Nhật Ký Nụ Hôn Đầu

Chương 14: 108 cách dành riêng cho Kỷ Thời Diễn



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kỷ Ninh bên kia lăn lộn trên giường một vòng, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

Những chuyện lớn gần đây đang được giải quyết từ từ. Cho dù là triển khai hoạt động Kỷ Ninh Bar hay là phòng làm việc, hay là quyền bảo vệ lợi ích hợp pháp, mọi thứ đều bước đầu hình thành và phát triển theo chiều hướng tốt. Bước tiếp theo là suy nghĩ các dự án quan trọng tiếp theo.

Nhớ tới đã lâu không lướt ảnh gốc đẹp ngầu của Kỷ Thời Diễn, cô đổi sang tài khoản phụ. Newsfeed được làm mới, tất cả đều là masternim* đang đăng hình.

*Masternim: người đứng đầu fansite, chuyên dùng những máy ảnh thuộc loại cao cấp để chụp thần tượng hoặc là trang mạng được họ đăng tải những hình ảnh và thông tin liên quan đến thần tượng.

Masternim là tên gọi của nhân viên quản lý trang web minh tinh. Trang web đó là blog hình ảnh của minh tinh, mỗi trang đều có tên gọi riêng. Sau khi tạo trang, masternim sẽ theo sát lịch trình để chụp hình, sau đó đăng lên Weibo, lịch trình nào không đi được sẽ có người mua hình đăng lên.

Hình thức lợi nhuận của trang là bán PB, cũng là photobook, nghĩa là bộ sưu tập hình ảnh bọn họ chụp được. Ngoài ra còn bán thêm một số phụ kiện cổ vũ idol và những thứ khác, bán ra với số lượng nhất định. Phần lớn số tiền bán được dùng vào hoạt động hỗ trợ minh tinh kế tiếp. Tuy nhiên, trang này không được chứng thực là trang chính thức, fan có thể tự do thành lập.

Nói chung, hầu hết các masternim rất giàu, lại còn rất tài năng. Các sao hạng A như Kỷ Thời Diễn đều có rất nhiều trang. Những người có thể bộc lộ tài năng trong trang đó đều rất giỏi, chụp ảnh và viết nội dung đều rất xuất sắc.

Mặc dù đã từng tiếp xúc gần với Kỷ Thời Diễn vài lần, nhưng Kỷ Ninh không thể nhìn chằm chằm vào người ta. Một mặt sợ bị chửi là dựa hơi, mặt khác cũng lo lắng anh lúng túng.

Cuối cùng bây giờ có thể ngắm trai đẹp thật kỹ rồi.

AllForYou_Trang của Kỷ Thời Diễn: 【#Kỷ Thời Diễn #Đã đến nơi an toàn ~ Anh đừng nhíu mày, anh quý giá nhất. @Kỷ Thời Diễn】 Hình ảnh đính kèm là Kỷ Thời Diễn nhíu mày xem điện thoại.

Fantasy| Kỷ Thời Diễn 0828: 【#Kỷ Thời Diễn #Cắm hoa nè, cắm hoa nè. Hôm nay anh nhà tôi làm việc rất chăm chỉ, hoa cũng chẳng đẹp bằng anh. @Kỷ Thời Diễn】 Hình ảnh đính kèm là Kỷ Thời Diễn cắm hoa trong công tác quảng bá.

Tình Ca Vũ Trụ – Kỷ Thời Diễn: 【# Kỷ Thời Diễn #Nhắm mắt ngủ cũng thật quyến rũ, một người đàn ông hoàn hảo. @Kỷ Thời Diễn】 Hình ảnh đính kèm là anh gối đầu lên chiếc gối hình chữ U, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nhìn vào nội dung và hình ảnh đi kèm theo khuôn khổ của masternim, cô bỗng cảm thấy tự hào. Suy nghĩ lại có gì đó không đúng, Kỷ Ninh nhấp mở tấm hình và cẩn thận phóng to ra —— Chẳng phải chiếc gối hình chữ U trên cổ anh là của cô tặng sao??

Xem ra anh thực sự trân trọng tất cả món quà, mặc dù bây giờ chỉ lấy tin tại sân bay.

Cô nhếch môi, nhấp mở từng tấm hình gốc và phóng to ra ngắm nhìn, sau đó lưu lại cẩn thận. Sau nửa tiếng hoạt động đôi mắt kỹ càng, Kỷ Ninh nghiêm túc chuyển tiếp lời thổi phồng:

【Kỷ Thời Diễn nhíu mày, Kỷ Thời Diễn chăm chỉ, Kỷ Thời Diễn ngủ —— khiến mị trở thành đầu sỏ phạm tội trùng hôn.】

Lời thổi phồng này nhanh chóng bị Tống Du đọc được. Tống Du chậm rãi bình luận một dấu chấm hỏi ở bên dưới.

