Nhật Ký Nữ Thần Báo Tử

Chương 4: Biến mất



Sáng hôm sau, tôi đi học, chiếc ba lô sau lưng tôi nặng trĩu vì phải mang thêm cả laptop lẫn bộ sạc của nó, laptop của tôi đã quá cũ, nếu không mang theo sạc thì nó chỉ mở được tầm nửa tiếng rồi sẽ sập vì hết pin. Tôi cũng đã nói với Caroline về việc ngừng đi làm thêm, thực ra từ lúc bắt đầu đi làm, tôi cũng tiết kiệm được một số tiền kha khá nên sẽ không quá khó khăn trong một thời gian ngắn.

Giờ nghỉ trưa, tôi vẫn lên tầng thượng xem có gặp Kai Evans không, và đương nhiên tôi mang theo laptop của mình, tôi không nghĩ nó an toàn khi ở trong lớp, không ít học sinh không ưa tôi, họ có thể làm bất cứ việc gì với món tài sản lớn nhất đó của tôi. Nhưng tầng thượng chẳng có ai cả, tôi ngồi xuống chỗ quen thuộc, mở hộp cơm và laptop ra, tiếp tục dịch sách, dịch xong càng sớm, tôi càng có nhiều thời gian chỉnh sửa và tạo được ấn tượng tốt với nhà xuất bản.

Trên tầng thượng không có ổ điện và tôi chỉ có thể mở laptop trong nửa tiếng, sau đó nếu Kai Evans vẫn không xuất hiện, tôi sẽ về lớp. Tôi muốn gặp để cảm ơn anh ta, hộp thuốc anh ta đưa tôi rất hiệu quả, chỉ sau một đếm, vết thương của tôi đã hết đen và lên vảy, tôi cũng chưa kịp cảm ơn chuyện Kai Evans đã cứu tôi một mạng.

- Haizz.. Kai Evans, anh xuất hiện đi chứ, laptop của tôi sắp hết pin rồi!

- Tôi không biết sạc laptop.

Tôi giật bắn mình, thiếu chút nữa thì hét lên, Kai Evans đã xuất hiện cạnh tôi từ lúc nào, trong khi tôi vẫn chăm chú vào laptop. Tôi ngẩng lên, không hiểu sao tôi vẫn không thấy sợ dù ý nghĩ Kai Evans là ma cà rồng, sinh vật máu lạnh tàn nhẫn, thức ăn ưa thích là dòng máu ấm áp chảy trong huyết quản con người vẫn lởn vởn trong đầu tôi. Nhìn bàn tay trắng bệch lạnh giá kia, không có móng, tôi nhớ kẻ tấn công tôi dùng móng vuốt sắc nhọn, xé rách cả áo khoác lẫn da thịt tôi, hơn nữa nó còn có độc. Có lẽ tôi suy nghĩ nhiều quá, Kai Evans và Brian Carney không phải ma cà rồng, nếu là ma cà rồng thì họ sẽ không xuất hiện vào buổi sáng và Brian cũng không cần đi học. Tôi lục ba lô, đưa cho anh ta lọ thuốc:

- Trả lại anh, cảm ơn đã cứu tôi và cho tôi mượn nó!

- Giữ lại đi, người bình thường hầu như không tìm được nó đâu. Từ ngày hôm nay tôi cũng sẽ không gặp lại cô nữa.

- Vì sao?

Tôi kì lạ khi tim mình hẫng đi một nhịp, có thể là vì tôi sắp đánh mất một người bạn đặc biệt, một người bị ẩn, hiểu biết và từng cứu mạng tôi.

- Ma cà rồng đã xuất hiện tại thị trấn này và tôi sẽ lánh đi đâu đó.

- Anh sợ chúng?

- Không hẳn. - Kai Evans từ từ ngồi xuống bên cạnh và nhìn vapf laptop của tôi- Cô đã thấy tôi giết một ma cà rồng như thế nào rồi, nhưng tôi không muốn dính dáng quá nhiều tới bọn chúng.

