Đoàn làm phim cách đó không xa đang la hét ồn ào lúc tan làm. Những chiếc xe RV xen lẫn vào cây cối, phác họa ra một khu vực nhỏ riêng biệt. Hai người đứng ở trung tâm, ngăn cách giữa tiếng người ồn ào.
Nắng chiều nhuộm màu vàng nhạt, tóc trán của người đàn ông bị gió thổi bay. Anh đứng ở đó cúi đầu nhìn cô, khung cảnh tĩnh lặng khó tả.
Trái tim cô bình yên, chống cằm lên đầu gối, giơ tay ra nghịch quả cầu pha lê.
“Nhưng mà anh phải nói không tin.” Thiếu nữ nói chậm rãi, “Vậy thì em mới có thể tiếp tục.”
Kỷ Thời Diễn nhướng mày, cười bất lực, “Được, anh không tin.”
Kỷ Ninh duỗi ngón tay ra chọt vào vách kính bên ngoài, trượt xuống phía dưới bật công tắc lên, khẽ nói: “Vậy thì chào đón…”
Cô còn chưa nói xong, quả cầu pha lê đã ho khan rồi lên tiếng trước: “Hello Kỷ Ninh, tôi là Trác Cống.”
Kỷ Ninh: …??
Cô hơi kinh ngạc, giơ quả cầu pha lê lên nhìn vào chân đế. Quả nhiên bên cạnh có một cổng phát nhỏ xíu, đang phát ra giọng nói của Trác Cống.
“Chuyện gì vậy?” Thiếu nữ nhìn vào bông tuyết tung bay bên trong, ngẩn người ra, “Trác Cống đang gọi em trong không trung à?”
Bầu không khí bỗng chốc giảm xuống âm độ. Người đàn ông không vui, liếm vòm họng trên, nheo mắt lại, “Trác Cống ở đâu ra?”
“Biên kịch cho em cái này, cô ấy nói là tắt đèn sẽ rất đẹp.” Đầu óc của Kỷ Ninh mơ hồ, “Em đâu biết bật lên sẽ có đoạn ghi âm của Trác Cống.”
Trác Cống vẫn còn đang nói đứt quãng gì đó, người đàn ông duỗi tay ra nhấn tắt, ném món đồ vào trong túi, “Đừng nghe nữa, không quan trọng.”
Ăn tối xong, Kỷ Thời Diễn chở cô về dưới lầu khách sạn. Kỷ Ninh định mở cửa xe ra như thường lệ, mở hai lần mà không ra, đoán là anh vẫn chưa mở chốt an toàn nên dừng lại, đợi anh mở ra.
Kết quả là không nghe thấy tiếng mở chốt, mà chỉ thấy người đàn ông sau lưng im lặng một lúc rồi hỏi cô: “Tối nay em vẫn ngủ một mình à?”
Kỷ Ninh nghĩ ngợi, “Không có, Tống Du cũng ở trong phòng.”
“Cô ấy ở đây là em sẽ tắt đèn?”
Kỷ Ninh phản ứng một lúc rồi trả lời: “Ừm, có người ở chung sẽ tắt đèn.”
Người đàn ông hỏi: “Cô ấy ở đây tới khi nào?”
“Không biết, chắc là tầng trên sửa sang xong sẽ về, dù sao cô ấy vẫn đang đi học.”
Anh gật đầu, “Lúc em ngủ một mình thì nói cho anh biết, anh đón em.”
“Đón em đi đâu?”
Người đàn ông giống như bị cô chọc cười, “Đương nhiên là chỗ của anh.”
Kỷ Ninh mở miệng: “Sống chung… sao?”
Kỷ Thời Diễn nhíu mày, không ngờ cô sẽ đưa ra câu trả lời này, “Chẳng qua sợ em bật đèn sẽ khó ngủ ngon.”
“Nhưng mà nếu em muốn sống chung ——”
Dường như người đàn ông cảm thấy đó là một lời đề nghị hay, gõ lên tay lái, nói: “Cũng không phải không được.”
Kỷ Ninh cảm thấy mình giống như bị rơi vào bẫy, nhưng ngẫm nghĩ lại, hình như mấy câu đó đều do cô nói.
Quăng vấn đề này cho cô, trả lời như thế nào cũng không đúng.
