Sáng chủ nhật, mẹ chồng bắt tôi và Chan Chan dậy sớm. Không phải để làm mấy cái việc dã man thiên địa hay thực hiện gia huy gì mà bà bắt cả hai đến một lớp học nghe tên lạ hoắc.
"Dạ, lớp học tiền sạn là gì ạ?" – Chan Chan gãi đầu hỏi.
"Thằng mất dạy này, tai mày bị lòi hả? Tiền sản chứ tiền sạn là cái gì?" – Cha chồng tôi gắt.
Mẹ chồng ngăn ông lại, vẫn giữ "khí chất" điềm đạm nhìn hai đứa tôi:
"Lớp học tiền sản có nghĩa là một khóa học có tổ chức theo dạng lớp học mà hướng dẫn về các vấn đề cơ bản để chuẩn bị tốt cho việc sinh nở. Nói thì nói vậy nhưng thật chất đối tượng của nó rộng hơn rất nhiều. Lớp học tiền sản được chia ra thành một số lớp như: Lớp học dành cho người chuẩn bị có thai, lớp học dành cho người mang thai nhưng còn nhỏ và lớp học dành cho người chuẩn bị sinh. Những lớp học tiền sản thường kết hợp phương pháp như giảng, trao đổi giữa học viên với các chuyên gia giảng dạy, thực hành những kỹ năng cần thiết... Các con hiểu chưa?"
Hiểu chết liền! Tôi chán nản nhủ thầm. Mẹ chồng nói một hơi một hồi dài như thế đố thằng nào nghe theo kịp. Tôi thì lại dở nhất môn lắng-nghe-và-hiểu. Tóm lại là tôi mong bà có thể nói ngắn gọn hơn một chút được không. Một hai câu giải thích thôi nhưng rõ ràng tí.
"Con chưa hiểu." – Tên Chan Chan gan to, dám thừa nhận thẳng thừng.
"Óc mày là óc heo à thằng đần? Giờ muốn một phát dép lào bay vô mặt để thông não hả?"
Cha chồng tôi bình thường thấy hiền hiền vậy mà sao lâu lâu tánh ổng hay nổi cơn bạo lực. Khổ cái là ổng cứ khoái thử chiêu "dép lào bay" với thằng con trai út bảnh bao. Lỡ có gì bất trắc xảy ra với nó thì tiếc lắm cái bản mặt cool boy cùng hai lúm đồng tiền không chứ.
"Mày mà cũng là học sinh hỏi thì tao nghi lắm." – Công nhận, cha chồng tôi nói câu này nghe hay dã man – "Lớp học tiền sản nói ngắn gọn là lớp dành cho những cặp vợ chồng chuẩn bị làm cha mẹ. Chấm hết. Mày hiểu chưa?"
Cha chồng tôi vừa hỏi vừa thủ sẵn đôi dép lào trên tay hệt kiểu chỉ cần Chan Chan lắc đầu đáp không hiểu lần nữa là ổng nhất quyết chơi một cú dứt khoát luôn, cho xe cứu thương đến chở thằng con vô bệnh viện chỉnh hình. Hiển nhiên, Chan Chan biết khôn nên gật đầu lia lịa. Mà cách giải thích của cha chồng quả dễ hiểu. Tôi thấm được sơ sơ về lớp học lạ lùng ấy rồi.
"Hai đứa còn nhỏ, chưa hiểu rõ về việc làm cha mẹ, cũng như sinh con thế nào, chăm sóc con ra sao vì vậy từ bây giờ cả hai hãy bắt đầu đến lớp tiền sản học để biết thêm. Vì không muốn Min Min ngại ngùng khó xử nên mẹ đã chọn một lớp tiền sản tư nhân. Giáo viên hướng dẫn ở đó là một người quen cũ của mẹ, cô Bích. Cô ấy muốn giúp đỡ những bà mẹ nhỏ tuổi. Đây là địa chỉ nhà cô Bích. Học thử một buổi xem thế nào, nếu được thì chủ nhật hàng tuần hai đứa cứ đi học, chờ đến lúc sinh em bé."