Chẳng mấy chốc, Kỷ Ninh nhận được một tấm hình. Đó là ảnh chụp màn hình phần ghi chú do Tống Du gửi tới, bên trong có dán một câu sáng chói: “Show truyền hình luôn có kịch bản, mình rất tỉnh táo. Nếu rung động sẽ là cháu trai của cậu.”

Trước khi bấm máy, cô đã từng tuyên thệ chắc nịch với Tống Du.

Sự việc thay đổi quá nhanh, Kỷ Ninh nhất thời cứng họng.

Vì vậy 10 phút sau, Tống Du nằm trên giường nhận được thông báo được tag vào bài viết từ tài khoản phụ của Kỷ Ninh.——

【@Tống Ngư Du Du, bà nội, chào buổi tối! Bà nội ăn gì chưa? Bà nội làm việc vất vả cả ngày rồi! ^ ^】

///

“Đây là cái gì?”

Kỷ Thời Diễn nhìn vào một đống đồ mà quản lý ném xuống trước mặt mình, thờ ơ nhíu mày lại.

“Không nhìn thấy à?” Giang Thắng xòe bàn tay ra so sánh như tranh công, “Viết rất rõ ràng, quản lý của cậu kiêm trợ lý, kiêm vú em, kiêm người phụ trách, kiêm…”

“Vô vấn đề.”

“Giang Thắng tôi, chuyên gia tình yêu siêu cấp đẹp trai đáng được ca ngợi đã đúc kết bí bíp tán gái quý báu cho cậu.” Giang Thắng cười toe toét, lộ ra tám cái răng mới vừa làm trắng xong, “Chẳng phải cậu luôn phiền não khi quay chung với Kỷ Ninh sao? Ngày mai lại phải quay rồi.”

Kỷ Thời Diễn nhìn vào dòng “108 cách dành riêng cho Kỷ Thời Diễn” chói mắt trên trang bìa, có cảm giác bị sỉ nhục khó tả, nhíu mày sâu hơn biển, “Cầm cái thứ rác rưởi này đi trong vòng ba giây.”

“Đừng vậy chứ, tôi mất ba ngày mới hoàn thành nó đấy.” Giang Thắng xòe tay ra, “Cậu xem, nó chỉ bằng một phần tư lòng bàn tay của tôi thôi. Tôi cố tình in nhỏ để thuận tiện cho cậu trong lúc quay…”

“Gian lận?”

“Sao có thể gọi là gian lận được? Đây là chinh phục tình yêu.”

Kỷ Thời Diễn chán ghét xoay người sang chỗ khác, “Cút nhanh đi.”

“Cầm lấy đi, tôi không có lừa cậu đâu.” Giang Thắng làm bộ muốn nhét thứ đó vào trong túi áo anh, “Đến lúc đó chắc chắn có ích.”

Kỷ Thời Diễn giữ lấy tay của Giang Thắng, tuyệt đối không thể để mình bị sỉ nhục như vậy, “Không cần, cầm lấy đi!” Giọng nói có vẻ tức giận.

Giang Thắng níu lấy túi anh,  nhanh mồm hỏi vặn lại: “Chắc chắn không cần hả? Thực sự không cần hả? Có cần tôi giúp cậu nhớ lại mức độ nhiệt tình mà Kỷ Ninh dành cho cậu không?”

Vừa dứt lời, sắc mặt của người đàn ông thay đổi rõ rệt. Giang Thắng nhận ra mình đã đạp trúng mìn, nuốt nước miếng, vội vàng xoay người cút ra ngoài, để lại ảnh đế ngồi suy tư trong phòng.

Mình, chưa đủ sức quyến rũ, phải suy nghĩ lại.

Mặc dù gần đây mối quan hệ giữa hai người đã hơi thân thiết, nhưng dường như đều là anh chủ động hành động, Kỷ Ninh giống như không có biểu hiện gì. Anh đã xem qua trailer của Lê Vũ Giai và Tưởng Xuyên trong buổi họp báo, vợ chồng Khen Thưởng đã bắt đầu dắt tay nhau đi khắp nơi check-in các địa điểm hẹn hò, chụp hình chung rất thân mật, đút nhau ăn vô cùng tự nhiên.