“Đến lúc đó rồi xem tình hình…” Cô lấp lửng cho qua, cầm lấy túi giấy rồi chuẩn bị chạy, “Em đi lên trước.”
Kỷ Thời Diễn thấy cô móc lấy túi giấy cài đặt giọng nói của Trác Cống, nhướng mày, “Em còn cầm cái này làm gì?”
“Em vẫn nên cầm theo đồ mà người ta cho em.” Kỷ Ninh nói: “Để lại trong xe anh cũng không tốt.”
“Vậy đi về cũng đừng nghe.”
Kỷ Ninh cười, gật đầu, “Em không nghe.”
Cô chỉ cảm thấy vứt đồ mà người ta cho mình là không tốt.
Cô đi tắm sau khi về phòng, lúc đi ra tình cờ bắt gặp Tống Du đang chơi với quả cầu pha lê đó.
Trong phòng tối đen như mực, hoàng tử bé trong quả cầu pha lê đang xoay tròn trong ánh đèn màu xanh nhạt. Giọng nói của Trác Cống lại vang lên, không kịp đề phòng.
“… Nghe nói em và Kỷ Thời Diễn đã ở bên nhau. Rất tốt, vậy tôi sẽ không quấy rầy sinh nhật lần này nữa! Nhờ biên kịch đưa quả cầu pha lê này cho em, chúc em sinh nhật vui vẻ trước.”
“Cũng không còn gì không thể nói ra, trước đây lúc ở trong đoàn làm phim đã thích em, nhưng bây giờ đều đã là quá khứ. Cho dù em có biết hay không, tôi cũng không hy vọng em có khúc mắc. Ừm, một câu cuối cùng là chúc cho tỷ lệ người xem ‘Ngôi Sao’ luôn tăng cao!”
Không ngờ nội dung phần sau lại là như vậy, Kỷ Ninh đang lau tóc bỗng dừng tay lại.
Tống Du còn duy trì tư thế quái dị chuẩn bị quay phim, ngồi xổm kiểu squat, quay đầu nhìn về phía Kỷ Ninh.
“Đây là cái khỉ gì vậy?!”
Kỷ Ninh lắc đầu, sao cô biết được.
Hai người nhìn nhau vài giây, Tống Du đứng lên, “May mà mình không livestream, nếu không thì hot search của tối nay sẽ là Trác Cống gì đó. Đúng là người tốt, còn dùng quả cầu pha lê này nữa chứ.”
“Biên kịch của tụi mình mua rất nhiều thứ này.” Kỷ Ninh nói: “Có thể lúc Trác Cống đi tìm cô ấy, cảm thấy dùng được nên lấy xài.”
Nói chung, đoạn nói chuyện này cũng không có ý nghĩa gì khác. Cô đoán đó là lời tổng kết và chào tạm biệt cuối cùng của Trác Cống, giọng nói của anh ta cũng rất bình thản.
Tống Du bỉu môi, bật đèn lên, “Cậu có đoán được không? Về chuyện anh ta thích cậu.”
“Ai có thể đoán được chứ?” Kỷ Ninh sửa lại khăn lông trong tay, “Anh ta đều đối xử như vậy với mọi người.”
Thân thiết, quen thuộc, nói nhiều, suốt ngày Trác Cống đều tươi cười, ấm áp và rạng rỡ. Tới giờ cô vẫn cảm thấy bọn họ chỉ là bạn bè, không có cảm giác mình là người đặc biệt.
Tống Du buộc phải hỏi: “Vậy sao cậu cảm nhận được Kỷ Thời Diễn thích cậu?”
“Cũng không phải là cảm nhận…” Kỷ Ninh liếm môi, “Là cảm thấy mình có chút khác biệt.”
Không giống với cảm giác mà Trác Cống dành cho mọi người. Kỷ Thời Diễn vẫn luôn ít nói, hời hợt, lần đầu thản nhiên chấp nhận sự ràng buộc bên ngoài như thể chỉ với một mình cô.
Bất kể là câu “Xinh đẹp chỉ là điều bình thường nhất của cô ấy”, hay là lúc đó mua tài khoản giải trí để làm chỗ dựa cho cô, hoặc là sợi dây chuyền cả đời chỉ được đặt làm một lần…
Mặc dù lần nào cũng có lý do trùng hợp, nhưng nhiều sự trùng hợp cũng khiến cô khó tránh khỏi suy nghĩ. Cho dù là làm việc, không ai có thể ép buộc Kỷ Thời Diễn làm chuyện mà anh không muốn làm.
