Chúng tôi lên lớp, Brian vẫn ngồi chỗ cũ, ngủ gật. Nghe thấy tiếng động sát bên mình, cậu ta chỉ he hé mắt nhìn rồi ngủ tiếp, không hề vui vẻ trò chuyện với chúng tôi như trước kia, tôi biết vẫn có một bức tường chắn ngang giữa hai người họ. Tôi vờ như không thấy gì, quay qua hành lang, thế nào lại nhìn thấy Kai đứng ở cửa lớp, mỉm cười nhìn tôi. Brian ngóc đầu dậy:
- Ra đi kìa, chỉ có tìm cậu thì anh ấy mới xuất hiện lộ liễu như vậy thôi.
Tôi lườm Brian một cái rồi chạy ra, Kai đứng dựa vào lan can, tôi có muốn cũng chẳng đủ chiều cao che khuất anh khỏi ánh mắt các nữ sinh.
- Chúng ta có hẹn vào giờ ăn trưa mà?
- Buổi trưa anh có việc bận, nên muốn gặp em sớm hơn chút, có lẽ đến sáng mai anh mới về.
Trong lòng tôi bỗng trào lên cảm giác bất an không thể nói rõ, nhưng nó chỉ thoáng qua, việc này có liên quan đến anh trai anh hay ma cà rồng sử dụng nô lệ kia không? Tôi cố gắng quan sát nét mặt anh để tìm ra điểm khác thường nào đó nhưng khuôn mặt đẹp như thiên sứ lại đậm chất cổ điển của anh vẫn bình tĩnh như mọi khi khiến tôi nhụt chí.
- Vậy anh phải cẩn thận, tuy em biết anh mạnh nhưng em không muốn anh liều lĩnh.
- Em biết anh định làm gì à?
- Cảm giác thôi, em..
Tôi đang nói dở thì im bặt, vì anh nhìn chằm chằm môi tôi, từ từ cúi xuống, tôi đỏ mặt, vì đây là trường học chứ không phải căn phòng áp mái chỉ có hai đứa chúng tôi.
- Đừng.. ở đây không thích hợp.
- Yên tâm, không ai nhìn thấy đâu.
Tôi buồn cười chống hai tay vào ngực Kai, đẩy anh ra, anh nghĩ mình đang lừa trẻ con chắc, làm gì có chuyện không ai nhìn thấy. Kai vuốt tóc tôi:
- Quên năng lực của ma cà rồng là gì rồi hả, không muốn hôn tạm biệt anh à?
Tôi nhìn xung quanh, tất cả học sinh đều úp mặt vào tường như mấy đứa trẻ làm sai, tôi cũng không còn gì để nói, nhón chân lên hôn đôi môi mỏng, đỏ tươi và lạnh giá của Kai. Anh cũng vòng tay qua eo tôi, kéo tôi sát lại gần khiến nụ hôn của chúng tôi sâu hơn. Một lúc sau, Kai mới buống tôi ra:
- Cẩn thận với Berlinda Julia nhé, gọi Brian ra anh gặp chút.
Tất cả học sinh đã trở lại trạng thái bình thường, tôi nắm chặt tay Kai, dặn anh cẩn thận rồi mới đi vào, Brian nhìn tôi, nở nụ cười rất đáng đánh.
- Chói mắt quá, Kai quên ở đây vẫn còn một ma cà rồng cấp cao không bị thôi miên đúng không?
Tôi bật cười, đỏ mặt ngồi xuống trước đôi mắt nghi ngờ của Caroline, một người đi đến trước mặt chúng tôi: Berlinda Julia, trên tay cô ta cầm một tấm thiệp.
- Tối nay tôi tổ chức một buổi dạ tiệc, đây là thiệp mời, cậu rất vinh dự khi nhận được nó đấy.
