Trân Châu sững sờ nhìn nàng, trên khuôn mặt tinh xảo còn vương lại nước mắt, đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp mang theo hận ý nồng đượm.
"Tần Phỉ Thúy, ngươi không thể chết tử tế được!"
"Chát!"
Nàng ta vừa dứt lời, Hoàng thị lập tức nhảy dựng lên, dùng sức tát một cái, cho dù Trân Châu có Lưu thị đỡ, vẫn bị đánh đến mức chao đảo, trong nháy mắt trên khuôn mặt trắng nõn xuất hiện năm dấu ngón tay.
"Hoàng thị, ngươi làm gì vậy!"
Thấy nữ nhi bị đánh, Lưu thị bất chấp tất cả, nói xong lời này, lập tức xông lên, túm tóc Hoàng thị.
Hoàng thị lớn lên khó coi, nhưng sức khỏe lại cực kỳ tốt, thân là nữ nhi của nhà đồ tể thôn bên cạnh, kế thừa sức mạnh của cha nàng, xưa nay đánh nhau chưa từng chịu thiệt, cho dù là đối mặt với Lưu thị hung hãn.
Vài đòn đã đè đối phương xuống dưới đất, "Hừ, Phỉ Thúy nói câu nào không đúng, đại tẩu, nếu ta là ngươi, dạy ra một nữ nhi không biết xấu hổ, ta xấu hổ muốn chết, nhưng mà cũng đúng, nếu không phải ngươi, nói không chừng Trân Châu còn hiểu chuyện một chút.
"
"Ngươi nói bậy!"
Lưu thị bị đè nặng không thể động đậy, ngoài miệng lại không muốn chịu thiệt, nghiêng đầu qua, bắt đầu mắng chửi người.
"Đại nương, người dùng sức mà cãi, tốt nhất để cho toàn bộ người trong thôn đều biết đại tỷ sắp bị đưa đến am ni cô, sau đó chạy đến hỏi người nguyên nhân.
" Nói thật, nhìn cảnh tượng này, Phỉ Thúy cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Trước khi lên đại học, mẫu thân nàng cũng đánh chửi với những nữ nhân khác như vậy, nhìn rất hung dữ, nhưng trên thực tế, cũng không thực sự gây ra thương tổn gì.
Được nàng nhắc nhở, Lưu thị không dám lớn tiếng ồn ào nữa.
Hoàng thị thấy nàng ta yên tĩnh, cũng lập tức thả nàng ta ra, dù sao nàng cũng không chịu thiệt, không biết đã âm thầm cấu véo đại tẩu bao nhiêu cái, rất hả giận.
"Đại bá, chúng ta đi thôi.
"
Phỉ Thúy nói với Tần Hữu Điền.
"Phỉ Thúy, ngươi cũng đi?" Tần Hữu Điền có chút giật mình, trong lòng hắn vô cùng áy náy với tiểu chất nữ này, nếu không phải hắn làm đại ca không có bản lĩnh, không kiếm được tiền chữa bệnh cho cha, tiểu chất nữ cũng sẽ không phải đi bán mình.
"Ân.
"
Phỉ Thúy gật đầu.
Lưu thị không thu dọn quần áo cho Trân Châu, Tần Hữu Điền bảo Minh Châu đi, không bao lâu, nàng ấy xách ra một bọc nhỏ, về phần ánh mắt phẫn hận của đại tỷ, chỉ coi như không nhìn thấy.
Am ni cô ở ngay ngoài thành, cách thôn Tần gia cũng không tính là xa, ước chừng một canh giờ là có thể đến.
Nhìn nơi này non xanh nước biếc, am ni cô mặc dù có chút rách nát, nhưng lại tốt hơn rất nhiều phòng ở trong nhà, yên tĩnh cổ xưa, thực sự không tồi.
Am ni cô cũng không lớn, hai ni cô một lớn một nhỏ ở bên trong, nhìn thấy bọn họ, có chút kinh ngạc.
Một canh giờ sau, "Đại tỷ, tỷ ở chỗ này đi.
"
"Phỉ Thúy.
"
Trong lòng Tần Trân Châu hận Phỉ Thúy muốn chết, nhưng vẫn ôm một tia hy vọng.
"Muội đã nói chuyện xong với chủ am, bà ấy sẽ dạy tỷ biết chữ, chờ đến khi đại tỷ biết viết, không có việc gì thì sao chép nhiều kinh văn, tỷ tin muội đi, điều này tốt cho tỷ.
" Phỉ Thúy mỉm cười nói.
"Cha, ta không muốn.
"
Đáng tiếc, bất luận Trân Châu khóc lóc đáng thương đến mức nào, thì vẫn bị dẫn vào mà thôi.