Mà anh lại chưa đụng được ngón tay của Kỷ Ninh 

Kỷ Thời Diễn cắn chặt răng, tắt đèn đi.

///

Tất nhiên Kỷ Ninh không biết chuyện gì xảy ra với Kỷ Thời Diễn bên kia. Cô ngồi máy bay cả một đêm, rạng sáng đã đến Mỹ, sau hai tiếng chỉnh trang lại thì đi quay “Nhật Ký Nụ Hôn Đầu”, gần như không có thời gian nghỉ ngơi.

Chỉ có hai tiếng nghỉ ngơi, cộng thêm một tiếng tạo kiểu tóc, nhưng cô vẫn thích nghi với múi giờ nhờ vào ý chí đáng kinh ngạc và thói quen công việc, chẳng qua đầu óc vẫn hơi lâng lâng.

Phản hồi của Kỷ Thời Diễn trong buổi truyền hình trực tiếp chỉ gây xôn xao trong phạm vi nhỏ, sau đó bị chị gái Muối Biển dùng kiểm soát bình luận “công việc thường ngày” ém xuống, cho nên Kỷ Ninh hoàn toàn không thấy.

Địa điểm quay hôm nay là Disney ở Mỹ. Chuyên viên trang điểm không thấy Kỷ Thời Diễn ở trong xe, nhân viên nghiệp vụ nói rằng anh ấy đã đợi ở Disney trước.

Thời tiết nóng nực, Kỷ Ninh xịt kem chống nắng rồi hùng hổ lên xe, bảo tài xế lái nhanh chút.

Trong một chương trình trước đây rất lâu, cô từng tiết lộ nơi mình muốn đến nhất là Disney. Dưới sự dẫn dắt của MC, cô thẳng thắn nói nếu bạn trai có thể đứng đợi mình trước cổng sẽ càng hạnh phúc hơn.

Có lẽ biên kịch hiểu được mong muốn ấp ủ đã lâu của cô nên lần này quyết định quay tại đây. Nếu không thì dựa vào tính cách trai thẳng của Kỷ Thời Diễn, làm sao anh có thể chủ động yêu cầu tới đây chơi?

Cô hiểu rõ idol của mình.

Bước xuống xe, cô đi tìm Kỷ Thời Diễn dựa vào vị trí máy quay phim. Vốn dĩ sợ anh bị cháy nắng, ai ngờ anh lại ung dung, thoải mái tìm một bóng râm dựa vào rào chắn đợi cô.

Hôm nay anh mặc đồ đen-trắng-xám, cặp kính mát ôm lấy khuôn mặt lạnh lùng, các ngón tay thon đẹp đan vào nhau, khớp xương cũng viết đầy chữ “Xin đừng làm phiền người nhàn rỗi nhất trên thế giới này.”

Đi lại gần xem thử thì phát hiện anh đang đeo… ly nước dưa hấu hình Chip n Dale trước ngực?

Kỷ Ninh bị sự tương phản to lớn này dọa sợ phải dừng lại, nghi ngờ mình bị hoa mắt, chỉ vào ngực anh, “Anh mua… cái này à?”

“Tôi cũng không ngờ ——” Anh tháo kính mát xuống, thuận tay cầm lấy dây đeo của chiếc ly đeo lên cổ cô, “Không dễ giành giật đâu, tới trễ sẽ hết.”

Hình như là vậy.

Cô nghe nói chiếc ly nổi tiếng trên mạng này được bán với số lượng hạn chế, rất nhiều người mua nó, vừa ra mắt không lâu đã bán hết.

Tất nhiên cô không cho rằng Kỷ Thời Diễn tới sớm là cố tình mua chiếc ly cho cô, cô chưa đến mức tự luyến như vậy. Có lẽ khi anh đứng chờ thì phát hiện có nhiều cô gái mua nên sẵn tiện lấy cho cô một ly.

Mặc dù không phải mua riêng cho cô, nhưng cô vẫn rất thích. Trái tim thiếu nữ được kích hoạt bởi cảm giác vui sướng, cô mở nắp ra uống vài ngụm.

Soda có vị dưa hấu và chanh tây, chua chua ngọt ngọt, bọt khí bùng nổ và lan đến đầu lưỡi, giống như hương vị hẹn hò với người mình thích.

Kỷ Ninh để ý thấy anh vẫn đang đeo ly dưa hấu không hợp với hình tượng nghiêm túc, cắn ống hút và nghiêng đầu qua, “Anh vẫn muốn đeo cái này mọi lúc ư?”

