"Lão phu nhân, nô tỳ.
"
Tần Phỉ Thúy giãy dụa đứng dậy, quỳ gối trên giường, hốc mắt đỏ hoe nói: "Nô tỳ, nô tỳ muốn về nhà.
"
Nghe nàng nói như vậy, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
"Nô tỳ biết, lão phu nhân đối với nô tỳ ân trọng như núi, từ khi tiến vào Hầu phủ đã được ngài che chở, chưa từng chịu nửa phần tủi thân, cũng chưa từng chịu khổ sở gì, theo lý thuyết cuộc sống như vậy, trước kia nô tỳ nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.
"
Tần Phỉ Thúy cúi đầu, giọng nói không nhanh không chậm.
"Nhưng sau một thời gian, nô tỳ liền thấy nhớ nhà, đặc biệt là vào dịp lễ tết, ăn đồ ăn ngon do ngài ban thưởng, mỗi lần nô tỳ đều nghĩ nếu cha mẹ có thể nếm một miếng thì thật là tốt biết bao, lúc trước bị những ác nhân kia làm cho té xỉu, trong lòng nô tỳ cũng chỉ có một tiếc nuối, không thể gặp lại người thân lần cuối cùng.
"
Thanh âm Tần Phỉ Thúy hơi quạnh quẽ, hơn nữa nàng cố gắng đè nén bi thương không thể gặp lại thân nhân, mọi người ở đây nghe được đều đỏ hốc mắt.
"Đã bảy năm, cũng không biết thân thể gia gia cùng nãi nãi hiện tại như thế nào? Cha là người câm, chỉ biết ra sức làm việc, bị người khi dễ cũng không nói nên lời, nương trông thì mạnh mẽ, trên thực tế lại yếu lòng nhất, không biết lúc bọn họ nhớ tới ta, liệu có giống như ta, vừa khó chịu vừa lo lắng hay không.
"
Nói tới đây, Tần Phỉ Thúy ngẩng đầu, nhìn lão thái thái.
"Lão thái thái, hiện tại nô tỳ mới hiểu được những lời mà người già trong thôn từng nói trước kia, ổ vàng ổ bạc cũng không bằng ổ chó nhà mình, nô tỳ nhớ gia gia nãi nãi, nhớ cha nương, nhớ ca ca tỷ tỷ đệ muội, nô tỳ muốn về nhà.
"
Nói xong lời này, nước mắt của nàng rơi lộp bộp, nhưng vẫn cắn môi, cũng không khóc lên.
"Phỉ Thúy, hài tử ngoan, không khóc a, về nhà, ta cho ngươi trở về, thật là, hài tử này nên đánh, cứ nhất định phải lấy nước mắt ra chọc ta.
" Mặc dù lão phu nhân cười khi nói lời này, nhưng lại cầm khăn tay lau nước mắt không ngừng chảy ra.
"Đa tạ lão phu nhân.
"
Tần Phỉ Thúy không nghĩ tới sẽ thuận lợi như vậy, nói xong liền chuẩn bị dập đầu, chỉ là, trước mắt tối sầm, trực tiếp ngã xuống giường.
Kế tiếp lại là một phen giày vò.
Sau khi biết nàng cũng không có gì đáng ngại, lão phu nhân phân phó hạ nhân hầu hạ cho tốt, rồi mang theo một đám người rời đi.
Trở lại phòng của mình, sau khi để cho mọi người rời đi mới cảm thán nói.
"Hài tử này, là một người hiếu thuận.
"
Tần ma ma gật đầu, "Đúng vậy, lúc trước mua nàng, nô tỳ cũng vì nhìn trúng lòng hiếu thảo của nàng.
"