Anh đối xử tốt với cô chỉ là vì anh bằng lòng, có lẽ lúc trong chương trình có một phần nguyên nhân hiệu quả. Nhưng ra ngoài chương trình, những gì anh dành cho cô là sự khác biệt chân thật và công khai.
Dù sao anh cũng là người ưu tú, là đỉnh cao mà nhiều người muốn leo nhưng không tới. Lúc đó cô rất lo sợ, không dám tin mình có xứng đáng hay không, vì vậy mới lề mề không dám thừa nhận.
May mà cô chưa nói ra những điều đó, anh đã nói thay cô.
Tống Du nhìn quả cầu pha lê, “Vậy cái này sao đây, sau này còn chơi không?”
“Không chơi nữa.”
“Xem như là vật kỷ niệm đi.” Tống Du nói.
“Nhưng bạn trai mình hay ghen.” Kỷ Ninh nói, “Vì vậy tốt nhất nên gói kín cất trong ngăn kéo.”
Nét mặt của Tống Du dần dần biến dạng, nhìn Kỷ Ninh bắt đầu sấy tóc, đi tới rút phích cắm ra, hung dữ, “Đang khoe khoang cậu có bạn trai đúng không?”
“Không phải.” Kỷ Ninh khẽ nói, chớp mắt rất chân thành, “Khoe khoang bạn trai là Kỷ Thời Diễn mà thôi.”
“… Được lắm.”
///
Hôm sau, Kỷ Ninh vừa đến đoàn làm phim đã phát hiện mọi người lo lắng tụ lại một chỗ, giống như đang thảo luận gì đó.
Kỷ Ninh nhìn sắc mặt nghiêm trọng của đạo diễn, buộc phải hỏi: “Sao vậy?”
“Không biết do ai làm, tối qua kịch bản phần sau của 《Yên Chi》 bị lộ ra ngoài.”
Kịch bản bị lộ ra ngoài vốn dĩ là chuyện rất nghiêm trọng, nhưng nghiêm trọng hơn là khán giả lại phản đối kịch bản.
Lần này, 《Yên Chi Chử Tửu》 vươn lên giữ vững hạng nhất về tỷ lệ người xem nhờ vào lương tâm, phục trang và cốt truyện cảm động. Lượt phát sóng trên mạng lại vượt xa một số phim truyền hình có kết thúc hấp dẫn, độ nhận biết cũng nhanh chóng áp đảo 《Hoa Hồng Và Gió Khi Đó》 của Kỷ Ninh hồi đó.
Mạng lưới và đài truyền hình hiếm khi đạt thành tích tốt như vậy. Dựa theo xu hướng đang lên hiện nay, nếu có thể giữ chân khán giả,《Yên Chi》 chắc chắn sẽ là phim truyền hình cổ trang ăn khách nhất năm nay.
Trong đó, độ thảo luận cao nhất là vai Hồng Lăng của Kỷ Ninh. Hồng Lăng xuất hiện trong trang phục màu đỏ, đeo chiếc chuông trên cổ tay, không chỉ khiến nam chính kinh ngạc, mà còn khiến đa số khán giả kinh ngạc theo. Lúc đầu, con đường tình cảm giữa cô và nam chính cũng rất vô tư, ngọt đến rụng răng.
Nhưng trong phần sau của kịch bản, Hồng Lăng trở nên độc ác và rơi xuống vực, rất là bi kịch. Bước ngoặt bất ngờ khiến khán giả không thể nào tiếp nhận, cả đêm đẩy cuộc thảo luận #Hồng Lăng đừng chết# lên top 1 hot search.
Dĩ nhiên bên trong không chỉ có fan, mà còn có nhiều khán giả chân thật.
