Nhật Ký Ở Nông Thôn Của Thầy Giáo Tiểu Chung

Chương 166: 166




Hồi đi học ba người bọn họ rất thân thiết, Chung Ý Thu nhỏ tuổi nhất nên bị gọi bằng tên cúng cơm Thu Nhi, Dư Bác Sơn lớn hơn bọn họ một tuổi nên được gọi là anh Sơn, Trần Viễn đứng giữa không có khuyết điểm nên không có biệt danh.

Không phải Chung Ý Thu không dám nhận hắn, thật sự là bởi vì Dư Bác Sơn biến hóa quá lớn, hắn cao cỡ Chung Ý Thu, nhưng do khung xương lớn, bả vai lại đô, nên trước kia nhìn rất chắc nịch, hiện giờ thì gầy trơ xương, hai má lõm vào như hai cái hố sâu, tóc và râu loạn xạ như đống rơm, căn bản không thấy rõ ngũ quan.

Nếu không phải giọng nói có vài phần quen thuộc, đặc biệt là lúc gọi tên mình, làm Chung Ý Thu quay trở về thời đại học, thì cậu thật sự không nhận ra.

Dư Bác Sơn mặc một cái áo tay ngắn màu nâu, quần được giặt đến bạc thếch, nhìn không ra nó là màu đen hay là màu nâu nữa, trên chân là đôi giày giải phóng quân màu xanh lá, thoạt nhìn giống một kẻ lang thang.

Chung Ý Thu gọi một tiếng anh Sơn là đáy mắt hắn lập tức đỏ ửng, thân thể hơi hơi run rẩy không biết là khổ sở hay là kích động.

“Anh Sơn ——” Chung Ý Thu nhìn thấy hắn phản ứng, lập tức tiến lên ôm chặt lấy.

“Thu Nhi —— anh xin lỗi em ——” Dư Bác Sơn nghẹn ngào nói.

“Đừng nói như vậy!” Chung Ý Thu nhỏ giọng trả lời.

Vương Văn Tuấn đứng cạnh thấy cảnh này thì choáng váng, đây là chuyện gì vậy? Hai người đàn ông sao lại ôm nhau? Còn khóc nữa?
Viên Binh nghe thấy tiếng động ở bên ngoài, thì không lo nhìn đôi giày mới nữa, chạy ra nhìn đến ngây ngốc.

“Nhìn thấy chưa?” Vương Văn Tuấn nghiêng đầu chỉ chỉ, dáng vẻ nghiêm túc, “Cảnh tượng này gọi là ôm đầu khóc rống, đây là một thành ngữ, nhớ đấy, sau này thầy sẽ hỏi bài.


Viên Binh lại quay đầu ngây ngô nhìn y, trong ánh mắt tràn ngập “Thầy là ma quỷ à?”
Hai người kích động ôm trong chốc lát, Chung Ý Thu lấy ghế dựa ra cho hắn ngồi nghỉ ngơi ở dưới giàn nho, rồi cầm tiền lẻ vội vàng chạy tới Cung Tiêu Xã mua nước ngọt có ga mát lạnh và kem cây.

Dư Bác Sơn như là đi bộ một quãng đường rất xa, quần áo sau lưng mướt đầy mồ hôi bị phơi khô biến thành từng vệt màu trắng, Chung Ý Thu cho hắn nước ngọt có ga, hắn một hơi uống cạn ba chai, rồi rót thêm một chai nước lạnh nữa thì mới xem là đỡ nóng.


Viên Binh ngồi xổm bên cạnh liếm kem ngạc nhiên nhìn hắn, chắc là đang tự hỏi vì sao người này có thể uống một hơi hết ba chai nước ngọt có ga hay quá, ánh mắt lấp lánh đầy hâm mộ.

Dư Bác Sơn thấy thú vị nên hỏi, “Con cái nhà ai đây?”
“Đệ tử của em, tên là Viên Binh.

” Chung Ý Thu giới thiệu xong lại nói với Viên Binh: “Đây là bạn thân của thầy, gọi chú đi.


“Chú……” Viên Binh thẹn thùng nhỏ giọng kêu lên.

Dư Bác Sơn cười cười, cảm thán nói: “Đúng rồi, Trần Viễn nói em làm thầy giáo.


