Nhật Ký Ở Nông Thôn Của Thầy Giáo Tiểu Chung

Chương 206: 206




Giữa trời tuyết bay lả tả mà Chung Ý Thu lại giống như một bức tượng thạch cao không nhúc nhích, đôi tay ôm tấm ảnh chụp như bảo bối, sợ bông tuyết làm ướt tấm ảnh, cậu mở nút áo khoác ngoài, kéo vạt áo ra giấu tấm ảnh ở trong lòng ngực để xem.

Ảnh chụp trắng đen, nhìn ra được Vương Quế Chi giữ gìn rất kĩ, ảnh chụp chỉ có chút ố vàng mà không có dấu vết hay cuốn góc gì hết, thoạt nhìn vô cùng rõ ràng.

Một trăm ngày Tiêu Minh Dạ không giống một chút nào với dáng vẻ hiện tại, bầu má bụ bẫm, mắt to tròn ngồi ở trong lòng Vương Quế Chi, trên đầu đội mũ đầu hổ, chân mang giày đầu hổ, trên người mặc bộ quần áo bông…… Toàn thân trên dưới mỗi một đường chỉ đều do chính tay mẹ ruột may vá.

Khi đó Tiêu Minh Dạ vẫn là con trai bảo bối của mẹ, là hy vọng của của cả gia đình hạnh phúc.

Chung Ý Thu dùng ngón cái nhẹ nhàng cọ khuôn mặt thịt đô đô của hắn, ngón tay như là xuyên qua hơn hai mươi năm, thật sự vuốt ve tới mềm mại đáng yêu Tiêu Minh Dạ.

Cậu yêu thích vô cùng không biết nên làm cái gì bây giờ, quay đầu khắp nơi nhìn xem có ai không, rồi ôm chặt tấm ảnh hung hăng hôn hôn, lại bị việc làm ngốc nghếch của mình chọc cười.

Trận tuyết đầu mùa đông năm nay thế tới rào rạt, tới chiều tối thì biến thành tuyết lớn, một lớp tuyết dày rải đều lên mặt đất, trong không gian toàn bông tuyết trắng xóa.

Đường trơn không dễ đi nên buổi tối không gọi những người khác, chỉ có bốn người bọn họ và mấy đứa nhỏ ăn lẩu thôi.

Hạo Thật buổi chiều chơi mệt mỏi, cơm ăn được một nửa là ngủ gật, Chung Ý Thu ôm nó đi rửa mặt rửa chân, rót túi chườm nóng đặt ở trong ổ chăn làm ấm, lò than đặt ở trong phòng bọn nhỏ, trước khi ngủ phải đưa ra ngoài, bằng không thời gian dài sợ khí than làm chúng trúng độc.

Chờ bọn Hạo Viễn cơm nước xong rồi rửa mặt lên giường, Chung Ý Thu nhét chúng vào trong chăn ấm dặn dò những việc cần chú ý vào buổi tối, xong rồi mới lui ra ngoài ăn cơm.

Hạo Viễn thích đọc sách, sau giờ học thường ngâm mình ở thư viện, buổi tối cũng phải đọc một giờ mới chịu đi ngủ, Chung Ý Thu khi đóng cửa nhắc nhở nó đừng đọc muộn quá, vì ánh đèn sẽ làm tổn thương đôi mắt.

Chờ trở lại bàn cơm, Vương Văn Tuấn đã uống say ngã trái ngã phải, chú Nghĩa và hiệu trưởng Thẩm cũng đã hai mắt tỏa sáng, hai má đỏ bừng dáng vẻ con ma men.

“Sao uống nhiều vậy? Không phải nói không uống rượu sao?” Chung Ý Thu cạn lời nói.

Hiệu trưởng Thẩm chỉ vào nồi lẩu ở giữa bàn, “Lục kiến tân phôi rượu, hồng bùn tiểu bếp lò.



