Câu nói to gan lớn mật từ Tiêu Minh Dạ dọa Chung Ý Thu hết cả hồn, cổ họng ngắc ngứ, cả người cứng đờ.
Quách Tú Quỳnh nào suy nghĩ nhiều, nghe hắn nói có ý trung nhân thì rất vui vẻ, cười nói, “Đó là chuyện tốt, con gái nhà ai mà được cháu xem trọng thì rất có phúc.”
Chung Ý Thu xoay người nhìn mẹ mình, thầm nghĩ người có phúc khí là con trai của mẹ đó!
Kết quả bị mẹ đập một cái lên đùi, giận dữ nói, “Học hỏi người ta đi kìa, con cũng nên lo nghĩ chuyện hôn nhân đại sự đi chứ!”
Chung Ý Thu điên cuồng gật đầu mà không dám nói lời nào.
Nhắc tới tiệm đồ ăn ngon ở thành phố, thì chắc là mỗi người sẽ có một tiêu chuẩn riêng, nhưng không ai không nói đến nhà hàng Quốc Phong.
Nhà hàng được khai trương vào hai năm trước, nằm ở vị trí trung tâm tốt nhất thành phố, sáu tầng lầu vừa cao vừa xinh đẹp, trang trí và nội thất dựa theo tiêu chuẩn của khách sạn năm sao, cửa kính sát đất phối hợp với rèm cửa có màu sắc trang nhã, phong cảnh rất lãng mạn.
Mục tiêu ban đầu của nhà hàng là đãi khách quen, hoạt động tiêu khiển, dần dần phát triển thành nhà hàng tiêu chuẩn nhất của thành phố, mọi người đều xem đi ăn ở đấy làm vinh dự.
Chung Ý Thu bàn với Tiêu Minh Dạ rằng dẫn mẹ đi nhà hàng Quốc Phong ăn sinh nhật.
Trước kia cậu có nghe bạn học nói qua, bên trong không có gì đặc biệt, mà đồ ăn phải tốn hơn một trăm đồng lận, cậu mới được phát tiền lương, thêm với hai ngày tiền công của Tiêu Minh Dạ, trong tay có hơn 150 đồng, dọc đường đi cậu có hơi thấp thỏm, sợ đồ ăn quá mắc mà mình không có đủ tiền.
Tới cửa thì nói sao mẹ cũng không chịu vào, bỏ ra nhiều tiền để ăn tối với mẹ mà nói thì quá xa xỉ, sợ mình không nếm ra mùi vị gì.
Chung Ý Thu khuyên nửa ngày mà bà vẫn không chịu, luôn đòi đi chỗ khác, cậu càng ngày càng sốt ruột dẫn đến giọng điệu có chút không kiên nhẫn.
Quách Tú Quỳnh thấy con trai lôi kéo hoài mà không xoay chuyện được mình thì có chút lo lắng, nhưng bà vẫn kiên trì, vỗ ghế điều khiển thúc giục nói, “Tiểu Tiêu, con lái xe đi nơi khác ăn, hoặc là về nhà dì làm đồ ăn cho hai đứa!”
Chung Ý Thu nào chịu, Tiêu Minh Dạ quay đầu lại hơi trừng mắt với cậu, ý bảo em bình tĩnh lại đi, nói: “Dì ơi, ăn ở chỗ này đi ạ, năm ngoái cậu ấy đã bắt đầu để dành tiền nói muốn mang dì tới chỗ này ăn cơm, vẫn luôn nói đây là nguyện vọng của cậu ấy đấy.”
Bình thường nói chuyện với người ngoài, hắn không hề có cảm xúc, ngữ khí lãnh lãnh đạm đạm, lúc này có thêm chút khuyên giải, cho nên càng có vẻ chân thật.
Quách Tú Quỳnh bị kích động, liếc mắt nhìn con trai một cái rồi nhanh chóng chuyển dời, có chút ngượng ngùng, mấp máy môi mà không nói nên lời.
Chung Ý Thu rèn sắt khi còn nóng, bắt lấy tay bà mở cửa xe, “Mẹ, một năm chỉ ăn một lần, không tốn tiền đâu.”
Phục vụ mặc đồ tây dẫn mọi người tới bàn sát cửa sổ, chỗ ngồi đều theo kiểu Tây, ghế sô pha to rộng mềm mại, trên bàn trải khăn bàn trắng, bộ dao nĩa kiểu Tây cũng sáng lấp lánh, cùng một đám ly chân dài lớn nhỏ không đồng nhất, làm Quách Tú Quỳnh có chút không tự nhiên, ngồi sát cạnh Chung Ý Thu.