Chung Ý Thu có quá nhiều điều muốn nói với hắn, rồi lại không biết nên mở miệng như thế nào, sợ một khi không cẩn thận thì sẽ khiến cho hắn nhớ tới chuyện thương tâm.

Viên Binh cõng cặp sách mới, tay cầm giày mới, dưới cánh tay kẹp một chai nước ngọt có ga mát lạnh, trong miệng gặm kem, hân hân hoan hoan diễu võ dương oai về nhà.

Vương Văn Tuấn ở trong phòng dọn dẹp đồ đạc, Dư Bác Sơn nhỏ giọng nói: “Thu Nhi, rất xin lỗi…… Cả đời này anh nợ em, nếu không phải bởi vì chuyện của anh, thì em cũng sẽ không đến nơi đây.


“Đừng nói như vậy.

” Chung Ý Thu thành khẩn nói: “Về sau cũng không được nói như vậy! Nơi này rất tốt, em thích nơi này, ở chỗ này em tìm được sự nghiệp cũng như…… Người quan trọng nhất, nếu như không có mối nhân duyên đó, thì em vĩnh viễn cũng không có khả năng có được tất cả đâu, đây là may mắn lớn nhất của đời em, em thấy đủ đầy lắm rồi.


Dư Bác Sơn chỉ cho là cậu đang an ủi mình, không nghĩ tới ý nghĩa sâu xa trong lời nói của cậu, khổ sở cúi đầu không nói gì.


Bà của Vương Văn Tuấn ngày mai sẽ mừng thọ, nên y vội vàng dọn dẹp đồ đạc để về nhà, còn hiệu trưởng Thẩm và chú Nghĩa ở trường học bàn bạc chuyện tu sửa phòng học, nên trong sân chỉ còn lại hai người bọn họ, Chung Ý Thu mới hỏi cảnh ngộ của hắn sau khi ra tù.

Sau khi ra tù thì hắn về nhà trước, nhưng cũng chỉ ngây người được ba ngày, đối với người dân bình thường mà nói, ngồi tù là một vết nhơ vô cùng lớn, đặc biệt là ở vùng sâu vùng xa, trong phạm vi mười dặm ai ai cũng biết người nào đã ngồi tù rồi.

Hắn về đến nhà, hàng xóm chung quanh lan truyền khắp nơi, tuy không đến mức trốn tránh hoặc là châm chọc mỉa mai, có gặp cũng sẽ chào hỏi, nhưng trong ánh mắt đều không giấu được sự tìm tòi, nghiên cứu và tò mò, cộng với nhiều chuyện nữa, có người đặc biệt chạy tới hỏi hắn phòng giam có hình dáng thế nào, ăn uống ra sao? Có đánh người không? Có ngồi ghế châm kim hay không?
Cha mẹ cảm thấy rất mất mặt, trong nhà còn có em trai và em gái, hắn không muốn vì mình mà quấy rầy cuộc sống yên tĩnh của bọn họ, nên nói muốn ra cửa làm việc rồi rời đi.

Sau khi rời nhà thì tìm đến quê của Lý Tĩnh Nguyệt, nhưng không tới thẳng nhà, mà chỉ ra mộ thôi, Lý Tĩnh Nguyệt được chôn ở trên một sườn núi, mộ phần chỉ có một đống đất, không có mộ bia cũng không có ảnh chụp, hắn tìm một đứa nhỏ trong thôn để dẫn hắn đi.

Ai mà ngờ được, chỉ qua một năm ngắn ngủn thôi mà mộ phần đã mọc đầy cỏ dại.

Hắn ngồi một đêm ở phần mộ, trong lòng có ngàn lời muốn nói, mà cuối cùng lại không nói ra được một chữ.

Sau đó, hắn lại đi tỉnh thành, hắn vĩnh viễn không buông được nỗi thù hận với Hồ Nham, ở trong tù vô số lần nghĩ tới sau khi ra tù sẽ đồng quy vu tận với gã, chân chính ra ngoài rồi mới biết bản thân mình làm không được, Lý Tĩnh Nguyệt đã không còn nữa, hắn lại làm như vậy, hai cái mạng đổi lấy một cái mạng của Hồ Nham, thì không đáng giá!
Cha mẹ vất vả nuôi hắn, cho hắn vào đại học, đến cuối cùng hắn vì một người không đáng mà từ bỏ sinh mệnh của mình, thì thật có lỗi với bọn họ.