【Đây là bộ phim có hai nữ chính nhỉ, Hồng Lăng của Kỷ Ninh và Hoán Hạ của Nguyễn Chiêu. Nếu phân tích có lý trí, cả hai đều là hình tượng nhân vật rất được khán giả yêu thích. Hồng Lăng có lẽ sẽ mất fan khi trở nên độc ác ở phần sau, nhưng hình tượng của Hoán Hạ vẫn luôn ổn định. Thế nhưng không hiểu tại sao, tối hôm qua tôi xem kịch bản đều thay khuôn mặt của Kỷ Ninh vào, thấy Hồng Lăng trở nên độc ác lại không chán ghét chút nào, ngược lại cảm thấy ở phần sau Hoán Hạ không quyết đoán, phiền chết đi được.】
【Tôi cũng phát hiện ra chút manh mối khiến Hồng Lăng trở nên độc ác. Hôm trước tôi đã bật khóc khi xem đến đoạn cô ấy vừa tự trách, vừa nhẫn tâm thiêu đốt quần áo của em họ. Biết rõ biên kịch viết cô ấy trở nên đáng ghét, nhưng diễn xuất của Kỷ Ninh khiến tôi có cảm giác như lạc vào trong đó. Tôi cảm thấy Hồng Lăng cũng là bị ép buộc, cô ấy cũng có nỗi khổ tâm, tại sao không có ai nhìn vào Tiểu Lăng của chúng tôi vậy T.T? Làm sao Kỷ Ninh có thể diễn xuất tình tiết đáng ghét khiến người ta yêu thích được vậy…】
【Kỹ năng diễn xuất của Kỷ Ninh quá đỉnh, hơn nữa kịch bản chưa đủ cực đoan (nếu kịch bản lan truyền trên mạng là thật), đưa cho người có kỹ năng diễn xuất tệ có lẽ còn khiến khán giả chuyển ngược về phe Hoán Hạ. Nhưng Kỷ Ninh chỉ để mọi người hiểu rõ hết về cảm nhận của Hồng Lăng, bởi vì cô ấy truyền đạt cảm xúc rất giỏi, nói tóm lại vẫn là do kỹ năng diễn xuất hay.】
【Kịch bản đi đến nước này cũng không hẳn không thay đổi được. Muốn tôi nói thì hãy đổi Hồng Lăng thành nữ chính quyền lực trong phim theo ý dân đi. Sau khi trở nên độc ác, hãy giam cầm người đàn ông mình thích nhất, giết chết Hoán Hạ, tự làm nữ hoàng. A a a a nghĩ thôi cũng rất ngất ngây. Xem Kỷ Ninh diễn như thế này chắc chắn rất sung sướng!!】
【Tôi đã xem ngán vướng mắc tình tay ba lắm rồi. Yêu gái đẹp đi, Hồng Lăng không thể chết! Tôi sẽ tự viết thư bằng máu mời Hồng Lăng làm nữ chính quyền lực!!】
【Tối qua mị khóc đến mù mắt rồi. Nếu Hồng Lăng chết thật, sau này mị từ chối xem cảnh Hoán Hạ còn thể hiện tình cảm với nam chính suốt mười mấy tập. Thiệt là đau lòng quá mà. 17 năm trước cô ấy đã rất thê thảm, tại sao quãng thời gian vui vẻ chỉ có hai năm thôi vậy? Số phận thật không công bằng.】
【Nhân vật chính yêu thích chết = cặp đôi yêu thích theo kết cục tệ = nhìn nam chính trong cặp đôi yêu thích yêu đương với người phụ nữ khác = ăn shit = bỏ phim quay lại giẫm đạp. Đoàn làm phim nên bàn bạc kỹ càng đi.】
【Hồng Lăng đúng là từ từ trở nên độc ác, tôi vẫn cảm thấy là một cô gái rất đáng thương… Tôi không muốn xem cô ấy chết, rất khó chịu.】
Kỷ Ninh xem xong hot search cũng rơi vào im lặng, khó mà đoán được khán giả lại đánh giá cao cô đến vậy.——
Phân đoạn đóng vai phản diện mà có thể diễn xuất khiến người ta yêu thích đòi hỏi diễn viên phải có hiểu biết sâu đậm về nhân vật, hơn nữa còn phải truyền tải nguyên vẹn cảm xúc mà mình trải nghiệm cho khán giả. Nói thì dễ nhưng làm là chuyện khó.
Cuối cùng đạo diễn họp khẩn cấp, sau một ngày một đêm đã đưa ra phương hướng: Thay đổi.
Dựa theo bình luận được 60 nghìn lượt thích, kịch bản được đổi thành Hồng Lăng là nữ chính quyền lực sau khi trở nên độc ác.
