Nhật Ký Ở Nông Thôn Của Thầy Giáo Tiểu Chung

Chương 185: 185




185.

Bị thương
Mấy ngày hôm trước đi cùng Phương Khoản Đông lên thành phố đào sách, Chung Ý Thu nghe y nói Chu Luật Thư đã tìm được tăng nhân rồi, nói tiếp cũng là có duyên, tháng trước hắn đi công tác ở phương bắc, trên đường gặp được một Đại hòa thượng hơn bốn mươi tuổi mang theo một tiểu hòa thượng mười mấy tuổi đi hoá duyên, hàn huyên một hồi thì biết họ đang ở một ngôi miếu gần đó.
Chu Luật Thư vốn dĩ chỉ tính giữ giao tình nhờ người ta giúp đỡ giới thiệu thôi, đi theo bọn họ trở lại miếu thì mới phát hiện mười mấy tăng nhân vất vả sống trong một ngôi miếu nhỏ.

Họ trồng trọt tự cung tự cấp, nhưng không may là mấy năm nay thiên tai hoành hành, trong miếu có một vị sư phụ già sinh bệnh nặng tiêu hết đồ dự trữ, còn nuôi thêm năm sáu đứa trẻ, có thể đi ra ngoài kiếm tiền đều đi ra ngoài, để lại sư phụ già và mấy đứa nhỏ canh giữ miếu.
Đây đúng là gãi đúng chỗ ngứa, Chu Luật Thư cảm thấy như là ông trời cố ý an bài cho mình, sau khi biết được tình hình thì hắn thành khẩn mời bọn họ đến bên này.

Nói thế nào mà đại sư phụ cũng không đồng ý, nói cái miếu này là do sư phụ của mình truyền xuống, không thể bỏ đi được.

Chu Luật Thư cũng không phải là người dễ dàng từ bỏ, hắn không đi mời người mà ở địa phương ở vài ngày, tìm hiểu kỹ các chính sách địa phương, hoàn cảnh, và cơ hội phát triển rồi từ từ phân tích cho đại sư phụ nghe, cuối cùng cũng thuyết phục được ông.
Thì ra mấy sư phụ làm việc ở bên ngoài đã trở về, mấy ngày sau sẽ tới bên này làm việc, có thể tự kiếm tiền cho bản thân.

Mấy đứa nhỏ toàn bị cha mẹ vứt bỏ ở trước cửa miếu, trước kia là do đại sư phụ dạy bọn họ biết chữ, Chu Luật Thư tính chờ bọn họ lại đây thì sẽ cho đến tiểu học Đức Doanh đọc sách, đến lúc đó còn muốn nhờ Chung Ý Thu giúp đỡ sắp xếp.
Đương nhiên Chu Luật Thư cũng không phải là nhà từ thiện, về sau trên núi sẽ do các sư phụ tự khai khẩn, trồng lương thực hay trồng thứ khác thì để họ quyết định, tóm lại là duy trì tự cung tự cấp.

Quan trọng nhất chính là, sau khi bọn họ gia nhập thì các vấn đề khó khăn được giải quyết không ít, chùa miếu thuộc về nơi tôn giáo, dựa theo quy định muốn tới ban tôn giáo xin lập hồ sơ.


Đương nhiên Chu Luật Thư dùng quan hệ cũng được thôi, nhưng quá phiền toái, bây giờ mời được sư phụ tới, thì điều kiện gì cũng được thỏa mãn, trực tiếp xin là được.
Chung Ý Thu nghe xong thán phục không thôi, ở trong lòng cậu, Chu Luật Thư đúng là không có gì làm không được.

Cậu trở về cảm thán với chú Nghĩa vài ngày liền, ngay cả người dự thính Vương Văn Tuấn nghe hoài cũng phiền, vừa nghe cậu ngẩng đầu ca ngợi anh Chu là trừng mắt chuẩn bị mắng.
Mùa thu là mùa thu hoạch, cũng là mùa thu hoạch của Chung Ý Thu.

