Thực ra trong vườn không có gì để xem, trời đông lạnh giá, hoa không chịu lạnh đã héo úa rồi, lão Evan sẽ không để cho cành thu trụ lại đến bây giờ, mặt đất thì trụi lủi không có gì. Nhìn toàn bộ khu vườn chỉ còn lại mấy cây xanh vẫn còn đứng sừng sững và một vài bông hoa đang đung đưa trong gió lạnh - Elphins nhớ anh đã mang nó về từ một đất nước khác trước đây, vì thấy được đặc tính chịu lạnh của nó.
Vì vậy, Uriah nói nó muốn chơi, Elphins thực sự nghi ngờ.
Bàn tay của con người luôn ấm áp, nhiệt độ đã trở nên quen thuộc từ lúc này lặng lẽ trong lòng bàn tay của Elphins, da thịt áp sát vào da, hơi ấm thấm vào kết cấu, gần như khiến Elphins cảm thấy bàn tay của mình cũng thật ấm áp.
Anh bắt đầu cảm thấy nhớ nhung, thậm chí còn giữ lại nó trong tiềm thức khi Uriah kéo đi.
Chỉ trong khoảnh khắc đó. Anh ngoắc ngón tay, nhưng Uriah không hề hay biết.
Con người chạy thẳng về phía trước, bước vài bước đến một cái cây rụng hết hoa lá, quay lại vẫy tay với Elphins.
Elphins bước tới, "Có chuyện gì vậy?"
"Nhìn này," Uriah cúi xuống và chỉ vào một cành cây dưới gốc cây, nơi vẫn còn một chiếc lá vàng héo úa, "Nó vẫn còn sống." Trước khi đứa bé nói xong, chiếc lá duy nhất còn sót lại đã bị gió cắt mất dấu vết liên kết cuối cùng với cơ thể mẹ, rung rinh rơi xuống.
"......"
Trước khi biểu hiện ngạc nhiên của Uriah còn chưa kịp thu hồi, nó lập tức chuyển thành thất vọng: "... Chết rồi."
Có thể không phải là thời điểm thích hợp, nhưng Elphins thực sự muốn cười khi chứng kiến toàn bộ quá trình.
Anh nhịn không được muốn nhếch lên khóe miệng, vỗ vỗ Uriah nói: "Còn chưa chết."
Uriah nghiêng nửa đầu, lộ rõ vẻ không tin: "Nhưng tất cả những chiếc lá của nó đã rụng hết rồi", đứa trẻ chỉ vào những chiếc lá rụng trên mặt đất, "Chiếc cuối cùng đã không còn nữa."
"Đánh rơi một chiếc lá không có nghĩa là chết", Elphins khom người nhặt chiếc lá, véo vào thân cây để làm cho nó quay xung quanh. "Ngược lại, đánh rơi một chiếc lá có nghĩa là tái sinh với nó."
Uriah không được học hành, cũng không hiểu về sự thay thế và trao đổi chất tự nhiên, vì vậy đôi mắt của nó vẫn còn hoang mang.
Elphins cố gắng giải thích cho Uriah bằng những từ ngữ đơn giản hơn. Anh hỏi Uriah: "Nhóc có thể mặc quần áo của năm ngoái không?"
Uriah lắc đầu: "Quá nhỏ."
"Tại sao nó nhỏ?"
Uriah có một biểu hiện ngượng ngùng và có phần tự hào trên khuôn mặt của mình, như thể xấu hổ khi nói điều đó, nhưng lại rất muốn nói, "Bởi vì cháu đã lớn hơn rồi!"
"Thật lợi hại." Elphins khen đứa bé một chút, quả nhiên thấy nó đỏ mặt, rõ ràng chính mình muốn được người khác khen, nhưng lại ngượng ngùng sau khi được khen.
Elphins nói: "Cây cối cũng như thế."
Uriah nhìn chiếc lá, sau đó quay lại nhìn cái cây, hỏi: "Nhưng nó đã lâu không được thay mới, có lạnh hay không?"
"Nó có cách riêng của nó," Elphins nói.
Uriah chấp nhận lời giải thích của Elphins và gật đầu để thể hiện rằng mình đã hiểu.
Bàn tay của Elphins lại đặt lên đầu đứa bé xoa nhẹ.
Con người nhìn lên, đồng tử của nó phản chiếu phản chiếu ra anh cùng khắp không trung.
Một số con người mà anh gặp đều bị ám ảnh bởi tiền bạc, một số ham mê quyền lực, và một số đang cầu mong phép màu cho những ước muốn chưa được thực hiện của họ, nhưng họ luôn bị dục vọng lấn át và cuối cùng bị thần linh từ chối. Anh cho rằng mình khác với những kẻ ngu ngốc kia, những dục vọng nhàm chán kia không liên quan gì đến anh, nhưng về cơ bản, hoàn cảnh của bọn họ giống nhau, đều bị ông trời bỏ rơi, thậm chí còn không xứng với ánh nắng mặt trời.