Nhưng hắn cũng không thể để Hồ Nham sống tốt, đến khi hắn tìm được tới tỉnh thành thì mới phát hiện Hồ Nham đã chuyển nhà, nghe đâu lão đã về hưu chuyển đến Thượng Hải sống cùng với vợ và con trai, Dư Bác Sơn không buông tay, tìm Trần Viễn mượn tiền lại tìm tới Thượng Hải.

Hỏi thăm thật lâu mới tìm được địa chỉ nhà của con trai gã, Dư Bác Sơn giả thành kẻ lang thang ngồi xổm ở trước cửa nhà cả nửa tháng, vô số lần Hồ Nham đi ngang qua hắn mà không nhận ra được, hắn tính xuống tay thì đột nhiên không biết nên làm như thế nào, đánh lão một trận sao? Có ý nghĩa gì không? Làm sao có thể trả lại nổi bi thương của bọn họ được!
“Thu Nhi, em biết không? Có hai lần anh lên kế hoạch hoàn hảo rồi, Hồ Nham mỗi ngày sẽ dẫn cháu nội đi công viên, đứa nhỏ kia mới có bốn, năm tuổi, nếu thật muốn làm lão chịu nỗi thống khổ mà anh đã từng trải qua, thì anh phải xuống tay từ đứa cháu trai của lão!” Dư Bác Sơn thống khổ ôm đầu, hắn lâm vào giữa sự giãy dụa như đang quay về thời điểm mình đau khổ nhất.

“Nhưng mà anh không hạ thủ được! Anh là một người vô dụng!” Dư Bác Sơn gầm nhẹ.

Chung Ý Thu vô cùng khó chịu, ôm bả vai hắn an ủi, “May mắn là anh không xuống tay, không thể để thù hận mà đi huỷ hoại chính anh!”

Dư Bác Sơn lau mặt, nói: “Cuối cùng anh chỉ đánh lão gãy một chân, còn nói cho lão biết anh là ai, tùy thời sẽ đi tìm lão, anh phải làm cho lão sống trong sự sợ hãi cả quãng đời còn lại!”
Chung Ý Thu vắt khăn lông cho hắn lau mặt, nói: “Anh đừng xằng bậy, chúng ta bàn bạc kỹ hơn, tuyệt đối sẽ không để lão ung dung ở ngoài vòng pháp luật!”
“Vô dụng, cha mẹ của Lý Tĩnh Nguyệt đã nhận tiền bồi thường rồi, còn xài hết nữa kìa, cho anh cô ấy cưới vợ, buồn cười ghê……” Dư Bác Sơn cười khổ nói.

Chung Ý Thu thật sự không còn lời nào để nói, không nghĩ để hắn tiếp tục bị kìm hãm trong sự đau khổ nên nói sang chuyện khác: “Anh có dự định gì không, muốn làm gì?”
“Không có tính toán gì hết, đến thăm em, anh cần đi gặp từng người, chính thức nói lời cảm ơn và lời xin lỗi, sau này thì tìm đại một chỗ để làm việc kiếm tiền trước, anh tính cách mấy tháng sẽ đi đánh Hồ Nham một lần.


“Anh đừng đi đâu hết, ở chỗ này đi, bạn em…… Đang làm công trình ở trên núi, anh có thể lên đó làm việc trước, có điều hơi ép uổng anh……” Chung Ý Thu nói xong lời này thì cảm thấy không thích hợp, Dư Bác Sơn cũng là người từng học đại học, người làm công tác văn hoá, đi công trường làm việc thì sợ quá lãng phí.

Dư Bác Sơn nhìn ra băn khoăn của cậu, bất đắc dĩ cười khổ, “Còn ép uổng gì nữa, với tình hình của anh bây giờ, chỉ sợ đi công trường cũng bị người ta ghét bỏ.