Khán giả biết 《Yên Chi》 vừa quay vừa phát sóng nên mới có thể nói lên ý kiến của mình. Tất cả ý kiến đều là lời trong lòng của khán giả cày phim không sót tập nào. Mặc dù chỉnh sửa kịch bản rất khó, nhưng nếu khán giả thực sự bất mãn và bỏ phim sau khi Hồng Lăng chết, đánh giá dư luận và tỷ lệ người xem sẽ xuống dốc, tất cả nỗ lực của đoàn làm phim sẽ bị uổng phí.
Huống hồ nữ chính quyền lực cũng là hướng đi thịnh thành trên thị trường.
“Lại được chứng kiến cảnh cậu làm trái ý trời.” Tối hôm đó, Tống Du thấy thông báo của đoàn làm phim thì tặc lưỡi xúc động, “Đổi bộ phim có hai nữ chính và nam chính hàng đầu thành bộ phim mình làm nữ chính quyền lực. Kỷ Ninh, trước đây có đánh chết mình cũng không ngờ cậu có thể cho mình thể diện như vậy.”
Kỷ Ninh chưa bao giờ đóng phim có nữ chính quyền lực sau khi trở nên độc ác. Đó là thử thách, nhưng cũng là động lực đầy áp lực.
Dù sao vị trí này là do khán giả tin tưởng cô nên mới giành lấy cho cô. Cô nhất định sẽ cố gắng hết mình, mang đến cho khán giả trải nghiệm thú vị nhất.
Hôm đó, Kỷ Ninh xem kỹ năng diễn xuất trở nên độc ác của các đàn anh chị đến 12 giờ, lúc sắp đi ngủ thì nghe thấy Tống Du la lên.
“Gì vậy?”
“Lúc nãy đầu óc mê muội, lấy tài khoản phụ đáp trả bình luận bên dưới tài khoản chính của một đứa thích tranh cãi.” Tống Du nói: “Fan của mình đều biết tài khoản phụ của mình, không có gì.”
Kỷ Ninh hỏi ra chuyện mà mình luôn nghi ngờ: “Các cậu tạo tài khoản phụ mà mọi người đều biết để làm gì?”
“Để đi bép xép. Xỉa xói các sản phẩm kém chất lượng có thể dùng tài khoản phụ; không nghĩ ra lối trang điểm thuần khiết, tự lấy hình ra thưởng thức cũng có thể dùng tài khoản phụ. Blogger làm đẹp tụi mình có khác gì với minh tinh các cậu? Tài khoản phụ công khai của minh tinh cũng không thể làm những gì mình thích, cho nên bọn họ mới không tạo.” Tống Du chỉ ngón tay sang, “Ngoại trừ cậu.”
“Tài khoản phụ của cậu không thể gọi là tài khoàn phụ, phải gọi là sổ tay tâng bốc.”
Kỷ Ninh không rảnh nghiên cứu sự kỳ diệu của tài khoản phụ với cô ấy, nhớ tới trước khi tan làm, Giang Nhân dặn dò mình đăng ký một tài khoản trên trang mạng video, dùng để quảng bá giai đoạn sau. Nhưng hình như hôm nay trang web bị lỗi, không tải được hình.
“Đúng rồi.” Cô vội vàng hỏi Tống Du: “Mình muốn đổi hình nền của hình đại diện, trang web kho hình bị lỗi rồi, chỉ có thể tải link lên, phải làm sao đây?”
“Cậu tải hình ảnh lên album của tài khoản phụ, sau đó copy link rồi dán lên đó là được.” Tống Du rất có kinh nghiệm.
Kỷ Ninh làm theo, chẳng mấy chốc tải lên thành công.
Sau khi tải lên xong, cơn buồn ngủ ập tới, mí mắt nặng trĩu không mở lên nổi, cô lập tức tắt điện thoại đi ngủ.
Lúc thức dậy, cô mới phát hiện đoàn làm phim đăng thông báo nghỉ lúc rạng sáng, bởi vì thay đổi kịch bản phải mất một khoảng thời gian. Vì vậy các cảnh quay ban đầu của ngày hôm nay không thể quay, một số diễn viên được nghỉ ngơi, đúng lúc trong đó có Kỷ Ninh.