Có lẽ chỉ những con người như Uriah, người không bị ô nhiễm bởi thế giới, trong sáng như tờ giấy trắng, quan tâm đến sự sống và cái chết của cây cối, mới có tư cách được những vị thần không chính đáng đó sủng ái, và trở thành thiên thần sau khi chết.
Hoặc có lẽ bản thân nó đã là một thiên thần.
Anh phỏng đoán lung tung, suy nghĩ trôi đi đâu không biết, cho đến khi bị Uriah xả xuống tay mới lấy lại tinh thần, đi theo bước chân của đứa bé.
Dù sao cũng là đồ vật trong hoa viên của anh, mặc dù anh không tham gia vào quá trình trồng trọt, nhưng vẫn có khả năng xác định loại giống. Vì vậy, trong thời gian tiếp theo, Elphins trở thành bách khoa toàn thư độc quyền của Uriah, liên tục trả lời tất cả các loại câu hỏi về việc trồng cây trong khu vườn của anh.
"Cái này là cái gì?"
"Hắc Mai Biển."
"Nó cao quá." Uriah nói, "Nó còn cao hơn cháu."
Ánh mắt của đứa trẻ nhanh chóng bị thực vật phía sau hấp dẫn, kéo Elphins đứng ở trước mặt hoa hồng có gai, muốn chạm vào nhưng lại không dám, "Tại sao nó lại có gai?"
"Để bảo vệ chính mình."
Uriah dường như đang suy nghĩ, thật lâu sau, nó duỗi ra một ngón tay, cẩn thận gõ nhẹ vào đầu gai đã khô héo của hoa hồng, động tác rất nhanh, Elphins còn chưa kịp ngăn cản đã vội thu tay về, đóa hoa lung lay, như thể đang tránh sự đụng chạm của đứa bé.
Nó suy nghĩ một chút, nói: "Cũng có thể ngại ngùng nha."
Từ điển của Elphins không bao gồm một lời giải thích đáng yêu như vậy, vì vậy anh chỉ đơn giản là đồng ý với ý tưởng của nó.
Trước đây không có cơ hội như vậy, Uriah đã kéo Elphins đi quanh khu vườn, nhìn xung quanh, đứa bé luôn có vô số câu hỏi cần trả lời, tò mò về mọi thứ, và hào hứng chờ đợi Elphins đưa ra lời giải thích chính xác cho mình, sau đó chuyển sang câu tiếp theo. Mãi cho đến khi trời đã khuya, Elphins mới nghe thấy bụng của đứa bé kêu ùng ục, liền kéo nó dừng lại một chút.
Bọn họ dành phần lớn thời gian trong ngày để chơi ở hoa viên. Theo thói quen ăn ba bữa một ngày của con người, Uriah đã bỏ lỡ một bữa. Nếu tiếp tục như vậy, nó có thể sẽ bỏ lỡ bữa ăn tiếp theo.
Bản thân anh là huyết tộc, một bữa no đủ cung cấp cho cơ thể nửa tháng, nhưng loài người thì khác, ăn theo quy củ cần thiết, có thể nhiều hơn hoặc ít hơn, bất cứ một bữa cơm nào không ăn cũng có thể ảnh hưởng đến cơ thể. Anh đã từng thấy họ chết đói.
Hơn nữa Uriah vẫn còn quá nhỏ.
Trẻ con rất dễ bị tác động bởi những thứ bên ngoài mà quên ăn, đó là trường hợp hôm nay, còn Elphins là do không có ý thức này. Một thời gian trước, lão Evan đã sắp xếp mọi thứ, khi thời gian đến, ông ấy sẽ cho người đưa đồ ăn đến phòng làm việc, sau đó dọn dẹp sau khi Uriah ăn xong. Nhưng hôm nay họ không có mặt trong phòng làm việc và không theo sự sắp xếp, điều này khiến Uriah bỏ lỡ bữa trưa mà nó nên có.
Elphins không phản ứng gì cho đến khi anh nghe thấy bụng của Uriah kêu do đứa bé đã không ăn cơm trong một thời gian dài.
Anh giữ chặt Uriah còn đang phấn khích, nhìn thấy đứa trẻ ánh mắt có chút khó hiểu, anh hỏi, "Có đói bụng không?"
Uriah dường như vừa mới phản ứng lại, "A" một tiếng, theo bản năng sờ sờ bụng, "Hình như có một chút."
