Nhật Ký Ở Nông Thôn Của Thầy Giáo Tiểu Chung

Chương 101: 101





Trương Quốc Ngôn mấy ngày hôm trước đã tới một lần, uống đến say mèm mà chẳng nói gì cả, Chung Ý Thu cảm nhận được anh ta có chuyện trong lòng nhưng mà không nói, mà cậu cũng không đoán được đó là gì.
Tiêu Minh Dạ hầm một nồi canh xương, bỏ thêm các món đồ ăn vào trong, đặt nồi canh lên bếp than hồng, hơi nóng lan tỏa ấm áp cả người.

Trương Quốc Ngôn muốn uống rượu, Tiêu Minh Dạ lại rang thêm cá khô, đậu phộng cùng đậu hòa lan làm đồ nhắm rượu.
Trương Quốc Ngôn vẫn luôn cúi đầu uống rượu giải sầu không nói lời nào, chú Nghĩa và Tiêu Minh Dạ an tĩnh nhâm nhi rượu cùng, Chung Ý Thu cứ cảm giác anh ta có chút ngại ngùng với mình, nên không chủ động lên tiếng, yên lặng vớt đồ ăn.

Ba người giải quyết xong vò rượu trong một nốt nhạc, chú Nghĩa đứng lên nói trong phòng có một bình rượu cao lương, vẫn luôn tiếc không mở, nhân lúc này khui luôn.
Chú đứng dậy ra sau phòng tìm kiếm, Chung Ý Thu nhắc ông rượu đặt ở nhà kho, chú Nghĩa hơi say nói mình quên mất, lại đi tới cửa phòng kho.

Trương Quốc Ngôn đã say, sắc mặt đỏ đen hòa lẫn ánh tím, anh ta có gương mặt vuông tiêu chuẩn, mắt to miệng rộng, khi trên mặt không có sầu lo buồn khổ, thì không khác gì nhân vật anh hùng trên TV cả.

Chung Ý Thu nghĩ hồi trẻ anh ta hẳn được rất nhiều phụ huynh và phụ nữ yêu thích, nhưng mà hiện tại thì khác, gặp ai cũng lầm lầm lì lì.
“Rượu tới ——” chú Nghĩa vào phòng vỗ rớt tuyết rơi trên người trước, rồi khui rượu rót đầy ly cho từng người, Trương Quốc Ngôn bưng lên uống ngay, chú Nghĩa đè tay anh ta lại nói: “Khoan uống đã.”
Nói xong ông móc ra 300 đồng tiền đặt vào tay Trương Quốc Ngôn, “Mừng Tết, mua thêm quần áo mới cho mấy đứa nhỏ trong nhà.”
Chung Ý Thu đến bây giờ mới hiểu được tại sao Trương Quốc Ngôn lần trước tới thăm muốn nói rồi lại thôi, lần này tới lại không nói lời nào, thì ra là vì vay tiền……
“Anh……” Trương Quốc Ngôn vẫn luôn cúi đầu, Chung Ý Thu không thấy rõ vẻ mặt của hắn, nghe giọng nghẹn ngào chắc là không phải đang khóc đó chứ? Ngay sau đó là tí tách tí tách…… Nước mắt thấm ướt bàn gỗ.
“Không cần nói gì hết, uống rượu đi.” Chú Nghĩa khuyên.
Trương Quốc Ngôn ngẩng mặt lên nhìn chú, Chung Ý Thu khó chịu trong lòng, trước kia cậu đã từng thấy đàn ông khóc rồi, Dư Bác Sơn khóc là tuyệt vọng rít gào, cuồng loạn vì bị ép buộc, Trương Quốc Ngôn khóc là ẩn nhẫn phát tiết, thút tha thút thít.
“Anh, hôm nay em cần phải nói……” Anh ta dùng mu bàn tay lau nước mắt, uống hết ly rượu, giọng mũi dày đặc nói: “Lần trước em tới tính vay tiền anh, nhưng em không mở miệng được, năm nay anh đã tốn nhiều tiền để chữa chân rồi, hơn nữa tình hình của em anh biết rồi đấy, mượn xong không biết khi nào mới trả…… Nhưng anh à, em bảo đảm với anh, tiền này em sẽ trả!”

