ấy không thể nhẹ nhàng với tôi được sao? Vậy là tôi cắm đầu vào làm cho xong công việc.
Đến trưa, tôi đi ăn có nhìn vào phòng chủ tịch thì ngài ấy vẫn đang làm việc. Tôi thở dài sau đó chu môi:
“Lè! Cho ngài đói luôn!”
Đột nhiên, điện thoại tôi có tin nhắn:
"Nhật Hạ, tối nay gặp anh nha!"
Trong lòng tôi rất vui, tin nhắn này là của anh Phục Hưng gửi đến. Nhưng vừa cười xong, nụ cười lập tức tắt vì dù sao anh cũng có bạn gái rồi. Chúng tôi gặp nhau quả thật không tiện nên tôi quyết định từ chối:
"Em có chút việc, gặp như vậy có vẻ không tiện!"
Thế rồi anh ấy vẫn không từ bỏ mà nhắn cho tôi:
"Hôm nay sinh nhật em mà không nhớ sao? Nhất định phải tới nha!"
Tôi không trả lời cất điện thoại vào trong túi. Sau đó, hoàn thành bữa chưa một cách qua loa rồi bắt tay vào làm cho xong việc. Thoáng chốc đồng hồ điểm 5 giờ chiều, công việc được giao đã hoàn thành. Tôi gõ cửa vào phòng chủ tịch để báo cáo.
“Cốc… Cốc…”
Không thấy chủ tịch lên tiếng nên tôi mạo muội bước vào. Ngài ấy ngồi tựa ghế quay lưng về phía tôi nên tôi không nhìn rõ ngài ấy còn giận hay không.
“Thưa chủ tịch, tôi hoàn thành xong báo cáo rồi ạ. Tôi đã phát email thông báo. Tài liệu tôi cũng in ra để trên bàn. Mong chủ tịch xem qua!”
Tôi nhẹ nhàng để tài liệu lên bàn cúi đầu xin phép:
“Xin phép chủ tịch cho tôi được về sớm. Hôm nay, nhà tôi có việc ạ!”
Thấy chủ tịch im lặng tôi liền tiếp tục cầu xin:
“Xin chủ tịch!”
Ngài ấy vẫn im lặng như vậy. Nên tôi tiến lại gần hơn, tôi hỏi ngài ấy thêm lần nữa:
“Chủ tịch?”
Linh tính có chuyện chẳng lành nên tôi đến bên cạnh chủ tịch. Ngài ấy trán đầy mồ hôi. Đôi mắt nhắm nghiền. Mặt nhăn nhó, tay ôm bụng.
Tôi lấy tay lay ngi ấy dậy nhưng mà ngài ấy không mở mắt. Tôi bắt đầu hoảng sợ nhớ lại từng lời bác sĩ căn dặn. Tôi sờ vào trán của chủ tịch. Trán rất nón.! Tôi đánh liều lấy tay kéo áo của ngày ấy lên xem chỗ phẫu thuật. Vết mổ sưng tấy đỏ mưng mủ. Tôi gấp gáp gọi điện cho phòng khám của công ty điều người vào xem tình hình của ngài ấy.
Tôi nắm lấy tay của chủ tịch. Đôi tay thon dài lại vô cùng ấm áp. Tôi rơi nước mắt:
"Chủ tịch ngài không sao rồi! Ngài cố lên, bác sĩ sắp đến rồi!"
Chẳng mấy chốc, xe cấp cứu của phòng khám công ty chở ngài ấy đến bệnh viện V, trên đường đi tôi được bác sĩ giải thích rất nhiều. Đại khái vết thương của ngài ấy nhiễm trùng có thể do vận động nhiều, sốt cao trên 38 độ C, ngất xỉu cho mất sức.
Phải rồi từ sáng đến giờ ngài ấy có ăn gì đâu? Chỉ có mỗi một tách cà phê vào bụng. Còn đùng đùng tức giận, đập bàn liên tục, đi đi lại lại.
Tiếng xe cấp cứu kêu inh ỏi luồn lách qua dòng người tan ca trên đường. Nước mắt tôi rơi, tay vẫn nắm chặt tay của chủ tịch. Cầu mong ngài ấy bình an!