"Phương Thanh Nghiêm, thất thần làm gì, còn không mang nương ngươi đến trấn, người còn chưa chết, thất thần cái gì! Nếu đại phu trên trấn không được, liền đi tỉnh thành, sẽ luôn có biện pháp.
"
Phương Thanh Nghiêm nhìn về phía Tần Minh Châu, tuy trong lòng hận chết Lưu thị, nhưng lý trí vẫn còn, biết Minh Châu nói đúng.
Vào thời khắc mạng người vô cùng quan trọng, các thôn dân chất phác chỉ cần có thể giúp đỡ thì sẽ không từ chối, nhanh chóng chuẩn bị xong xe bò, còn thân tình trải chăn bông thật dày.
Phương Thanh Nghiêm cẩn thận từng li từng tí mà đặt Trần thị lên xe bò, lại trở về giường cầm chăn bông đắp cho nàng, lúc này mới đi theo xe bò.
Vốn là mẹ ruột gây họa nên cho dù Minh Châu rất phiền thì cũng không thể không đi theo thu dọn cục diện rối rắm này.
May mắn mặc dù hôm nay là mùng hai tết, tiệm thuốc lớn nhất trong trấn chính là tiệm thuốc Khang Hòa mà Cung Hỉ nhắc tới khi trước vẫn còn mở cửa, những nơi khác đều đóng cửa, rất muốn đuổi người ta ra ngoài, vậy thì thật sự là một con đường chết.
Phương Thanh Nghiêm giương mắt nhìn đại phu duỗi tay bắt mạch, thấy lông mày của đại phu càng ngày càng nhíu chặt, trái tim theo đó mà không ngừng trùng xuống.
Mấy thôn dân đi theo cũng cảm giác được có chút không ổn.
"Thường thường tim nàng có đập nhanh không?" Đại phu hỏi.
Phương Thanh Nghiêm gật đầu, sau đó hỏi: "Đại phu, nương ta làm sao vậy?"
"Điều kiêng kị nhất đối với người tim đập nhanh chính là chịu sự kích thích, tâm tình kích động, chẳng lẽ ngươi không biết những điều này sao?" Vừa nghe người có dáng vẻ thư sinh trước mặt này là nhi tử của nàng, sắc mặt của đại phu liền có chút không tốt, "Nếu nàng là nương ngươi, sức khỏe lại không tốt, ngươi không thể thuận theo nàng sao?"
Phương Thanh Nghiêm cũng không phản bác, lại hỏi lần nữa: "Đại phu, nương ta làm sao vậy?"
Đại phu lắc đầu, "Cũng không phải hết cách.
"
"Ngươi nói đi.
"
Ánh mắt của Phương Thanh Nghiêm sáng lên, đây là người thân duy nhất của hắn trên cuộc đời này, chỉ cần có một tia hy vọng thì hắn sẽ không bằng lòng mà từ bỏ.
"Nhân sâm, ít nhất phải 300 năm trở lên, niên đại càng lâu thì hiệu quả lại càng tốt.
"
Lời nói của đại phu khiến sắc mặt của Phương Thanh Nghiêm trắng bệch, "Đại phu, chỗ các ngươi có không?"
Đại phu lắc đầu, "Thuốc cứu mạng như vậy vừa xuất hiện thì đã bị những người có tiền có thế mua rồi, theo ta biết, toàn bộ thị trấn không có nhân sâm 300 năm trở lên.
"
Đương nhiên, hắn không có nói rằng, phàm là dược liệu quý giá mà tiệm thuốc bọn hắn thu được thì đều sẽ không bán, mà nộp lên gia chủ.
"Đại phu, bọn ta đi tìm nhân sâm, nàng còn có thể chống đỡ bao lâu nữa?" Minh Châu hỏi.
"Các ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa? Ta có thể thi châm, giúp các ngươi kéo dài một canh giờ, nhưng nếu vượt quá một canh giờ, cho dù có nhân sâm cũng vô dụng.
" Đại phu nghĩ nghĩ nói: "Nếu không thi châm, dùng dược vật treo lên, nói không chừng còn có thể sống đến ngày mai.
"
Minh Châu nhìn về phía Phương Thanh Nghiêm.
Phương Thanh Nghiêm nhìn Trần thị nằm, vẻ mặt ảm đạm, cắn răng nói: "Thi châm.
"
"Được.
"
Phương Thanh Nghiêm muốn đi tìm đồng môn trong thị trấn, chỉ đáng tiếc, vận khí của hắn không tốt, cả nhà huyện lệnh đều đi tỉnh thành thăm người thân.
Minh Châu không chậm trễ dù chỉ một khắc, lập tức đi đến thôn Hoàng gia sát vách, bây giờ nàng ấy chỉ có mười lượng bạc, nhất định không đủ mua nhân sâm, chỉ có thể tìm Phỉ Thúy, thật ra nàng ấy cũng không tin lời đại phu nói, rằng trong tiệm thuốc không có nhân sâm.
Chỉ sợ là đại phu nhìn cách ăn mặc của các nàng, cảm thấy bọn họ không giống như người có thể mua nổi nhân sâm, cho nên mới có thể nói như vậy.