Quay sang bên cạnh, tôi ngửi thấy hương bạc hà quen thuộc, Kai Evans đã kéo mũ trùm đầu xuống, có vẻ vì tôi đã nhìn thấy mặt anh nên anh cũng chẳng muốn che giấu nữa, làn da trắng và lạnh đến nỗi tôi không tin đó là da thật, từng đường nét của khuôn mặt đều hoàn mĩ, đôi môi mỏng luôn mím lại khiến cho gương mặt anh ta có một sự điềm tĩnh rắn rỏi lạ lùng của một người đã nhiều lần nhìn vào cái chết. Kai Evans mặc một chiếc áo rộng cổ bên trong chiếc áo dạ đen dài không cài cúc, tôi có thể nhìn thấy cả xương quai xanh xinh đẹp kiêu hãnh nhô lên. Không quá khi nói Kai Evans là một tuyệt tác của tạo hóa, đôi mắt màu bạc vẫn hút hồn người khác luôn luôn sắc lạnh như cảnh cáo người đối diện đừng lại gần và đôi mắt ấy tuy sắc sảo nhưng cũng bình thản đến nỗi người khác không thể nhận ra anh ta đang nghĩ gì.

Kai Evans dựa vào bức tường sau lưng, trông anh ta khá mệt mỏi.

- Cô cũng tìm được một công việc ở nhà rồi, đừng đi ra ngoài vào buổi tối, và nếu có trường hợp bắt buộc, hãy đem theo con mèo đen lần trước, nó sẽ bảo vệ cô.

- Vì sao? Nó chỉ là một con mèo và nó chỉ hành động theo bản năng.



Kai Evans thở dài một hơi:

- Đến sinh nhật tròn 17 tuổi, cô sẽ biết, và cẩn thận với những nữ sinh trong trường, với bọn họ, cô là một kẻ rất đáng ghét nhưng đối với con trai, cô ại là nữ hoàng. Tạm biệt!

Anh ta nhếch mép cười, tôi thề từ bé đến giờ tôi chưa từng thấy nụ cười nào đẹp như thế, khiến cho người ta có muốn cũng không thể rời mắt ra nổi. Kai Evans chậm chạp đứng dậy, tôi thoát khỏi trạng thái đơ tạm thời, vội chụp lấy tay anh ta, nó vẫn lạnh như một cục nước đá, nhưng tôi có cảm giác nếu bây giờ tôi không làm gì thì sẽ chẳng còn cơ hội gặp lại Kai Evans nữa.

- Có cách nào để liên lạc với anh không?

Kai Evans đưa cho tôi một mảnh giấy nhỏ, trên đó là một dãy số trông như số điện thoại:

- Hãy đốt nó đi sau khi cô nhập xong vào di động.

Sau khi Kai Evans đi mất, tôi vẫn còn ngồi ngơ ngẩn trên tầng thượng, nếu tôi nhớ không nhầm thì sinh nhật lần thứ 17 của tôi còn một tuần nữa, thường thì sinh nhật của tôi chỉ là bữa cơm đơn giản với hai bác và Caroline, cô bạn tuyệt vời nhất của tôi và năm nay chắc sẽ có thêm Brian, vậy nên tôi thường quên sinh nhật của mình. Tại sao Kai Evans lại biết tôi chưa đủ 17 tuổi, đây đang là giữa mùa đông và nếu không phải những người sinh cuối năm như tôi thì sinh nhật họ đã qua lâu rồi.

Tôi đi về lớp, Brian và Caroline đang loay hoay với một bộ bài Tarot, tôi không hề biết Brian biết xem thứ này, có vẻ như cậu ta đang hướng dẫn Caroline, cô ấy rất hứng thú với những thứ huyền bí. Tôi không chú ý đến bọn họ nữa mà ngồi nghĩ ngợi lung tung: "Với bọn họ, cô là một kẻ rất đáng ghét nhưng với con trai, cô lại là nữ hoàng." Anh ta có ý gì?

- Anatolia, sao mặt cậu tự nhiên đỏ lên vậy?

Caroline nghiêng đầu hỏi tôi, đôi mắt to tròn xinh đẹp chớp chớp, mái tóc vàng hơi xù rung rinh mềm mại. Tôi vô thức đưa tay sờ má mình:

- Mình.. nhìn hai người tinh tứ quá nên.. nên.. hơi xấu hổ..

- Tình tứ? -Caroline quay sang Brian đang sắp xếp lại bộ bài- Bọn mình chỉ nói chuyện bình thường, mà cậu thậm chí còn chẳng nhìn bọn mình.

Tôi bỏ qua lời nói của Caroline, quay sang Brian:

- Này, cảm nhận được nguy hiểm là bản năng của loài mèo đúng không?

- Ừ, nhất là mèo đen hoặc mèo hoang.

- Vậy bảo vệ người khác cũng là bản năng của nó đúng không?