“Em uống xong rồi à?” Người đàn ông duỗi tay ra nhắm chừng cái ly của cô, đuôi lông mày hơi nhếch lên, “Mới đây đã tơ tưởng đến ly của tôi rồi.”

Câu nói này khiến Kỷ Ninh mơ hồ nghĩ đến đứa cháu gái ỷ được cưng chiều nên kiêu căng, ăn xong miếng dưa hấu của mình còn muốn cướp miếng của cô. Một khi nảy sinh suy nghĩ này sẽ có loại cảm giác thân thiết khó tả, cô bị choáng đầu bởi ánh mặt trời chiếu vào rồi.

“Em không có… tơ tưởng đến ly của anh. Em chỉ sợ anh không muốn đeo nó.”

Không biết nghĩ tới điều gì, người đàn ông khẽ cười, âm cuối cùng như gãi ngứa vành tai cô.

“Đeo chứ.” Dường như lời hơi ngượng ngùng, “Đeo sẽ giống một cặp.”

Đầu lưỡi luống cuống, ống hút bị cô cắn chặt. Cô nhất thời không phân biệt được “một cặp” mà anh nói là cái ly hay là bọn họ.

Trò chơi đầu tiên mà hai người chơi là đi bè trên sông*. Hầu như không có ai mang theo áo mưa, cho nên phải mua ngay tại chỗ, một bộ còn rất mắc. Kỷ Ninh leo lên rào chắn ngắm nhìn dáng vẻ nhân viên bán hàng tính tiền nhanh lẹ như sắp bị chuột rút.

*Đi bè trên sông: là một chuyến đi nước kéo dài, cao, nhanh, được thiết kế để mang đến cho bạn một chuyến đi vui vẻ (nhưng ẩm ướt).

100u0z000000njz4lBD02_R_640_10000_Q90Đi bè trên sông (hình minh họa)

Mọi người đều mặc áo mưa dùng một lần đủ màu sắc, nhìn từ đằng xa giống như rác thải sắp được đóng gói. Không biết đó là rác khô, rác ướt hay là rác tái chế nữa.

Kỷ Ninh cảm thấy cảnh tượng quái gở này hơi buồn cười. Vừa quay đầu lại thì thấy người đàn ông bên cạnh cao 1m85, cả người cao ráo với khuôn mặt đẹp trai, khoác lên người tấm nilon chất lượng kém nhưng lại không nhìn ra dáng vẻ như túi rác, nhìn thế nào cũng giống như thiết kế thời trang cao cấp.

Trời nắng nóng, cho dù xếp hàng trong lối đi cấp tốc cũng giống như ở trong nồi hấp. Kỷ Ninh cảm thấy mình sắp bị bốc hơi thì có hai bàn tay đưa cây quạt tới.

Cậu em trai ngoại quốc đối diện nói với cô bằng tiếng Trung không lưu loát: “Nóng, cho chị.”

Kỷ Ninh hơi ngạc nhiên, “Mấy em không cần sao?”

“Không cần, cố tình cho chị.” Cậu em trai trông như 17 – 18 tuổi, vừa nhìn công cụ phiên dịch vừa nói, “Chị thật xinh đẹp, thích chị.”

Sau đó giơ ngón cái lên.

Màn tỏ tình diễn ra bất ngờ khiến Kỷ Ninh hơi sửng sốt, nhưng đoán đó cũng là cuộc trao đổi hữu nghị với bạn bè quốc tế, không có ý nghĩa gì đặc biệt. Cô nhận lấy cây quạt rồi cười nói: “Vậy thì xin cám ơn.”

Sau khi cậu em trai đi khỏi, cô càng cảm thấy mát hơn. Không chỉ có gió từ cây quạt trong tay, trên đỉnh đầu hình như cũng có… hơi lạnh?

Cô ngẩng đầu lên, đối mặt với ánh mắt nhìn xuống sâu thẳm của Kỷ Thời Diễn. Anh hỏi cô: “Có gì phải cám ơn?”

“Hả?”

“Cái ly còn đắt hơn cây quạt nhiều lần.” Người đàn ông nheo mắt lại, lạnh lùng, “Cũng không thấy em cười tươi đến vậy.”

Kỷ Ninh không nghe rõ, “Cái gì?”

“Không có gì, sắp đi bè rồi, nói em chú ý an toàn.”

Đi bè trên sông không đáng sợ, nhưng mà xoay vòng tròn liên tục lại làm cô hơi choáng váng. Lúc đi xuống, cô vẫn còn chóng mặt, không tìm được lối ra. Kỷ Thời Diễn đã dìu cô đi, giúp cô vứt bỏ áo mưa.

