Sáng sớm mùng sáu, sắc trời còn sớm, người Tần gia hoặc là đang chuẩn bị bữa sáng, hoặc là đang rửa mặt hoặc là dọn dẹp sân, đột nhiên nghe được tiếng gõ cửa dồn dập, mở ra nhìn, là lão Lưu gia mang theo mấy nhi tử của hắn nâng Lưu thị vào cửa.
"Lại có chuyện gì?"
Tần Lai Phúc hỏi.
"Không biết, từ hôm qua nàng đã không thoải mái, buổi tối ăn không ngon, ta tìm đại phu trong thôn xem qua, cái gì cũng xem không ra.
" Lão Lưu gia nói xong, "Nàng là người Tần gia, các ngươi muốn làm gì chúng ta đều không có ý kiến, đi trước.
"
Nói xong, bỏ Lưu thị lại, mấy phụ tử trực tiếp bỏ chạy.
Bởi vì tiền án của Lưu thị, bao gồm cả Phỉ Thúy và Minh Châu ở bên trong lẫn người Tần gia đều cho rằng Lưu thị là đang giả bộ, sắc mặt chẳng có gì tốt tiến lên xem xét, lại phát hiện nàng đầu đầy mồ hôi, trên mặt không có một tia huyết sắc, hô hấp cũng thập phần yếu ớt, nhìn giống như tùy thời đều có thể tắt thở.
"Nương.
"
Tần Khang Bình tiến lên kiểm tra, phát hiện cả người nàng nóng bỏng.
"Gia gia, cha.
" Tần Khang Bình lo lắng nói: "Nương ta không phải giả bộ.
"
"Mau đi gọi đại phu đi.
"
Tần Lai Phúc tuy rằng chán ghét Lưu thị, nhưng dù gì nàng đã sinh năm đứa con cho lão đại, cũng không thể trơ mắt nhìn nàng bệnh chết, nghĩ đến hành vi của người Lưu gia, rất tức giận.
Chỉ tiếc, đại phu trong thôn cũng không nhìn ra cái gì, đề nghị bọn họ đưa người đến trấn.
Vẫn là đại phu của tiệm thuốc Khang Hòa ở trên trấn.
Phỉ Thúy để ý, sau khi đại phu bắt mạch, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
"Không có vấn đề gì lớn, uống vài viên thuốc thì sẽ khỏi.
" Đại phu mở miệng nói.
Người Tần gia đều nhìn đại phu với ánh mắt nghi ngờ, không phải họ hoài nghi y thuật của đại phu, mà là dáng vẻ bây giờ của Lưu thị, thực sự không có vấn đề gì sao?
"Chỉ là.
"
Quả nhiên, còn có đoạn sau.
"Về sau, thân thể của nàng phải được bồi dưỡng cẩn thận, không thể làm việc nặng, không thể vất vả, không thể quá vui quá buồn, phải chú ý nghỉ ngơi nhiều, nếu không sẽ dễ dàng phát bệnh, nói một cách nghiêm trọng thì sẽ mất mạng.
"
Người Tần gia há hốc mồm, họ vốn tưởng Lưu thị bị bệnh nặng gì, lại không ngờ rằng sẽ là kết quả như vậy.
Phỉ Thúy và Minh Châu nhìn Lưu thị, luôn cảm thấy lời mà đại phu vừa nói vô cùng quen tai, hai người thân thiết liếc mắt một cái, cùng nghĩ tới một vấn đề.
Sau khi uống thuốc, Lưu thị liền tỉnh lại, nàng ta vốn đang mơ hồ không rõ, nhìn thấy người Tần gia, trong lòng vẫn vui vẻ, đang định nói vài lời xin tha thứ đền tội, không chú ý tới việc kiểm soát âm lượng, lời còn chưa ra khỏi miệng, đã tự làm mình sặc, cả người ho khan dữ dội.
"Cũng không thể lớn tiếng nói chuyện.
"
Đại phu lại bổ sung một câu.
Lưu thị hơi mơ hồ, trưởng tử Khang Bình mở miệng nói: "Nương, người nghỉ ngơi cho tốt, nhất định sẽ khỏe.
"
Hắn vốn muốn an ủi Lưu thị, chỉ là hắn hiếu thuận, vừa nghe được đại phu nói, sắc mặt lộ rõ vẻ đau đớn khôn nguôi.
Lưu thị có dự cảm chẳng lành: "Lão đại, lời này của ngươi là có ý gì?"
Khang Bình không biết có nên nói với nương hay không, nhìn về phía cha mình, Tần Hữu Điền cũng không biết, tuy Lưu thị vô cùng đáng giận, nhưng đã ở chung nhiều năm như vậy, sao có thể không có chút tình cảm gì, bây giờ đột nhiên biến thành ma ốm, hắn cũng có chút không tiếp nhận được, huống hồ là Lưu thị.
Vì thế, hắn nhìn về phía Tần Lai Phúc.
Tần Lai Phúc trầm mặc không nói.
Lưu thị không nhận được đáp án thì càng nóng nảy, sau đó lại bắt đầu ho khan kinh thiên động địa.