"Đi ăn thôi." Elphins xoay người đưa nó ra ngoài.
Lúc bước vào là Uriah nắm lấy anh, đi ra ngoài lại trở thành anh đang nắm lấy Uriah.
Tổ tiên của ma cà rồng bước đi thoăn thoắt, Uriah vô tình bị anh dẫn đi, phải lon ton chạy theo mới đuổi kịp, bước đi rất khó khăn.
May mắn thay, sau khi đi bộ như vậy một lúc, Elphins cảm nhận được sự khó khăn của đứa bé, vì vậy anh chủ động dừng lại, bế Uriah lên và tiếp tục bước đi.
Uriah đột nhiên không kịp phòng ngừa bị anh bế lên, vội vàng nói: "Cháu có thể tự mình đi."
Elphins một tay ôm lấy chân đứa bé, liếc mắt một cái: "Ôm cổ ta."
"Nga." Uriah vòng tay qua cổ anh.
Sau đó anh đem người hướng lên trên ước lượng, ôm nó vững vàng hơn, bước chân vẫn nhanh nhẹn, "Như vậy nhanh hơn."
Uriah sững sờ một lúc, mới nghe ra anh đang đáp lại câu nói kia của chính mình "Tự mình đi".
Trước khi nó mở miệng, Elphins nói một lần nữa, "Nhóc đói bụng."
Như thể vọng lại câu nói này, bụng Uriah ngay lập tức réo lên một tiếng.
Con người lập tức đỏ mặt, hoang mang rối loạn mà vùi đầu vào cổ anh, không muốn anh nhìn mình.
Elphins cảm thấy sự hoảng loạn của đứa trẻ, tâm trạng vui vẻ, anh dừng lại và nói, "Có vẻ như ta nói không sai."
Điều này khiến Uriah dọc theo đường đi cũng không thể ngẩng đầu lên được.
Cho đến khi bọn họ đi xong con đường từng đi qua, lên cầu thang, đến thư phòng bị anh đặt xuống, nhiệt độ trên mặt Uriah vẫn chưa hoàn toàn dịu đi.
Lão Evan đã đứng ở trong thư phòng, nhìn thấy hai người bọn họ, hiển nhiên cũng yên tâm, vội vàng chào hỏi: "Điện hạ, Uriah. Buổi trưa các người đi ra ngoài sao?"
Elphins gật đầu: "Ừm."
Anh không nói đã đi đâu, vì Uriah nói rằng đó là bí mật giữa bọn họ. Tuy rằng trong mắt anh không quan trọng lắm, nhưng cùng Uriah chơi loại trò chơi nhỏ này cũng rất vui vẻ.
Lão Evan không hỏi thêm nữa.
"Bữa tối đã sẵn sàng." Lão Evan nói.
Elphins nhìn Uriah, người đang ở bên cạnh mình, " Đi thôi."
Anh xoay người muốn đi tới án thư, nhưng góc quần áo bỗng bị nắm lấy, quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt ngượng ngùng của Uriah, nó hỏi một câu: "Tiên sinh không ăn sao?"
Hai người lớn trong phòng im lặng ngay lập tức.
Nên trả lời như thế nào?
Anh là huyết tộc, dựa vào máu để tồn tại, thức ăn của con người không có tác dụng gì đối với anh, anh không thể tiêu hóa hay bài tiết, ăn vào thì phải nhổ ra, tự nhiên anh không thể nói cho Uriah biết.
Nhưng có thể viện cớ gì?
Uriah coi anh như một con người như mình, nghĩ rằng nếu nó đói thì chắc chắn anh sẽ đói nên mời anh ăn cùng. Đây là nhận thức đơn giản nhất của con người.
Elphins nhìn bàn tay mà đứa bé đang kéo ở góc quần áo của mình, cảm giác con người thực sự kỳ lạ đã quay trở lại - ban nãy nó vẫn còn ngại ngùng, nhưng giờ đã vượt qua được tâm lý đó và hỏi anh có muốn ăn cơm hay không, khả năng điều tiết cảm xúc của con người thực sự không tồi.
Uriah nhìn anh, đôi mắt xanh của nó tương phản rõ nét với bầu trời vốn đã tối bên ngoài cửa sổ, chúng sáng một cách đáng kinh ngạc.
Anh vừa mới ăn vài ngày trước - tất nhiên là uống đồ ăn của mình - không có cảm giác đói trong bụng. Các cơ quan của anh trống rỗng, và anh vẫn có thể tích trữ một số thứ.
Ngay khi lão Evan chuẩn bị mở miệng phá vỡ sự im lặng bấy lâu và lấy cớ làm chiếu lệ, thì Elphins nắm lấy tay Uriah, bước tới một cách tự nhiên.