Đầu tiên là cha của Viên Diễm đưa tới hai túi khoai lang đỏ mới vừa đào, tiếp theo là ba của Trịnh Tiểu Hà đưa tới một túi đậu phộng lớn, hắn theo Chung Ý Thu học chữ được một khoảng thời gian, hiện tại có thể nhận thức không ít chữ, mỗi ngày cầm que cời lửa luyện chữ khắp nơi.
Vốn dĩ nghĩ vậy là xong rồi, ngày hôm sau ông nội của Viên Binh đưa tới một sọt táo lớn vừa hái, buổi chiều ba của Trương Thiếu Khải đưa tới một rổ quả hồng giòn……
Hiệu trưởng Thẩm ôm cánh tay xoay quanh đống đồ ăn này hai vòng, ý vị thâm trường nói: “Thầy Tiểu Chung của bọn mình được nhiều người thích quá hén?”
Chung Ý Thu ngượng ngùng đáp, “Đều là chút tâm ý của bọn họ thôi hà.”
“Lúc này mới là trân quý nhất.” Hiệu trưởng Thẩm gật đầu nói.
Vương Văn Tuấn ở bên cạnh bĩu môi, không phục nói: “Phụ huynh đệ tử tôi cũng có tặng đó, tôi còn tịch thu chúng bằng hai bàn tay trắng nữa kìa!”
“Đồ xạo sự, hôm qua tôi còn thấy anh ăn trộm táo!” Chung Ý Thu vạch trần.
Vương Văn Tuấn: “……”
Hiệu trưởng Thẩm không tính tham gia vào cuộc đấu võ mồm, chuẩn bị trở về bật đèn thâu đêm, dặn dò Chung Ý Thu nói: “Ngày mai cậu tới nhà Lâm Ngọc Phương giúp dọn dẹp một chút, ngày mốt giáo viên mới sẽ tới đó.”
“Vâng.” Chung Ý Thu trả lời.
Năm ngoái đã đồng ý điều giáo viên mới tới trường học, mấy ngày nay sắp xếp xuống dưới mới biết được là giáo viên nữ, nhà cô ấy ở thị trấn kế bên nên cần ở ký túc.

Tuy ký túc còn một phòng dư, nhưng mấy người bọn họ đều là đàn ông, một cô gái ở đây sẽ rất bất tiện, sau đó họ tìm Lâm Ngọc Phương để xin cho giáo viên nữ mới tới trọ ở nhà cô, trường học sẽ trả tiền thuê.
Lâm Ngọc Phương đương nhiên đồng ý, cửa hàng nhà cô đã khai trương, bán mỹ phẩm, quần áo và đồ trang sức cho cánh chị em, ba mẹ cô làm việc ở thị trấn không thể thường xuyên tới, nên cô ở một mình một nhà khá sợ hãi, có người làm bạn âu cũng là chuyện tốt.