“Anh không cần nói như vậy……” Chung Ý Thu đau lòng khó chịu, “Không có người dám ghét bỏ anh đâu, Tiêu Minh Dạ rất lợi hại, anh là bạn thân của em thì cũng là bạn thân của ảnh, có ảnh ở đó thì sẽ không có ai dám khi dễ anh!”
Sau khi chú Nghĩa và hiệu trưởng Thẩm trở về, Chung Ý Thu giới thiệu cho bọn họ, nói là bạn thân hồi đại học của mình, hiệu trưởng Thẩm đánh giá Dư Bác Sơn vài lần, có chút nghi ngờ nhưng chưa nói gì, chỉ lễ phép chào hỏi.

Cơm nước xong nghỉ ngơi trong chốc lát, cậu vội vã mang Dư Bác Sơn ra núi sau tìm Tiêu Minh Dạ.

3 giờ trưa là thời điểm nóng nhất trong ngày, hai người đi bộ lên núi hơn một giờ, chùa miếu được xây ở vùng đất bằng trên núi, thái dương nóng rát trải dài với khí thế ngất trời.

Cậu dạo quanh một vòng mà không thấy Tiêu Minh Dạ đâu, có nhìn thấy Lục Tử ngồi cạnh bên cô Lục, nhìn chằm chằm người ta vẽ như một con chó lớn ngốc nghếch cười ngây ngô.

“Lục Tử, Tiêu Minh Dạ đâu?”
Lục Tử thấy cậu thì xấu hổ, cười ha ha để che lấp, “A —— tôi không biết, chắc là đi cùng ông chủ Lý ra sau rồi? Đây là ai vậy?”
Chung Ý Thu giới thiệu nói, “Đây là bạn thân của tôi Dư Bác Sơn, anh có thể gọi là anh Sơn.


“Anh Sơn!” Lục Tử nhiệt tình chào hỏi, cái răng mới trồng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Chung Ý Thu lại giới thiệu nói: “Đây là Lục Tử, cũng là anh em thân thiết của em.



“Xin chào, cảm ơn cậu đã chiếu cố cho Thu Nhi.

” Dư Bác Sơn chào hỏi.

Lục Tử lập tức không chịu, “Sao các anh cứ hay có đức hạnh này vậy, lần trước cái người Trần Viễn kia tới cũng nói như vậy! Sao đây, Thu Nhi chỉ có thể là của các anh hả? Các anh quen Thu Nhi chỉ sớm hơn bọn tôi có hai năm thôi mà, tôi còn muốn cảm ơn các anh trước kia đã chiếu cố cho Thu Nhi nữa kìa!”
Dựa theo tính cách hồi xưa của Dư Bác Sơn thì tuyệt đối sẽ muốn cùng Lục Tử náo nhiệt tranh giành một hồi, hiện tại chỉ cười cười mà không nói lời nào.

Đứng ở dưới mái che ngồi chơi trong chốc lát thì Tiêu Minh Dạ từ phía sau ra tới, hắn mặc một cái áo màu đen ngắn tay cùng với cái quần màu đen, mái tóc một phân trên dau đầu phủ kín mồ hôi, từ từ đi tới dưới ánh nắng sáng trắng như là một Sơn Thần mạnh mẽ.

Dư Bác Sơn không biết hắn là bạn thân của Chung Ý Thu, chỉ là nhìn người này quá chói mắt, nghĩ thầm ở nông thôn mà cũng có người khí thế bất phàm như vậy ha, không ngờ là Chung Ý Thu đứng lên chào đón, có hơi oán giận nói: “Trời nóng như vậy mà sao anh không mặc cái áo trắng tay ngắn lần trước em đưa tới, trời nóng mà mặc đồ đen nóng muốn chết.


“Trắng mau dơ.


“Có khác gì nhau đâu, ra nhiều mồ hôi cũng phải giặt thôi.


Tiêu Minh Dạ nhìn thấy Dư Bác Sơn là đoán được hắn là ai, chủ động chào hỏi, “Chào anh, tôi là Tiêu Minh Dạ.


“Xin chào, tôi là Dư Bác Sơn.


“Cảm ơn anh trước kia đã chiếu cố cho Thu Nhi.

” Tiêu Minh Dạ nghiêm túc nói.

Dư Bác Sơn: “……”