Tầng trên là cơm Tây, lầu một chủ yếu là đồ ăn Trung Quốc, nhưng tương đối có chút giống cơm Tây bình dân.
Đa số người tới nơi này đều muốn thử một chút cái gọi là cơm Tây, lại thể nghiệm một chút phong cách Tây, cho nên nhà hàng trực tiếp để sẵn bộ dao nĩa luôn.
Quách Tú Quỳnh không dám động đậy, lo lắng không cẩn thận đụng tới cái bàn sẽ đụng ngã bộ dao nĩa quý giá này, chân tay cứng đờ ngồi ở trên sô pha.
Tiêu Minh Dạ nhìn thấy thì vẫy tay gọi người phục vụ lại đây, nói bọn họ chủ yếu gọi đồ ăn Trung Quốc nên làm ơn đổi thành chén đũa, người phục vụ khom người đổi chúng đi, Quách Tú Quỳnh cảm kích cười cười với hắn.
Chung Ý Thu xem kỹ thực đơn, vừa nhìn vừa tính toán giá cả, tiền mang theo vừa đủ, làm cậu yên tâm.
Chọn mấy món mà mẹ thích ăn, gọi cho Tiêu Minh Dạ một phần thịt bò om củ cải, lật đến thực đơn cơm Tây, gọi bánh kem và đồ uống, còn có mấy món điểm tâm kiểu Tây chưa từng dùng, tính tính khoảng một trăm đồng tiền.
Chậm rãi quen thuộc hoàn cảnh, Quách Tú Quỳnh dần thả lỏng, bởi vì sự chiếu cố nho nhỏ vừa rồi, làm bà thích Tiêu Minh Dạ hơn.
Cậu thanh niên này cao lớn, đẹp trai, không thích nói chuyện lại không thích biểu hiện, thoạt nhìn có chút hung hãn, làm bà vẫn luôn buồn bực Chung Ý Thu làm sao có thể kết thân với người như vậy được, còn nghĩ tìm cơ hội dặn dò con trai cẩn thận một chút.
Tuy nhiên trong một khoảng thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, bà phát hiện rằng người này ngoài lạnh trong nóng, lớn lên cao lớn thô kệch mà rất cẩn thận, hơn nữa ánh mắt nhìn Chung Ý Thu lại quan tâm thiệt tình.
Bà nói, “Tiểu Tiêu này, Thu Nhi của chúng ta còn là con nít, cũng như chưa từng ở nông thôn, ngày thường mong con chịu khó chiếu cố cho nó, dì cảm ơn con!”
Tiêu Minh Dạ nghiêm túc nói: “Dì ạ, không phải con chiếu cố cậu ấy, mà cậu ấy vẫn luôn chiếu cố cho con, Thu Nhi tốt lắm ạ.”
Quách Tú Quỳnh nghe người ta khích lệ con trai mình thì tự nhiên vui vẻ hẳn lên, ngoài miệng lại nói: “Nó làm gì mà biết chiếu cố người, tuổi lớn thế này, mà nửa đêm dì còn phải đắp chăn cho nó nữa, chỉ có đá chăn là giỏi thôi!”
Tiêu Minh Dạ cười khẽ gật đầu, đồng ý nói: “Dạ, chân có lực lắm ạ.”
Chung Ý Thu gọi đồ ăn xong rồi nghe hai người bọn họ nói khuyết điểm của mình, càng nói càng hăng say, cứ như là đại hội phê bình vậy đó, Tiêu Minh Dạ vẫn luôn cong khóe miệng, nghe mẹ kể chuyện hồi nhỏ mà sao vui vẻ quá đỗi!
“Mẹ, mẹ chừa chút mặt mũi cho con đi!” Chung Ý Thu chịu không nổi, đặc biệt là lúc mẹ nói tới cậu mặc đồ cũ của chị gái, bị mấy đứa con trai hiểu lầm, đuổi theo đè ra hôn ở trên đường.
Mặt Tiêu Minh Dạ đen thui!
Chờ đồ ăn lên bàn, Tiêu Minh Dạ nâng chén trịnh trọng nói: “Dì ơi, con lấy nước thay rượu kính dì, chúc dì sinh nhật vui vẻ, cảm ơn dì đã đưa Thu Nhi tới thế giới này.”
Quách Tú Quỳnh bị dọa sợ bởi điệu bộ nghiêm túc của hắn, nhưng lời nói đầy thành ý và cung kính khiến người cảm động, Quách Tú Quỳnh giơ ly nhất thời có chút kích động, cánh tay hơi hơi run run không nói nên lời.