Cô dọn dẹp một căn phòng ở tầng hai cho giáo viên nữ, trường học ra tiền mua vật dụng cùng một ít vật phẩm hằng ngày.
Chung Ý Thu đã hai ngày chưa gặp Tiêu Minh Dạ, cậu tính toán giữa trưa sẽ lên núi ăn cơm, sau đó cùng ngủ trưa với Tiêu Minh Dạ, buổi chiều tan học sẽ tới nhà Lâm Ngọc Phương dọn dẹp phòng ốc.
Chuông tan học giấc trưa vừa vang lên, cậu còn kịp chạy khỏi văn phòng thì đã bị hiệu trưởng Thẩm kêu quay lại, quấy rầy kế hoạch của cậu.
Lại đến đại hội thể thao mùa thu, hiệu trưởng Thẩm sáng nay mở họp, lần này trong huyện muốn làm lớn, nên các trường học đều phải coi trọng.
Từ sau khi Tiêu Minh Dạ từ chức, trường học không có giáo viên dạy thể dục, chủ nhiệm lớp sẽ dẫn học sinh ra ngoài hoạt động một chút, nên không có lớp thể dục nào đứng đắn cả.
Hiện tại không đủ giáo viên, Chung Ý Thu còn kiêm dạy thêm mấy lớp tự nhiên nữa, càng không thể rút ra giáo viên dạy thể dục.
Hiệu trưởng Thẩm ra quyết định, lúc mở họp chỉ là tuyên bố, chính hắn sẽ làm giáo viên dạy thể dục, lần đại hội thể thao này, Chung Ý Thu sẽ trợ giúp, vẫn là giống năm ngoái, toàn quyền phụ trách thi tập thể dục theo đài.
Chung Ý Thu nhấc tay hai lần đều bị hiệu trưởng Thẩm bỏ qua, năm ngoái cậu tập thể dục theo đài là bị Tiêu Minh Dạ lừa gạt, không ngờ tới năm nay vẫn là dừng ở trên người mình.
Bị bắt tiếp nhận trọng trách, giữa trưa còn không được gặp Tiêu Minh Dạ, làm Chung Ý Thu buồn bực không thôi, giờ tan học buổi chiều ủ rũ cụp đuôi tới nhà Lâm Ngọc Phương.
Cửa hàng của cô được gọi là tiệm mỹ phẩm Ngọc Phương, cổng chính cùng với Cung Tiêu Xã vừa vặn tạo thành một góc vuông ở hai bên đường, Chung Ý Thu quẹo qua ngã tư đường, khi tới cửa thì thấy bên quầy có một người nằm bò lên quầy hàng, cậu đến gần nhìn kỹ thì ra là đã lâu không gặp Trịnh Lão Tam.
Vài tháng không gặp gã, nghe nói nhờ quan hệ họ hàng lên tỉnh làm việc, cũng có người nói là bởi vì Lưu Thanh Hồng bỏ chạy, nên gã không còn mặt mũi ở trong thôn mà chạy ra ngoài làm công, thật thật giả giả không biết cụ thể ra sao.
Nhưng Chung Ý Thu còn nhớ rõ năm ngoái gã đã từng trêu chọc Lâm Ngọc Phương, vừa thấy gã xuất hiện ở chỗ này, thì cậu lập tức bước nhanh hơn.
Trịnh Lão Tam đưa lưng về phía cửa, gã mặc áo tay ngắn màu trắng, quần da và giày đen, mặt người dạ thú làm vẻ như là cán bộ, rồi lại không xương không cốt nằm bẹp lên quầy, một tay kẹp thuốc hít mây nhả khói.
Lâm Ngọc Phương đứng ở trên quầy hàng sửa sang lại đồ vật, thấy cậu tiến vào thì cười cười, Trịnh Lão Tam quay đầu, thấy là Chung Ý Thu, thì cười khảy, “Thầy Chung? Còn chưa đi à? Xem ra ở nông thôn khá hơn ở thành phố ha?”
Chung Ý Thu không tính phản ứng, nhưng không chịu nổi cơn tức này, nhàn nhạt đáp: “Nông thôn có chỗ tốt của nông thôn, thành thị có có chỗ tốt của thành thị, tôi thích ở đâu thì ở đó thôi.”
Trịnh Lão Tam ghét nhất cái dáng vẻ thanh cao này của cậu, cứ như là xem thường người ta từ trong xương cốt vậy, gã nửa nói giỡn nửa nghiêm túc nói: “Không ngờ cậu còn dám ra vẻ ha, giờ tôi không có thời gian, chứ có thì sẽ đi kiếm chuyện với cậu rồi.”
Chung Ý Thu lúc ban đầu cũng có chút sợ gã, sợ gây ra chuyện hại cái thân, dần dần cậu phát hiện Trịnh Lão Tam chỉ độc miệng, lúc nào cũng ra vẻ ác độc, thật ra gã rất nhát gan, yếu đuối, chân chính mà nói gã không ác bằng một góc của Viên Vinh Cử.
“Tùy thời tiếp nhận.” Chung Ý Thu nghiêm túc cười nói.
Trịnh Lão Tam thấy hôm nay không chiếm được tiện nghi, oán hận bỏ đi.