“Chú là người thế nào thì anh biết mà, anh tin chú, cho nên không cần nói mấy lời này, lo ăn Tết trước đi.”
Trương Quốc Ngôn lại khóc, thống khổ đấm ngực mơ hồ nói: “Anh không biết! Anh không biết —— em không phải là con người! Một ngày trước khi em tới đây tìm anh, em đã cho con bé nhà em đi mất rồi……”
Chung Ý Thu đang vớt miến cho Tiêu Minh Dạ đi, miến vừa trơn vừa dài, chiếc đũa giơ cao mà miến vẫn chưa ra khỏi nồi, cậu run run rẩy rẩy vớt vào trong chén, nghe xong lời này tay cũng run theo —— tất cả rớt lại vào nồi, chỉ còn hai chiếc đũa ở không trung.
“Là bỏ sao?” Cậu há mồm vội hỏi.
Tiêu Minh Dạ ở bên cạnh nhéo đùi cậu, không cho cậu nói chuyện, lại sợ niết đau nên nhẹ nhàng xoa xoa.
“Sao chú……” Chú Nghĩa nhíu mày vội la lên, nhưng nghĩ phàm là có một chút biện pháp, thì hắn cũng không đến mức cho con mình đi, nên nuốt lại lời nói.
“Em không còn cách nào nữa anh ơi!” Trương Quốc Ngôn nghĩ đến đứa con gái vừa gặp được vài lần, nước mắt và nước mũi giàn giụa nói: “Đi theo em nó sẽ đói chết, còn không bằng đi theo người ta……”
Trương Quốc Ngôn có tổng cộng bốn đứa con gái, tuy rằng cuộc sống gian nan con cái vất vả, nhưng anh ta không hề có ý định vứt bỏ hay bán con gì, trước giờ Chung Ý Thu vẫn rất bội phục, không nghĩ tới chung quy là kiên trì không nổi nữa…… Có điều nghĩ đi nghĩ lại thì anh ta còn cách gì nữa chứ? Nhìn dáng vẻ thì anh ta còn tính sẽ sinh tiếp, năm đứa con dựa vào mấy chục đồng tiền lương tháng ít ỏi thì sao mà sống nổi?
“Để ai…… Ôm đi?” Chú Nghĩa không đành lòng.
“Họ hàng bên nhà mẹ vợ, bọn họ đã có hai đứa nhỏ, nhưng bị tật di truyền bên nhà gái, nên không dám sinh nữa, muốn ôm một đứa khỏe mạnh.” Trương Quốc Ngôn không khóc, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm ly rượu, dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Bọn họ cho hai trăm đồng tiền để cảm ơn, vợ em muốn, em nói bà nhận tiền là đòi mệnh tôi…… Trương Quốc Ngôn đời này biến thành kẻ bán con mất rồi!”
Chung Ý Thu là người có tâm lý vững mạnh, vậy mà cũng xót mũi muốn khóc vì lời Trương Quốc Ngôn nói, nhưng ngượng ngùng biểu hiện ra ngoài, cầm lấy ly rượu của Tiêu Minh Dạ uống một ngụm, ép cảm xúc trong ngực xuống.
“Quốc Ngôn……” Chú Nghĩa bật khóc, rưng rưng khuyên nhủ: “Chú nghĩ đến điều này là được! Nếu chú đã xem tôi là anh trai, thì nghe lời anh, bỏ đi…… Nuôi tốt bốn đứa con gái, sau này chúng thành tài có thể nuôi dưỡng hai người mà.”
Trương Quốc Ngôn cười khổ xua xua tay, không biết rốt cuộc có nghe vào hay không, cái gì cũng không nói, một ly tiếp một ly uống say như chết.
Vốn định để anh ta ngủ ở đây đêm nay, nhưng chú Nghĩa nói nhà hắn có hai đứa con gái, không qua đêm ở bên ngoài được, nên Tiêu Minh Dạ đỡ anh ta về nhà.

Bên ngoài tuyết bay lả tả, Chung Ý Thu lo lắng hắn đi một mình, một hai phải đòi đi cùng, Tiêu Minh Dạ lườm đóng cửa lại không cho cậu ra ngoài.
Khi Tiêu Minh Dạ trở về đã nhủ thầm trong lòng, mình mới vừa xác định quan hệ không được mấy ngày, vậy mà đã lườm Chung Ý Thu rồi, tên lỗ mãng này chắc chắn sẽ quậy tưng bừng cho mà coi…… Ở ngoài cửa hít sâu rất nhiều lần mới đẩy cửa ra……
Chỉ thấy Chung Ý Thu ngồi xổm trên mặt đất, mặt đỏ bừng, kích động nắm tay hô —— cố lên! Tiểu Hắc! Cố lên! Tiểu Hoa! —— nhấc chân lên, không nhấc chân thì sao xoay người được! Mau đứng lên, đẩy Tiểu Hắc xuống đi!
Hai con cún con vờn nhau, la ăng ẳng là biết chiến đấu vô cùng kịch liệt, Tiểu Hắc đè lên người Tiểu Hoa, cắn lỗ tai nó, dùng sức che đầu……