Tôi nhếch môi cười khẩy, vinh dự thật mới lạ, nhìn Julia một lượt từ đầu tới chân, cô nàng này luôn coi thường những đứa trẻ nhà nghèo như tôi, gọi tôi đến chắc chỉ muốn đem tôi ra làm trò cười, nếu không thì cô ta muốn thông qua tôi để mời một người khác, người đủ tiêu chuẩn lọt vào mắt cô ta: Kai, hoặc tệ hơn thì cô ta muốn cả hai, làm tôi xấu hổ trước mặt Kai.
- Xin lỗi nhé, nếu muốn mời Kai thì nói thẳng với anh ấy, tiếc là tối nay Kai bận, cậu có mời tôi cũng chẳng ích gì đâu.
Tiếng chuông báo hiệu vào lớp vang lên, tôi lấy sách vở, không nhìn Julia:
- Vào lớp rồi, không tiễn.
Buổi trưa, tôi vẫn lên tầng thượng, Kai nói muốn gặp Brian và hai người họ đã nói chuyện hết hẳn tiết học đầu tiên, tôi không biết bọn họ nói gì nhưng dù có biết thì tôi cũng chẳng giúp được khi bọn họ đều là Ma cà rồng cấp cao còn tôi lại là một Nữ thần báo tử. Tiếng cửa cạch mở sau lưng, cảm giác lạnh lẽo cho tôi biết phía sau tôi là một ma cà rồng và trong trường này thì đó là Brian.
- Anatolia, có phải cảm giác của cậu về bọn mình hay những thứ xung quanh càng ngày càng rõ ràng không?
- Là sao?
- Khi một người bước đến, linh tính sẽ mách bảo cậu kẻ đó là ai, hay thuộc chủng loại gì?
Tôi gật đầu, nghĩ thầm: "Điều đó chẳng nói lên gì cả, cũng chẳng giúp được Kai, vì cảm giác của anh nhạy bén hơn bất cứ người nào".
- Kai bảo mình để mắt đến cậu, cuộc sống của Nữ thần báo tử đối với cậu chỉ vừa mới bắt đầu thôi.
- Vậy thì.. bảo mẫu –tôi nín cười- Cậu nghĩ sao về lời mời của Julia?
- Mình không phải bảo mẫu –Brian cự lại- Mình cũng phải Kai nên không biết người xung quanh đang nghĩ gì, nhưng dù sao cậu cũng từ chối rồi.
Tôi gật đầu, Kai nói anh cũng không biết tại sao ma cà rồng cấp E đột nhiên xuất hiện nhiều như vậy ở khu vực ngoại ô này, có thể là vì chúng ngửi được mùi của Nữ thần báo tử, có thể là gì nữa thì anh không nói, chỉ bảo giải thích hơi tốn thời gian. Nhưng trong lúc Kai không có ở đây và tôi chưa đủ năng lực tự bảo vệ thì tôi sẽ hạn chế ra ngoài vào buổi tối nhất có thể. Hơn nữa tôi đoán bữa tiệc của Julia cũng chẳng có gì thú vị, chỉ là một buổi tụ tập để các cô nàng khoe mẽ.
- Này, theo cậu thì Kai mạnh hơn hay Cedric mạnh hơn?
Tôi quay lại, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Brian, tôi mới nhớ ra mình còn chưa kể với cậu ta Kai đã nói những gì, nhưng bây giờ kể cũng chưa muộn.
- Kai nói anh ấy có một người anh em sinh đôi tên Cedric, còn cả chuyện của họ với Laurent.
- Kai luôn tránh nói với bọn mình về họ -Brian thở dài- nhưng mà anh ấy luôn dặn mình phải tránh xa nếu thấy Cedric, anh ta giống hệt Kai trừ đôi mắt màu đỏ.
- Vậy có nghĩa là anh ta mạnh hơn à?
Brian gật đầu, hít sâu một hơi:
- Trong thời gian Kai nhận nuôi bọn mình, anh ấy vẫn giữ nguyên là một ma cà rồng ăn chay, dạy bọn mình tự vệ và chiến đấu như một người anh cả thì Cedric trở thành ma cà rồng sử dụng nô lệ, điên cuồng luyện tập, giết chóc, cậu nói thử xem?