Chung Ý Thu vội hỏi Lâm Ngọc Phương, “Gã tới làm gì vậy? Có khi dễ cô không?”
“Không có.” Lâm Ngọc Phương cảm kích cười cười, lại phiền não thở dài, “Phiền muốn chết!”
“Làm sao vậy?” Chung Ý Thu lo lắng nói.
Lâm Ngọc Phương: “Người này có bệnh, gã nói muốn làm bạn với tôi, tôi đã nói không thích hợp, mà cứ luôn tới tìm tôi.”
Chung Ý Thu trợn mắt há hốc mồm, “Sao gã mặt dày quá vậy? Gã còn chưa ly hôn đó?”
Lâm Ngọc Phương cũng buồn bực, “Ai mà biết! Trước kia tôi có nghe qua mấy chuyện này rồi, nông thôn không thịnh hành ly hôn, hai người thật sự chịu không nổi nữa, thì một người bỏ chạy, mấy năm không thấy trở lại thì người kia sẽ cưới người khác.”
“Vậy cũng không được!” Chung Ý Thu chán ghét nói, “Trịnh Lão Tam đánh phụ nữ, ép Lưu Thanh Hồng bỏ chạy, giờ lại tới tìm cô, đúng là không biết xấu hổ!”
Lâm Ngọc Phương thấy cậu còn bực bội hơn cả mình thì ngược lại an ủi cậu, “Đừng lo lắng, tôi sẽ không đáp ứng đâu, vì ghê tởm quá.”
Chung Ý Thu vẫn không yên tâm, “Cô phải chú ý an toàn đó, người như gã ta nói không chừng sẽ gây ra chuyện, buổi tối nhớ đóng chặt cửa, có chuyện thì chạy qua báo cho bọn tôi biết.”
“Đã biết!” Lâm Ngọc Phương cười rộ lên, “Nếu anh còn tốt với tôi vậy hoài, thì tôi sẽ nghĩ là anh thích tôi đó nha?”
“Không phải!” Chung Ý Thu lập tức phủ nhận, nói xong lại cảm thấy mình làm vậy sẽ tổn thương lòng tự trọng của cô nên giải thích, “Cũng không phải không thích…… Chỉ là không thích theo kiểu đó…… Chúng ta là bạn bè mà.”
“Ừ, ừ, tôi biết mà! Anh bị dọa đỏ mặt rồi kìa.”
Buổi tối nói cho chú Nghĩa và hiệu trưởng Thẩm chuyện này, hai người các cô ở một mình đúng là không an toàn, tuy gần sát bên, nhưng xảy ra chuyện vẫn không thể phát hiện kịp thời.
Hiệu trưởng Thẩm đề nghị, “Để tôi tìm người tới móc dây điện thoại cho trường, hỏi Lâm Ngọc Phương có chịu làm một bộ luôn không, có chuyện thì sẽ tiện liên lạc hơn.”
Chung Ý Thu lần đầu tiên nghe nói chuyện này, vui vẻ nói, “Trường học muốn nối điện thoại hả? Thật tốt quá!”
Hiệu trưởng Thẩm trêu, “Tốt cái gì? Giáo viên không thể dùng để gọi điện thoại riêng.”
Chung Ý Thu bĩu môi không nói.
Hiệu trưởng Thẩm khó hiểu hỏi, “Sao ngày nào cậu cũng có điện thoại gọi tới vậy? Gọi cho chị gái thôi hả?”
“Còn có bạn của tôi nữa.”
Hiệu trưởng Thẩm ý vị thâm trường hỏi, “Có phải cậu yêu đương rồi không?”
Một vấn đề rất đơn giản mà Chung Ý Thu lại không trả lời được, cậu không muốn gạt người cũng không muốn lừa dối bản thân, nhấp môi hồi lâu vẫn là không nói nên lời, ánh mắt của hiệu trưởng Thẩm càng ngày càng tìm tòi nghiên cứu, làm cậu gãi gãi lỗ tai đi ra ngoài, “Nóng quá, tôi đi tắm đây!”
Hiệu trưởng Thẩm nhìn dáng vẻ bỏ trốn như con thỏ của cậu thì bật cười.
Chung Ý Thu nằm mơ lung tung rối loạn cả một đêm, trước nửa đêm là hiệu trưởng Thẩm truy hỏi người yêu của cậu là ai, sau nửa đêm là Dư Bác Sơn chỉ vào mũi hỏi quan hệ giữa cậu và Tiêu Minh Dạ rốt cuộc là gì, sau lại hai người cùng nhau ép trái buộc phải, giọng nói càng lúc càng lớn la hét ở bên tai.