Hôm nay còn là sinh nhật của cô. Trước đó cô nói mình phải quay phim, bảo buổi tối Kỷ Thời Diễn tới ăn mừng sinh nhật cô là được, nhưng không ngờ bỗng dưng được thêm ngày nghỉ.
Cô gọi cho Kỷ Thời Diễn, bên kia nhanh chóng bắt máy, âm thanh bên ngoài hơi ồn ào.
“Anh đang ở đâu vậy?” Kỷ Ninh hỏi.
Hình như Kỷ Thời Diễn muốn trả lời một chỗ cụ thể, nhưng đoán là cô cũng không biết nên nói: “Chỗ tắm cho động vật mà trước đây quay show truyền hình.”
“Đi ngang qua chưa?”
“Vẫn chưa.” Người đàn ông hiểu rõ suy nghĩ của cô, “Sao vậy?”
“Nếu rảnh thì đi xem CC giúp em nhé, đã lâu rồi không gặp nó.”
CC là con chó lông vàng mà Kỷ Ninh tắm vào hôm quay Nhật Ký Nụ Hôn Đầu, rất khôn ngoan, chẳng qua có một mắt bị thương, có một cái chân phải lắp chân giả, nhưng vẫn rất lạc quan.
CC rất thích cô, cô cũng hứa khi nào rảnh sẽ trở lại thăm nó. Tiếc là thực sự có quá nhiều công việc, không thể nhín chút thời gian.
Nhưng mà bây giờ bảo Kỷ Thời Diễn đi xem thử cũng không khác gì mấy.
Người đàn ông bên kia đáp lại: “Ừ, anh sẽ qua đó thăm, sau đó gửi hình cho em.”
“Sau khi đi thăm còn lịch trình gì không?”
“Có.” Anh khẽ nói: “Về ăn sinh nhật với em.”
“Đúng lúc hôm nay nhận được thông báo tạm thời nghỉ ngơi.” Kỷ Ninh rất hưởng thụ, mím môi cười hỏi: “Khoảng mấy giờ anh về?”
“Chín giờ.”
Vừa vặn đủ để cô ngủ thêm một giấc.
Kỷ Ninh dụi đầu vào gối, “Vậy anh đến thì gọi cho em, em ngủ thêm lát nữa.”
“Ừ, nghỉ ngơi cho khỏe, lát nữa anh sẽ đến.”
Trước khi ngủ, Kỷ Ninh lại lướt Weibo, phát hiện một masternim trong tài khoản phụ đăng hình còn nhanh hơn Kỷ Thời Diễn.
Người đàn ông vẫn còn nhờ Giang Thắng chụp hình, masternim bên này đã gửi hình xem trước.
Dưới ánh mặt trời, người đàn ông cúi người sờ đầu chú chó Golden, không biết nghe thấy gì trong tai nghe, đột nhiên bật cười.
Chị gái masternim của trang web lớn nhất nhà Kỷ Thời Diễn chú thích: 【—— Hôm nay Kỷ Thời Diễn hòa thuận với thế giới rồi ư? —— Hòa thuận chút xíu rồi.】
Các chị gái Muối Biển chuyển tiếp bài viết trong nước mắt, nước mũi giàn giụa, xúc động đã lâu rồi không thấy anh ấy mỉm cười thật lòng như vậy.
Kỷ Thời Diễn đến đúng chín giờ, Kỷ Ninh cũng đã sẵn sàng, chuẩn bị lên đường.
Chuông cửa vang lên, cô xách túi đi tới cửa, thuận tiện cầm lấy cái mũ.
Mở cửa ra, người đàn ông đang xem điện thoại ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào món đồ trong tay cô, “Hình như không cần phải đội mũ nữa.”
Kỷ Ninh, “Cái gì?”
Người đàn ông giơ điện thoại đến trước mặt cô, đập vào mắt là newsfeed hot search, chỗ hot search viết sáu chữ sáng loáng #Tài khoản phụ của Kỷ Ninh#. Nhấp vào, bài viết phổ biến trong “Vợ Chưa Cưới Giấu Mặt Ngoài Ngành Của Kỷ Thời Diễn” được chuyển tiếp gần 20 nghìn lượt là bài viết được ghim lên đầu trang. ——
@Kỷ Thời Diễn, kết hôn với em, đứa bé sẽ theo họ anh.HẾT CHƯƠNG 69