Nhật Ký Làm Giàu Trên Thảo Nguyên

Chương 35: Cháo Trắng Ăn Không Ngon (3)



Trong nhà không phải ngày nào cũng được ăn thịt, nếu có thể bắt được một con thỏ để cải thiện bữa ăn thì quá tốt rồi. Dưới sự kỳ vọng của hai người muội muội, Đại Cách hùng dũng oai vệ cầm lấy bộ cung tên nhỏ của mình lên đường.

Bầu không khí lúc này ở trong lều trở nên yên ắng, hai cô bé con dọn dẹp nhà cửa một chút, sau đó cho những viên đá hôm qua nhặt được để làm dụng cụ vào trong nồi và đun sôi, phần nước sôi còn lại dùng để tráng cái thớt và chiếc bình. Sau khi mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, Bảo Âm cầm viên đá lên và bắt đầu làm mẫu.

Nàng lấy một nắm hoa hẹ cho lên trên thớt, đập dập trước, sau đó băm nhuyễn rồi cho từ từ vào trong bình.

Công việc này cũng không rắc rối, hai cô bé con tay chân lanh lẹ đã hoàn thành trong vòng chưa đầy nửa canh giờ. Công việc thêm muối sẽ do Bảo Âm phụ trách, nếu làm nước sốt hoa hẹ mà cho quá nhiều muối hoặc quá ít muối thì đều có thể khiến sốt mất đi hương vị đặc trưng, vả lại cũng dễ hỏng nữa.

Triều Lạc ngồi xổm ở bên cạnh, vô cùng tò mò hỏi: “A Âm, nước sốt này chỉ cần cho thêm muối là đã xong rồi hả? Đơn giản như vậy sao?”

“Đúng vậy, món này không khó làm. Cũng không phải là chỉ thêm muối vào không, chúng ta còn có thể cho thêm các gia vị khác như táo, gừng, hạt tiêu và nhiều gia vị khác nữa. Thế nhưng hiện tại nhà mình không có những thứ đó, ăn vị nguyên bản cũng không tệ. Bây giờ đã làm xong rồi, đậy chặt nắp bình lại rồi đặt ở chỗ thoáng mát vài ngày để sốt lên men là được, nhưng để sau khoảng một tháng rồi ăn là ngon nhất.”

“Tận một tháng cơ à…”

Đối với Triều Lạc mà nói thì một tháng là khoảng thời gian quá dài, hứng thú của con bé nhanh chóng phai nhạt đi, thấy muội muội cất chiếc bình vào trong góc thì chạy ra rủ nàng đi chơi.

“A Âm, nếu như muội tới đây sớm hơn hai tháng thì tốt rồi, vậy thì tỷ có thể dẫn muội đi nhặt nấm trắng. Nấm trắng ở chỗ này của bọn tỷ thơm lắm, thậm chí nhặt được nhiều còn có thể đổi lấy thịt ăn.”

Nấm trắng…

Cả người Bảo Âm trở nên nóng bừng.

Mỗi khi nghe thấy một cái tên quen thuộc, trong lòng nàng không nén được hưng phấn. Ở trong cái triều đại xa lạ này, nàng vẫn có thể ăn được những món ăn quen thuộc của quê nhà, đó là một điều an ủi đôi chút.

Ở quê hương nàng, nấm trắng rất quý, một cân nấm phơi khô cũng phải có giá mấy trăm.

Đáng tiếc là nàng tới chậm, đã qua mùa nấm trắng, hoa hẹ cũng gần già rồi nên phải đợi sang năm mới có thể tính tiếp được.

Hai tỷ muội vừa đi vừa nói chuyện, cách nhà càng ngày càng xa.

Thực ra trong bộ tộc cũng không có nguy hiểm, lều bạt của mỗi nhà đều cách nhau không xa, hơn nữa phía biên giới còn có đội ngũ trong tộc đi tuần tra, các loài thú săn lớn sẽ không chạy vào được. Mấy năm trước còn lo lắng bị các bộ tộc khác xung quanh đánh cướp, nhưng bây giờ cũng không còn mối đe dọa nào. Vì vậy bên trong bộ tộc vẫn rất an toàn.

Bảo Âm đi theo tỷ tỷ, cô bé nói rằng sẽ đi tới nhà của Xa Căn thúc thúc.

“Xa Căn thúc thúc phụ trách dạy tiểu hài tử trong tộc cưỡi ngựa, thường ngày chỗ của thúc ấy là náo nhiệt nhất. Về sau A Âm cũng sẽ phải học cưỡi ngựa, để tỷ dẫn muội đi xem trước.”

“Vâng ạ.”

Bảo Âm cầu còn không được, vả lại, Hải Lạp cũng đang ở đó, tiện thể có thể qua chơi cùng cô bé luôn. Cô bé không giống như nàng, chí ít tâm hồn nàng là của một người trưởng thành, đi tới một hoàn cảnh xa lạ còn có thể tự mình điều tiết tâm lý.