Tiêu Minh Dạ: “…… Em đang làm gì!”
“Anh về rồi à ——” Chung Ý Thu vui vẻ đứng lên, chỉ vào chiến trường reo lên: “Mau xem, mau xem!”
Tiêu Minh Dạ hít sâu, nhỏ giọng hỏi: “Hai đứa nó sao lại ở đây?”
Chung Ý Thu chớp chớp mắt, nhỏ giọng giải thích nói: “Chú Nghĩa uống say, chạy đến nhà kho ôm Vượng Vượng biểu đạt cảm tình, em kéo hoài mà kéo không ra, còn không cho em ở bên cạnh…… Em đành phải mang hai đứa nó vào đây.”
Tiêu Minh Dạ: “……”
Chú Nghĩa có tửu lượng không tồi, hơn nữa năng lực tự khống chế rất mạnh, ngày thường rất ít khi uống say, mà dù có say thì cũng sẽ an tĩnh đi ngủ, có lẽ hôm nay vì chuyện của Trương Quốc Ngôn mà khó chịu trong lòng, tình cảm dồn nén nhất thời phun trào!
Tiêu Minh Dạ mỗi tay nắm cổ một chiến sĩ đi ra ngoài, chú Nghĩa khóc mệt, nằm ở cạnh ổ chó, trong tay còn ôm chặt cổ Vượng Vượng, trong miệng lẩm bẩm lầm bầm không biết đang nói cái gì.
Chung Ý Thu đi theo phía sau làm tư thế —— anh xem đi, em nói nghiêm túc mà!
Tiêu Minh Dạ buông cún con, đỡ tay nâng người chú Nghĩa, Chung Ý Thu vội qua giúp bên còn lại, đem con ma men về tới giường.
Lau mặt và tay cho chú Nghĩa xong, tắt đèn đóng cửa cho kỹ, rồi cậu tính đi nấu nước tắm rửa thì bị Tiêu Minh Dạ ngăn lại, kéo tay cậu về phòng.

Chung Ý Thu hồi hộp, nghĩ thầm bên ngoài không có ai đóng cửa làm gì? Chẳng lẽ muốn hôn nữa hả ta, vậy thì sau này có phải mỗi ngày đều hôn một lần không……
Tiêu Minh Dạ nhấc cái chăn trên giường lên, xoay người thì thấy cậu đang xấu hổ đứng ở cuối giường, nên nghi hoặc nói: “Sao vậy? Lại đây.”
Tim của Chung Ý Thu nhảy loạn tưng bừng, nghe lời bước tới, “…… Lại đây làm gì?”
Tiêu Minh Dạ xốc chăn rồi đệm giường lên, cuối cùng kéo tấm chiếu lót ra, lộ tới ván giường.

Hắn quỳ gối mò vào tận trong sâu móc ra một cái túi da trâu.
Chung Ý Thu: “……”

Tiêu Minh Dạ ngồi ở trên giường, muốn kéo cậu ngồi xuống, lại thấy cậu trừng mắt vẻ mặt buồn bực nhìn mình.
—— có phải là nhớ tới cái lườm mắt ban nãy rồi hay không? Có phải muốn mình nói lời xin lỗi không?
“Cái kia……” Tiêu Minh Dạ xấu hổ ngẩng đầu lên.
“Đây là cái gì?” Chung Ý Thu tức giận hỏi.
Tiêu Minh Dạ vội mở cái túi ra, lấy tờ giấy đưa cho cậu, “Đây là ba quyển sổ tiết kiệm, tổng cộng là mười ba ngàn đồng, hai cái mỗi cái 5000, một cái 3000.”
Chung Ý Thu giật mình tiếp nhận lấy, mở ra nhìn kỹ, lần đầu tiên cậu thấy nhiều tiền đến vậy đó.