Mẹ chồng đưa tôi tờ giấy ghi địa chỉ nhà cô Bích gì đấy. Ở đâu tuốt quận ba. Kiểu này Chan Chan đạp xe hơi bị "phê". Tuy vậy hai chúng tôi cũng muốn đến đó thử cho biết. Dẫu sao thì cái này khá cần thiết vì nói thật ra là tôi chưa rõ lắm việc chuẩn bị làm mẹ. Xem trên mạng đôi khi không bằng người giảng bên ngoài được... Dùng bữa sáng xong, tôi và Chan Chan lên đường. Tên cool boy thấy vậy mà cũng khoẻ gớm. Đạp xe gần tiếng đồng hồ mà chả thấy than thở gì, chỉ đổ vài giọt mồ hôi. Mà trông cậu ta hứng chí phết dù người mang thai là tôi. Chắc do lần đầu đến lớp học "lạ đời" vậy.
"Đằng ấy xem lại trong tờ giấy phải địa chỉ này không?"
Chan Chan hỏi khi dừng xe cái két trước một ngôi nhà ba tầng khang trang. Tôi rút giấy ra xem rồi gật đầu bảo: "Ôkê, nó đó." Chan Chan thở phào. Gì chứ mà tìm địa chỉ ở Sài Gòn đông đúc này thì còn gì rùng rợn bằng. Mau chóng, tôi xuống xe và bước đến trước cổng nhà đưa tay lên bấm chuông. Không quá lâu sau cửa mở, một cô đeo kính ngoài ba mươi xuất hiện mỉm cười thân thiện. Tôi khẽ cúi đầu chào và liền hỏi: "Cô là cô Bích?"
"Ừm, đúng là cô. Em là..."
"Dạ, bọn em nghe nói cô mở lớp học tiền sản dành cho những người mẹ nhỏ tuổi nên đến đây."
"Ai nói cho các em nghe?"
"Mẹ chồng em, cô giáo Trúc Hà dạy ở trường trung học phổ thông T."
"À à, cô Trúc Hà. Vậy ra, em là Min Min? Còn cậu kia chắc là Chan Chan, con của cổ?"
"Cô biết hai đứa em?"
"Hôm qua cô Trúc Hà có gọi điện cho cô mà. Nào, hai em vào nhà mau."
Tôi đi vào trước. Chan Chan ở phía sau dắt chiếc martin vô trong sân, khoá lại. Rồi chúng tôi theo cô Bích đi lên lầu. Bước chậm rãi trên những bậc thang, cô từ tốn nói:
"Hiện nay có rất nhiều lớp tiền sản được mở nhưng chủ yếu là dành cho những cặp vợ chồng thật sự và chưa có lớp cho các người mẹ nhỏ tuổi như thanh thiếu niên, sinh viên đại học. Vì vậy cô mở khoá học này một phần để giúp những em đó có đủ kiến thức về việc mang thai sinh con. Đa phần những em nhỏ tuổi thì thường là mang thai ngoài ý muốn vì thế các em hay xấu hổ không dám đến lớp tiền sản chính quy bởi sợ bị dòm ngó bàn tán. Chổ của cô không phổ biến gì. Mà cô cũng không thích dư luận để ý quá nhiều. Đa phần học viên theo lớp này đều do bạn bè cô giới thiệu là chính. Thấy người lạ đến, cô hơi e dè một chút."
Tôi nhìn sang Chan Chan. Nghe cứ như ngôi nhà "lớp tiền sản" này là một căn cứ bí mật. Khoảng vài phút sau, cô Bích dẫn hai đứa tôi đến căn phòng có cửa khép hờ.
"Cả hai vào đó trước, có vài bạn đến rồi. Cô chuẩn bị vài thứ sẽ vào ngay."