- Giống như hai người họ là hai mặt đối lập của một bản thể.
- Đúng như thế, nhưng Cedric còn một chuyện cuối cùng chưa làm.
- Là gì?
Brian cắn chặt răng và giọng nói của cậu ta trở nên run rẩy:
- Nếu một ma cà rồng giết chết bằng cách hút cạn hết máu người anh em sinh đôi của mình thì hắn sẽ mạnh gấp rưỡi.
Một sự sợ hãi bóp lấy tim khiến tôi ngạt thở, nếu Cedric muốn mạnh hơn và làm như vậy với Kai, nếu thời gian qua Kai ẩn náu và không nhúng tay vào chuyện của ma cà rồng là để trốn tránh Cedric thì tôi, chính tôi đã đẩy anh ấy ra ánh sáng, nơi mọi nguy hiểm đều tập trung vào anh. Nhưng theo Kai nói thì tình cảm của hai anh em rất tốt và Cedric chưa biết anh còn sống. Tôi vội lấy di động gọi cho Kai:
- Ừ, anh nghe đây.
- Kai, anh.. anh.. nếu gặp Cedric thì anh định làm thế nào?
Kai im lặng một lúc như để cố cắt nghĩa câu hỏi của tôi nhưng cuối cùng anh vẫn hỏi lại:
- Em đang nói gì vậy? Cedric đang ở đâu cơ?
- À không. Ý em là.. nếu anh gặp phải Cedric thì anh đừng đánh nhau với anh ta.
- Yên tâm, cái này anh biết rõ hơn em. Brian đang ở đó à?
Tôi nhìn Brian đang quay lưng đi xuống, thấp giọng ừ một tiếng, sau đó tắt máy, chắc anh cũng đoán ra Brian đã nói gì với tôi nhưng cũng giống việc anh luôn muốn bảo vệ tôi thì tôi cũng muốn biết bất kể lúc nào anh đều vẫn an toàn.
Buổi tối, theo thường lệ, chúng tôi ăn cơm sớm để dọn dẹp và rửa bát xong trước bảy giờ tối, tôi ngồi bần thần trước chiếc laptop, thực ra tôi vừa mới được một nhà xuất bản nhận vào làm, lương cũng không đến nỗi tệ. Vì dạo gần đây Kai vẫn đi diệt tử đồ (tên gọi chung dành cho các ma cà rồng cấp E hoặc bị thoái hóa gần giống cấp E) nên tôi không hay mơ thấy những người bị chết do chúng, thay vào đó là những người đã nằm sẵn trong danh sách của Tử thần. Tôi xuống nhà tắm, vốc nước lên, xoa dịu đôi mắt mỏi nhừ vì nhìn vào màn hình máy tính khá lâu, không ngờ khung cảnh xung quanh tôi thay đổi, lần này lại là ai nữa?
Giữa mặt gương là một khung cảnh u tối, Caroline đang đứng chết trân ở đó, tôi há miệng, thốt không ra câu: "Chạy đi, Caroline! Chạy đi chứ!" Tôi muốn báo cho ai đó nhưng xung quanh tôi cũng bị bủa vây bởi màu đen như không tìm thấy lối thoát. Điều đó ép buộc tôi dồn tâm trí vào chiếc gương, một người từ từ tiến đến cạnh Caroline, anh ta là ma cà rồng, nhưng không phải cấp E. Tôi cảm nhận rõ cả sự sợ hãi của Caroline và cả sự đói khát của kẻ đang dần tiến lại gần cô ấy, từ từ, tao nhã và.. kiềm chế. Nhưng Caroline không chạy, im lặng như một sự thần phục, đợi kẻ kia cắm phập hai chiếc răng sắc nhọn vào cổ mình.