Tiêu Minh Dạ lại đứng dậy móc ra một xấp tiền trong túi áo, từng tờ chỉnh tể đặt vào tay Chung Ý Thu, “Tiền công chuyến đi này một ngàn đồng chẵn, cộng với 500 đồng tiền thưởng, tổng cộng một ngàn năm trăm.”
Chung Ý Thu khó hiểu nhìn hắn, muốn hỏi muốn làm gì đây? Tiêu Minh Dạ giơ tay sờ sờ mặt cậu rồi nhéo một cái, cười cười nói: “Mười bốn ngàn năm trăm đồng, toàn bộ gia tài của anh giao cho em.”
“Không —— không!” Chung Ý Thu nháy mắt cảm thấy đồ vật trong tay biến thành cục than nóng phỏng tay, “Đây là tiền mà anh cực khổ kiếm được, em không cầm được đâu.”
Tiêu Minh Dạ tới gần, nắm bả vai cậu kéo lại gần người mình, rồi cười nói ở bên tai cậu, “Cả thân thể này đều giao cho em, huống chi là vật ngoài thân này.”
Bởi vì đã từng chứng kiến chuyện tình của Dư Bác Sơn, nên Chung Ý Thu vẫn luôn cho rằng tình yêu chỉ có ngọt ngào hay chua xót mà thôi, sau khi thích Tiêu Minh Dạ thì cậu mới nhấm nháp được tình yêu có thêm nhiều loại hương vị nữa.

Từ xưa đến nay, khi mọi người hình dung đến tình yêu thì sẽ nói “Chuyện đàn bà” trong đó cất giấu đủ loại ý nghĩa, còn Chung Ý Thu lần đầu tiên biết được tình yêu là một người hoàn toàn tin tưởng, giao phó hết dũng khí và nhiệt tình cho người kia.
Cậu ôm chặt Tiêu Minh Dạ, cọ đầu lên vai hắn vài cái, ép tâm tình kích động xuống rồi mới nói: “Có điều em không biết giữ tiền thế nào cả.”
“Vậy thì để anh giữ.” Tiêu Minh Dạ buông cậu ra, kết quả sổ tiết kiệm và tiền thưởng về lại trong tay hắn.
Chung Ý Thu: “……”
“Anh quản lý thay em,” Tiêu Minh Dạ vội bổ sung, “Sau này sẽ xin em tiền.”
“Vậy nếu anh lấy trộm thì phải làm sao đây? Em biết làm gì?”
Tiêu Minh Dạ: “…… Vậy em nói sao?”
“Anh tự giác.”
Sáng 30 Tết tuyết ngừng rơi, ánh nắng ấm áp chiếu rọi nhân gian.


Mỗi năm chú Nghĩa đều về nhà ăn cơm Tất Niên với nhà anh cả, nhưng năm nay chú bận bịu nhiều chuyện nên chưa đi.

Cũng như Tiêu Minh Dạ mọi năm vốn bị Vương Quế Chi kêu về nhà, tùy tiện ăn mấy miếng thì trở về đón giao thừa một mình, năm nay thì khác, có Chung Ý Thu ở cạnh nên hắn không tính về nhà nữa.

Có một số việc rất thần kỳ, một người không tạo thành một gia đình, có thêm một người nữa mới biến thành một gia đình, có thể trịnh trọng và náo nhiệt ăn bữa cơm đoàn viên, có thể làm bạn đón giao thừa và bình minh.
Sáng sớm ngày 30 là ngày viếng mồ mả tế tổ, Tiêu Minh Dạ cũng muốn đi thăm mộ ông nội, bà nội và cha hắn.

Chú Nghĩa chuẩn bị xong đồ đạc cũng về thôn tế tổ.

Quê quán của Tiêu Minh Dạ ở Tiêu gia trại, cách nơi này rất xa, nếu thời tiết đẹp thì lái xe máy chỉ cần hai mươi phút, nhưng lần này tuyết rơi đến đầu gối, phương tiện giao thông nào cũng không dùng được, chỉ có thể đi bộ.

Đi nhanh thì mất khoảng hai đến ba tiếng đồng hồ, sáng sớm hắn đã chuẩn bị tiền giấy và nến, tính đi sớm về sớm.
Chung Ý Thu nghĩ trong ký túc chỉ còn mỗi mình mình, nên lên kế hoạch làm việc.

Cậu mặc áo ấm và ủng ra sân, tính đắp người tuyết để không uổng phí lượng tuyết dày đặc bên ngoài.
“Thay quần áo, đi.” Tiêu Minh Dạ mặc cái áo khoác mới vào, ở cửa gọi cậu.
“Đi đâu vậy?” Chung Ý Thu khó hiểu.
“Đi với anh.” Tiêu Minh Dạ thản nhiên nói.
Chung Ý Thu kinh ngạc, “Em đi làm gì? Em ở nhà nấu cơm.”
“Em không muốn gặp phụ huynh à?”