Kỷ Ninh không hề biết người nào đó đã “thừa nước đục thả câu”, tiện tay bỏ cây quạt và áo mưa vào thùng rác.

Trò chơi tiếp theo là do Kỷ Ninh chọn. Đó là một trò chơi trẻ con rất trí tuệ, gần giống như ngồi trong xe ngựa đi vòng quanh thế giới cổ tích trong mơ.

Lúc thắt dây an toàn, người đàn ông bên cạnh bỗng bật cười.

Kỷ Ninh cũng không hiểu cho lắm, biết anh đã ba năm nhưng vẫn không cảm thấy anh là một người thích cười. Tại sao khi đã thân quen, khuôn mặt của người này lại ngập tràn nét tươi cười như vậy?

“Anh cười cái gì?”

“Trẻ con mới chơi những trò này.” Anh thẳng thừng đáp lại.

Kỷ Ninh bất bình, “Ai nói người lớn lại không thể chơi?”

“Tôi.” Sự khiêu khích của người đàn ông ngày càng rõ ràng, “Có phải em đến khu vui chơi cũng chỉ dám chơi trò vòng quay ngựa gỗ không?”

“Em cũng dám chơi trò người lớn. Anh muốn chơi cái gì, em chơi chung với anh.” Cô ném ra một câu nói mạnh mẽ.

Nửa tiếng sau, cô và Kỷ Thời Diễn đứng trước cổng vào trò chơi tàu lượn siêu tốc. Nghe thấy tiếng hét sợ hãi bên trong, nhìn con tàu uốn lượn lên xuống với tốc độ cực nhanh, Kỷ Ninh ngẩng đầu lên, “Cái đó…”

“Sao?”

“Anh đã xem qua chứng minh nhân dân của em chưa?”

Kỷ Thời Diễn không hiểu tại sao lại hỏi về chuyện này, “Sao vậy?”

“Thật ra em chỉ mới 12 tuổi thôi.” Kỷ Ninh nuốt nước miếng, “Em cảm thấy 12 tuổi không thích hợp chơi trò này.”

Khóe miệng của đàn ông càng cong lên, cúi đầu che giấu nụ cười, “Mới đó đã mềm nhũn rồi à?”

“Đừng sợ, có tôi ở kế bên.” Anh nói, “Em thử trước xem, không được thì thôi.”

Thật kỳ lạ, tại sao khi anh chậm rãi nói ra như vậy, cô lại cảm thấy yên tâm hơn?

Trước đây Kỷ Ninh sẽ không chịu chơi các trò trên cao cho dù có khuyên nhủ thế nào đi chăng nữa, hiện giờ cô lại thử đi về phía trước hai bước.

Một nhóm người ùa vào, suýt nữa đẩy bọn họ tách ra. Có một bàn tay chìa vào khoảng trống giữa đám đông, xòe lòng bàn tay ra, “Đưa cho tôi.”

Kỷ Ninh không hiểu, đưa giấy thông hành trong tay cho anh.

“Không phải cái này.” Các ngón tay của người đàn ông khép lại. “Đưa tay cho tôi.”

Cô đờ người ra một giây. Cơ thể đã tuân theo chỉ dẫn trước, đưa tay ra, cố gắng giữ nét mặt bình tĩnh thường thấy trong cuộc sống.

Những ngón tay của thiếu nữ được anh nắm ngược trong lòng bàn tay. Nhiệt độ ấm áp, dễ chịu đến từ chỗ khít chặt, cảm giác thật mềm mại.

Đoàn người nhộn nhịp, ánh nắng lan tỏa.

Anh kéo cô đến bên cạnh mình, dẫn cô đi kiểm soát vé, có lẽ sợ cô lại đi lạc.

Người soát vé là người Trung Quốc, chắc chắn biết Kỷ Thời Diễn, nhưng có lẽ không nắm bắt kịp tin tức. Sau khi nhìn thấy Kỷ Thời Diễn dắt Kỷ Ninh cùng với cặp ly cùng kiểu dáng thì kinh sợ, ánh mắt hướng về phía Kỷ Ninh ở đằng sau như hỏi anh: “Hai người… là người yêu à?”

Kỷ Ninh tự hỏi phải nói là đang ghi hình hay là kiểu cặp đôi ba tháng…

Ai ngờ người đàn ông nắm tay cô không buông ra, thẳng thắn gật đầu và trả lời:

“Ừ, đây là bạn gái của tôi.”HẾT CHƯƠNG 14