Chung Ý Thu bị đánh thức, quần áo trên người mướt đầy mồ hôi, cậu thở dài, cảm giác lỗ tai và đôi mắt vẫn còn đau đớn.
“Thu Nhi ——”
Ở ngoài vang lên tiếng gọi của Dư Bác Sơn, Chung Ý Thu cho rằng mình còn ở trong mơ, giật mình ngồi dậy.
“Thu Nhi ——”
Dư Bác Sơn lại kêu thêm một tiếng, giọng nói đã tới gần cửa, Chung Ý Thu mới bừng tỉnh, trả lời rồi xuống giường mở cửa.
“Sao sớm vậy?” Chung Ý Thu nhìn thấy hắn còn có hơi chột dạ, nhớ tới ánh mắt biết rõ của hắn mà hốt hoảng không thôi.
Dư Bác Sơn nhìn cậu nói: “Có chút việc, em thay quần áo trước đi.”
Chung Ý Thu ngáp dài đi mặc quần áo, hỏi, “Chuyện gì vậy? Sáng sớm đã tới tìm rồi.”
Dư Bác Sơn đứng ở cửa không trả lời, Chung Ý Thu vừa mới chuẩn bị cởi quần áo, bị hắn nhìn lại ngượng ngùng, nói, “Anh Sơn, anh ra ngoài chờ đi.”
Nếu là trước kia Dư Bác Sơn chắc chắn sẽ mắng cậu bày đặt, mà giờ lại thành thật đi ra ngoài, còn thuận tay đóng cửa lại nữa.
Chung Ý Thu cảm thấy hắn có chút không bình thường, tim cũng đập nhanh hơn, vội thay quần áo mở cửa đi ra ngoài, sốt ruột hỏi, “Chuyện gì?”
Chú Nghĩa cũng rời giường, chào hỏi nói: “Tiểu Dư sao tới sớm vậy cháu?”
Dư Bác Sơn ho khan một tiếng, nói: “Chú Nghĩa, tối hôm qua trên núi xảy ra chuyện.”
Chú Nghĩa hỏi theo bản năng, “Chuyện gì?”
“Có ăn trộm lên núi trộm đồ, bị bọn cháu bắt được.” Dư Bác Sơn nói.
Chú Nghĩa nhẹ nhàng thở ra, gật đầu nói: “Bắt được thì tốt, đưa tới đồn công an chưa?”
“Dạ, nửa đêm đưa đi rồi.” Dư Bác Sơn đáp.
Từ khi hắn nói chuyện trên núi xảy ra chuyện, tim của Chung Ý Thu liền đập liên hồi, cậu cảm thấy hình như Dư Bác Sơn đang lảng tránh trọng điểm, nhưng không đoán ra trọng điểm là ở đâu.
Chung Ý Thu đột nhiên nghĩ đến, trên núi xảy ra chuyện hẳn là Tiêu Minh Dạ xuống đây báo cho mình mới đúng, dù hắn bận thì cũng là Lục Tử tới đây, sao lại là Dư Bác Sơn tới?
Giọng nói của cậu như bị bông gòn lấp kín, ho khan hai tiếng như Dư Bác Sơn vừa nãy, bình tĩnh hỏi, “Tiêu Minh Dạ đâu?”
Dư Bác Sơn nhìn vào đôi mắt của cậu, đáp, “Ăn trộm mang theo vũ khí, Tiêu Minh Dạ bị thương.”
Chung Ý Thu chỉ cảm thấy có người lấy kim châm phóng lên trái tim của mình, đau đớn bén nhọn thiếu chút nữa làm cậu mất đi tri giác, thân thể lại không rảnh lo đau, cất bước chạy nhanh ra ngoài.