Cô Bích rời đi. Tôi và Chan Chan cùng đẩy nhẹ cửa phòng và bước vào trong. Nơi đây khá rộng, không có đồ đạc gì nhiều ngoài cái bàn cao hình vuông, trên đó có chiếc laptap. Và trên bức tường phía sau là màn hình máy chiếu. Hẳn đây là nơi cô Bích sẽ đứng giảng bài. Tôi đưa mắt nhìn xuống thì thấy những chiếc ghế dựa bằng sắt xếp thành năm sáu hàng ngang dành cho học viên. Ngay lúc này cũng đã có kha khá người đang ngồi. Trông mặt họ còn rất trẻ. Tất nhiên chủ yếu là nữ, nam thì lác đác vài bạn ngồi ở gần cuối phòng. Tất cả đều đồng loạt nhìn về phía tôi với Chan Chan. Nhanh chóng tìm được chỗ thích hợp, cả hai liền ngồi xuống. Rất nhanh, căn phòng lại bắt đầu vang lên âm thanh nói chuyện khe khẽ. Họ đã chịu rời ánh mắt khỏi chúng tôi mà quay về công việc dở dang ban nãy. Nhìn hồi lâu, Chan Chan nói nhỏ vào tai tôi:"Ở đây nữ nhiều quá, trông đằng này lạc loài thật."
"Lớp học tiền sản hay dành cho những người mẹ mà. Đâu phải chỉ mỗi cậu là con trai, dưới kia cũng có vài thằng kìa. Buồn thì xuống đó nhập tiệc."
"Thôi, muốn ngồi với đằng ấy. Với lại, đằng này đến đây để học chứ bộ."
Tôi cười khì. Tên Chan Chan này cứ học cho chăm vào rồi sau này thành "bà mẹ" đảm đang chăm con. Còn buồn cười với ý nghĩ đó thì chợt tôi thấy có cây viết chì lăn đến dưới chân.
"Chị ơi, lấy hộ em được không ạ?"
Tôi quay qua thấy một em dễ thương, mặt non chẹt đang cười với mình. Trông nó còn nhỏ quá, cỡ tuổi hai thằng em tôi. Đừng nói là, cô bé này cũng chuẩn bị làm mẹ nha trời.
"Cám ơn chị." – Cô bé đón lấy viết chì từ tay tôi rồi hỏi – "Chị tên gì thế? Em là Thu Cúc. Chị đang mang thai phải không? Bé được mấy tháng rồi ạ?"
"Em cứ gọi chị là Min Min. Chị mười bảy tuổi. Bé trong bụng chị gần hai tháng. Còn em?"
"Em mang thai qua tháng thứ tư rồi. Em mười bốn tuổi."
"Trời đất! Mới mười bốn mà em có bầu sao?"
Thu Cúc gật đầu. Tôi trông cô bé có vẻ ngây ngô, không ngại ngùng gì. Tôi định hỏi lý do vì sao em mang thai sớm như vậy thì đúng lúc cửa phòng mở, cô Bích đi vào. "Cả lớp" liền im lặng. Sắp xếp vài giấy tờ xong, cô Bích nhìn mọi người đồng thời mỉm cười nói:
"Chào mừng các em đến với lớp học tiền sản tư nhân này. Mục đích cũng như các khoá học, thời gian, học phí và chương trình học cô đều ghi rất rõ trong tờ giấy giới thiệu chung vừa phát cho các em. Em nào chưa có thì lên đây lấy nhé. Cô biết những khó khăn mà các em phải đối mặt khi mang thai ở độ tuổi còn quá nhỏ. Các em chưa đủ kiến thức cũng như hiểu biết về việc chuẩn bị làm cha mẹ. Vì vậy cô sẽ giúp. Ở đây, các em không cần lo lắng ngại ngùng hay xấu hổ vì tất cả đều giống nhau. Thậm chí có vài em chỉ mới mười ba, mười bốn tuổi. Cô hy vọng, các em thẳng thắn thoải mái chia sẻ những suy nghĩ, mối bận tâm của bản thân để cô và những bạn khác tư vấn giúp đỡ. Nào, bây giờ để cho việc dạy và học dễ dàng hơn cô muốn các em giới thiệu một chút về bản thân. Tên, tuổi, đang còn học hay đi làm, hoàn cảnh gia đình. Và nếu được, các em có thể nói cho mọi người biết vì sao lại mang thai. Điều này không bắt buộc, nếu em nào ngại thì thôi. Bắt đầu nhé."