Brian và Caroline nhìn nhau và cuối cùng Caroline bật thốt lên, bằng giọng trầm hơn bình thường, nhưng điều đó chứng tỏ cô ấy đang rất chắc chắn với câu trả lời của mình.



- Không, Anatolia ạ, mình không biết vì sao cậu lại hỏi thế, nhưng con mèo sẽ đe dọa hoặc bỏ chạy khi gặp nguy hiểm chứ không bảo vệ cậu đâu, ngay cả khi cậu là chủ của nó.

Vậy có nghĩa là con mèo đen kia thật sụ rất kì lạ, tất cả mọi thứ đều không đúng với loài mèo, nhưng rốt cuộc vì sao, chẳng lẽ nó thành tinh rồi? Nhớ lại đôi mắt xanh biếc của nó lóe lên trong bóng tối, một sự ớn lạnh chạy dọc sống lưng khiến tôi rùng mình.

Tiếng chuông báo hiệu giờ học vang lên, Caroline đã sắp sẵn sách vở lên mặt bàn, tôi tranh thủ kéo Brian lại:

- Vậy nếu nó bảo vệ mình thì sao?

- Thì có nghĩa là cậu hoặc nó không bình thường, hoặc nhiều khả năng là cả hai.

- Không bình thường thế nào?

Tôi gấp gáp thì thầm hỏi lại, con mèo đen đó chẳng có chỗ nào bình thường cả, nhưng nguyên nhân thật sự ở đâu thì tôi lạ không biết, mà Brian cũng rất thích trêu chọc người khác, cậu ta mỉm cười, quay lên:

- Sao không đợi đến sinh nhật 17 tuổi của cậu nhỉ?

Cậu ta cũng nói y hệt như Kai Evans, tôi ngày càng chắc chắn họ là hai anh em. Kết thúc buổi học, Brian vẫy tay tạm biệt chúng tôi trên chiếc xe thể thao màu xám bạc, Caroline chưa từng đồng ý để cậu ta đưa về, cũng không hiểu tại sao, ba mẹ cô ấy không hề cấm cô ấy có người yêu. Lúc dắt xe ra, tôi thấy một người mặc áo dạ đen đứng bên sườn xe của Brian, là Kai Evans? Dù không thấy mặt anh ta nhưng từ dáng người và cách ăn mặc có thể đoán được mấy phần. Tôi quay sang Caroline:

- Này, Brian có nói gì với cậu không? Chẳng hạn cậu ta có việc bận phải xin nghỉ vài ngày.

- Không có, mình còn rủ Brian đến sinh nhật của cậu vào tuần sau, nhưng mà dạo gần đây, Brian có nhiều chuyện giấu mình.

- Sao thế?

- Mình không biết nhưng mình sẽ phải thẳng thắn nói chuyện với cậu ấy.

Caroline lấy đà đạp mạnh xe, có nhiều thú cô ấy suy nghĩ chu đáo hơn tôi, nhưng tôi hi vọng không có chuyện gì, Brian không phải ma cà rồng, tôi nhớ lại thứ sinh vật tấn công mình mà rùng mình, tôi không tưởng tượng được khi Brian biến thành loại sinh vật như vậy sẽ thế nào.

Mấy ngày sau đó Kai Evans không xuất hiện, Brian cũng thế, nhưng cậu ta đã gây chuyện trước khi biến mất. Caroline và Brian đã cãi nhau, tôi đoán là ngày mà Caroline bảo sẽ nói chuyện thẳng thắn với cậu ta. Tối hôm đó, Caroline chạy đến nhà tôi, khuôn mặt lấm lem nước mắt và lạnh giá, khác hẳn với hình tượng một cô tiểu thư cành vàng lá ngọc.

- Brian nói ngay từ đầu bọn mình đã không hợp nhau, chia tay sớm sẽ tốt cho cả hai.

Tôi không ngờ Brian có thể lạnh lùng nói ra một câu như vậy, ngay cả thái độ cũng rất thản nhiên -theo như lời Caroline nói- cậu ta cũng thốt ra như thể đó là một trò đùa. Hoặc cậu ta thực sự giấu chúng tôi chuyện gì đó, Kai Evans đến tìm cậu ta lúc tan học chẳng hạn, nếu bọn họ là anh em thì có thể về nhà nói hoặc gọi điện chứ không nhất thiết phải đến tận trường như vậy, nhưng tôi không vội nói với Caroline, vì đó chỉ là suy đoán.