Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc

Chương 17: 17





Trình Hoan không biết chuyện gì đã xảy ra, cũng chỉ là tè ra giường thôi mà, sao mà phản ứng lớn dữ vậy?Thằng nhỏ khóc thật sự rất đáng thương, Trình Hoan nhìn mà thấy đau lòng, cô kéo người lên, hôn một cái lên trán của cậu: "Cục cưng không khóc nha, sao mẹ có thể không cần con chứ, mẹ thích Tinh Tinh nhất luôn.

"Hai mắt Tinh Tinh vì khóc mà hồng hồng, lông mi trên còn treo vài giọt nước nho nhỏ, cậu dụi dụi mắt, lại khóc run cả người.

"Tinh Tinh, Tinh Tinh cũng thích mẹ nhất.

" Cậu đưa mặt mình sát lại, thơm lên mặt Trình Tiêu một cái, nói lặp lại: "Thích nhất thích nhất.

"Ký ức của nguyên chủ ở trong Trình Hoan không hoàn chỉnh, không có mấy chuyện vặt vãnh lông gà vỏ tỏi như phiền não đái dầm trong những ngày tháng bình thường kia.

Nhưng mà những chuyện này đứa trẻ lại ghi nhớ.


Lần đầu tiên Tinh Tinh tè dầm là lúc ba tuổi rưỡi, đến bây giờ cậu vẫn nhớ rõ dáng vẻ khi ấy của mẹ.

Mẹ bịt mũi, trong mắt toàn vẻ chán ghét, khi cậu lại gần thì bảo cậu cút xa ra một chút.

Còn nói: "Sao tao lại nghĩ không thông mà sinh ra mày vậy!"Người lớn luôn cảm thấy trẻ con không nhớ được các việc, nói chuyện không kiêng kị gì cả.

Thực tế đối với trẻ con mà nói, có những lời đã nghe thấy rồi, có thể cả đời cũng không quên được, thỉnh thoảng còn sẽ nhập vào trong mơ, trở thành cơn ác mộng muốn mau chóng thoát ra lại chẳng thể nào vứt bỏ được.

Trong trí nhớ có hạn của Tinh Tinh, mẹ cực kì ghét mình, cậu không biết những vấn đề này xuất phát ở đâu, nhưng sẽ theo bản năng nịnh nọt người thân cận nhất này.

Cậu không khóc không quậy, cố hết sức ngoan ngoãn, ngủ một mình, tự mặc quần áo, tự độc lập ăn cơm, kỳ thực chỉ là muốn biểu hiện ra với người thân cận kia rằng: Mẹ xem, con đã ngoan như thế này rồi, nên mẹ cũng thích con đi.

Sau đó có một ngày, người mẹ không thích cậu đột nhiên trở nên rất yêu thương cậu, đứa trẻ ngoại trừ vui sướng, thật ra trong lòng còn có lo âu thấp thỏm.

Cậu sợ có một ngày mẹ sẽ trở lại như cũ, không nói chuyện cùng cậu cũng không cười với cậu nữa, đem bỏ cậu vào trong căn phòng lúc trước, không cho cậu ăn cơm.

Tinh Tinh thích cuộc sống của hiện tại bao nhiêu, thì sợ việc phải quay về cuộc sống trước đó bấy nhiêu.

Cậu luôn luôn hướng về một nơi tốt đẹp mà thể hiện, hy vọng ngày này vĩnh viễn không phải tới.


Nhưng hôm nay cậu đã phạm lỗi rồi.

Phạm lỗi tức là cậu không phải là bé ngoan nữa, không ngoan thì phải bị ghét.

Trong lòng nhóc con đưa ra cái đẳng thức này, cho rằng đương nhiên mẹ sẽ biến lại bộ dạng như cũ, trong lòng vừa lo sợ vừa tủi thân.

Nếu như Trình Hoan không quan tâm cậu, mấy việc như sợ hãi tủi thân này thằng nhỏ sẽ không biểu hiện ra ngoài, bởi vì khóc rồi cũng không có tác dụng, ngược lại còn bị mắng.

Nhưng mà bây giờ người đang ở trước mặt cậu, vẫn là người mẹ đang nói chuyện cùng cậu, cười với cậu, làm món ngon cho cậu ăn còn sẽ kể chuyện cho cậu nghe ấy, cảm xúc tiêu cực tích tụ kia trong lòng cậu dường như đã tìm được một lỗ hổng, một dòng suy nghĩ cũng tuôn ra.

Được yêu thương thì chẳng có gì phải sợ.

Tinh Tinh được dỗ dành, Trình Hoan càng dỗ thì cậu càng cảm thấy tủi thân khó chịu, không dễ gì mới dừng khóc, được một tí lại muốn khóc nữa.

Trình Hoan đau lòng không chịu được, đã thử rất nhiều cách rồi mà không có tác dụng, cô ôm cậu nhóc vào trong lòng nói hết mọi lời ngon ngọt, cuối cùng vẫn phải đợi bé con khóc mệt rồi mới ngừng lại.


Cơ thể mềm nhũn trong ngực yên tĩnh dần, trong lòng Trình Hoan cũng thở phào một hơi.

Cô rút khăn giấy ra, lau sạch nước mắt trên mặt thằng nhỏ, Tinh Tinh khóc quá lâu, mắt đau, nhắm mắt lại dựa vào trước ngực Trình Hoan, lâu lâu còn rầm rì một tiếng.

Áo mặc trên người bị khóc ướt cả một mảng, Trình Hoan cũng không để ý, cô ôm nhóc con đứng dậy, đi vào bếp múc thêm một chén cháo nữa, xúc một muôi đưa đến bên miệng cậu.

"Nào, há miệng ăn một miếng.

".