Cô Bích mời bạn ngồi hàng đầu ngoài cùng. Bạn này lúng túng vài giây rồi chậm rãi giới thiệu về mình. Tôi ngồi, vừa quan sát mọi người vừa lắng nghe. Đúng là tất cả đều nhỏ tuổi, chủ yếu toàn cấp II, cấp III. Sinh viên rất ít. Thế mới nói, thời buổi hiện nay nhiều bạn nữ mang thai sớm. Qua hết sáu bảy người rồi tiếp đến là Thu Cúc. Cô bé nói khá rõ to:
"Em tên Thu Cúc, mười bốn tuổi, học lớp bảy. Em hiện đang tạm nghỉ học vì mang thai gần bốn tháng. Gia đình em có cha mẹ với ba chị. Cuối năm rồi, bạn trai rủ em qua nhà chơi rồi làm em dính bầu luôn. Tháng rồi mẹ đưa đi khám em mới biết mình có thai. Cha em giận dữ lắm. Bạn trai em thì trốn đi mất biệt. Giờ em phải chờ sinh con."
Lời kể có phần hồn nhiên của Thu Cúc khiến ai ai cũng hướng mắt nhìn về phía em. Có lẽ vì em còn quá nhỏ. Chà, tội nghiệp quá. Tên bạn trai mất dạy, vô liêm sỉ hại đời con nhỏ vậy đó.
"Ừm, cám ơn sự chia sẻ của em, Cúc. Đừng lo, cô và các chị sẽ giúp đỡ em."
Cô Bích cười nhẹ nhàng với Thu Cúc xong liền nhìn sang tôi. Tôi sửa giọng, bắt đầu nói:
"Mọi người hay gọi em bằng tên Min Min. Em mười bảy tuổi, hiện học ở trường trung học phổ thông Q. Em xin thầy hiệu trưởng cho hoàn thành xong lớp mười một sẽ nghỉ. Bạn bè thầy cô trong trường chưa biết em mang thai. Nhà em có cha mẹ, hai em trai sinh đôi. Bây giờ em đang ở nhà gia đình chồng. Còn lý do em lỡ mang thai là vì... bạn em lấy nhầm rượu nho."
Tôi vừa dứt lời thì tự dưng có tiếng xì xầm từ mọi người. Chắc họ hiểu lầm, nghĩ tôi mang thai với chai rượu nho. Khổ ghê. Tức thì, tôi mau chóng tiếp để nói rõ ràng hơn:
"Con bạn em lấy nhầm chai rượu nho khiến em và Chan Chan uống phải, sau đó do quá say nên hai chúng em lỡ quan hệ với nhau. Một tháng sau em biết tin mình có thai."
Bỗng, một giọng nữ ở bên dưới hỏi vọng lên chỗ tôi:
"Này bạn, có phải Chan Chan là cậu ngồi kế bên bạn không? Mặt cool quá."
Tôi quay xuống bảo:
"Mặt cool vậy đấy nhưng tiếc là cậu ta bị té giếng từ lúc lên ba."
Tất cả lập tức bật cười. Tên Chan Chan quê, dùng khuỷ tay thúc nhẹ vào hông tôi, hậm hực: "Đằng ấy vừa phải thôi, sao nói đằng này bị té giếng?"
"Thế hổng đúng hả? Hay cậu té... giường?"
"Chả té cái quái gì hết. Đằng này hoàn toàn bình thường, không có chấn thương não đâu."
Hình như không muốn lớp học ồn ào bằng những tiếng cười nên cô Bích mau chóng bảo:
"Cám ơn lời trình bày hóm hỉnh của em, Min Min. Không khí lớp có vẻ tốt hơn rồi. Cô mong các em cứ thoải mái như vậy. Giờ thì mời bạn tiếp theo."
Trong khi người phía sau nói liên hồi thì tôi vờ nhìn sang Chan Chan. Cậu ta cũng nhìn tôi đầy bực bội. Dạo này trời nóng bức, người ta dễ cáu. Tôi cố nhịn cười, lòng hả hê khi chơi tên cool boy chảnh choẹ đó một vố. Chắc chắn cậu ta sẽ ghi hận cho xem. Vô tư đi. Đây ứ thèm xin lỗi. Cho chừa cái vụ mấy hôm nay cứ nhắc đến cô chị Trân Châu khó ưa kia hoài.
"Dạ, em tên Hiền Lan, sinh viên năm II ngành kế toán. Em còn đi học. Nhà có hai mẹ con. Em và bạn trai lỡ quan hệ mà quên phòng tránh nên dính bầu. Thai em qua tháng thứ năm."
Đó là lời giới thiệu của chị tên Hiền Lan, người cuối cùng. Dường như ngại hay sao mà chị ấy nói nhỏ xíu. Tôi hơi chú ý cô chị này vì trong lớp có mỗi chỉ là sinh viên. Và quan trọng, tôi có cảm tình với chị Hiền Lan. Chả hiểu sao nữa. À, thêm một người tôi cũng mang cảm giác đặc biệt: cô bé Thu Cúc. Có lẽ vì tôi thấy thương thương tội tội.
"Cô rất cám ơn những chia sẻ của các em về bản thân. Những thông tin vừa rồi sẽ giúp chúng ta dễ dàng trao đổi, giúp đỡ lẫn nhau. Trước khi bắt đầu vào bài học đầu tiên, cô sẽ nói lại vài điều. Tất cả các em ngồi ở đây, vào giờ này là đang học khoá dành cho những người mẹ mang thai nhưng còn nhỏ, tức là thai từ tháng thứ nhất đến tháng thứ sáu. Đây có thể xem là quá trình ở giữa của lớp học tiền sản. Các em sẽ được dạy về kiến thức lúc mang thai: những thay đổi của cơ thể lẫn tâm lý, chế độ dinh dưỡng chăm sóc hợp lý để không phải rơi vào các trường hợp đáng tiếc khi mang thai. Bên cạnh đó, nếu được cô muốn các em bảo cha của đứa bé đến lớp này học. Vì, trách nhiệm không chỉ phụ thuộc vào người mẹ thôi mà còn ở người cha nữa. Để đứa trẻ có thể phát triển tốt và ra đời an toàn thì cần sự phối hợp của cả cha lẫn mẹ. Các em hiểu chứ? Có ai thắc mắc gì không nào?"
Thấy mọi người lắc đầu, cô Bích gật khẽ rồi bắt đầu vào bài giảng đầu tiên của khoá học tiền sản. Đó là bài Những biểu hiện thay đổi cơ thể khi mang thai ba tháng đầu. Cô nhắc chúng tôi hãy ghi chép lại tỉ mỉ cụ thể để thực hiện cho đúng. Tôi ngồi nghe khá chăm chú. Kế bên, tên Chan Chan hí hoáy ghi chép liên tục. Coi bộ, cậu ta cũng coi trọng baby dữ. Thỉnh thoảng, tôi đưa mắt nhìn ra cửa sổ giấu tiếng thở dài. Chán. Thế đó, mười bảy tuổi mà tôi phải ngồi trong một lớp để học về mang thai bầu bì trong khi những đứa bạn khác như Thuý Nga chẳng hạn thì chủ nhật lại được đi chơi, lướt web hay nằm nướng ở nhà xem tivi. Buồn như con chuồn chuồn! Nhưng mà đành chịu thôi. Chuyện đã vậy thì giờ tôi phải cùng Chan Chan chuẩn bị thật tốt những điều có thể để chào đón baby-chỉ-vì-rượu-nho.
Gần 11h30 trưa, lớp tiền sản mới tan. Chan Chan tiếp tục đèo tôi về nhà trên chiếc martin.
"Đằng ấy thấy học sao? Có định tiếp tục học nữa không?"
"Trước mắt thì không tệ. Dù muốn hay không cũng cần học để biết chứ."
"Ừm, đằng này cũng nghĩ thế. Học để còn chăm sóc baby."
Nghe vậy tự dưng lòng tôi vui vui. Phải thừa nhận, tên này có trách nhiệm gớm. Tôi cảm thấy bản thân khá may mắn, hơn hẳn nhiều cô gái bị bạn trai bỏ rơi chỉ vì không chịu "làm cha sớm". Tôi lại vòng tay qua ôm người Chan Chan và nghe rõ nhịp thở mệt nhọc của cậu ta khi đang đạp xe. Vòng bánh xe quay đều đều dưới cái nắng hè gay gắt.