Vương Văn Tuấn lung lay đứng lên, bưng lên cái ly nói tiếp: “Muộn thiên dục tuyết, có thể uống một ly vô?”
Chung Ý Thu không rảnh lo hai người thi nhau làm thơ, cậu chưa ăn được bao nhiêu nên giờ đói vô cùng, cầm lấy chiếc đũa vớt thịt ăn.

May mắn là chú Nghĩa đã vớt sẵn một chén thịt để dành cho cậu, bằng không chờ tới bây giờ gì cũng không có.

“Chú Nghĩa bất công!” Vương Văn Tuấn lên án nói.

“Bất công ở đâu, vừa rồi không phải vớt cho cháu nhiều thịt sao, nó đi dỗ mấy đứa nhỏ đâu có rảnh đâu mà ăn.


“Vừa rồi chén của cháu đâu có nhiều thịt bằng chén của cậu ta, lần sau cháu sẽ đi dỗ mấy đứa nhỏ.


Hiệu trưởng Thẩm cười xùy, “Cậu tưởng dễ hả, Hạo Thật có cho cậu dỗ không?”
Vương Văn Tuấn nghẹn lời giương mắt nhìn.

Đứa nhỏ này chơi cả ngày, tới buổi tối buồn ngủ chỉ dính người thân thiết, Hạo Thật khi buồn ngủ chỉ tìm Hạo Viễn và Chung Ý Thu, đương nhiên nếu có gấu lớn ở đó, thì hai người bọn họ bị cho ra rìa.

Hiệu trưởng Thẩm uống rất nhiều, lại còn tự rót tự uống, rượu gạo mà chú Nghĩa ngâm rất thơm ngọt khiến cho người ta một loại ảo giác lâng lâng, kỳ thật tác dụng chậm vô cùng lớn.

Chung Ý Thu khuyên hắn, “Đừng uống nữa, không phải ngày mai còn phải ra trấn dự họp sap?”
Lúc này hiệu trưởng Thẩm mới nhớ ra chuyện họp hành, ảo não vỗ vỗ cái trán, đột nhiên lại nghĩ tới chuyện quan trọng, mở mắt ra ngồi thẳng nói: “Chung Ý Thu, cậu muốn làm giáo viên không? Quyết định đi theo giáo dục chứ?”
Chung Ý Thu không thể nào hiểu được, cho rằng hắn nói lời say, há mồm muốn trả lời thì bị hiệu trưởng Thẩm duỗi tay ngăn cản, “Cậu nghĩ kĩ rồi trả lời, tôi nghiêm túc hỏi cậu vấn đề này đấy, tôi biết tình huống và băn khoăn của cậu, nhưng cậu còn trẻ, mới 21 tuổi thôi, còn có vô số con đường để đi, thậm chí sang năm tham gia thi đại học một lần nữa cũng có thể, không như cậu nghĩ là vì mình bị đuổi học cho nên mới phải về quê làm giáo viên đâu.


Chung Ý Thu kinh ngạc vì hắn đột nhiên nói những lời này, cúi đầu nghĩ nghĩ nghiêm túc đáp, “Tôi quyết định tôi phải làm giáo viên, đem giáo dục làm sự nghiệp cả đời.



Hiệu trưởng Thẩm gật gật đầu, “Cậu nghĩ kĩ là tốt, nhưng điều kiện của cậu không tốt lắm, tuy cậu có thân phận là sinh viên trường đại học nổi tiếng, nhưng cậu không tốt nghiệp, cũng không phải là sinh viên sư phạm chuyên nghiệp, tương lai nếu muốn đi xa hơn, thì đây là trở ngại lớn nhất của cậu.


Đó vẫn luôn là tâm bệnh của Chung Ý Thu, không có bằng cấp hoàn chỉnh làm cậu có chút chột dạ.

Hiệu trưởng Thẩm không cho cậu cơ hội nói chuyện, nói tiếp, “Hiện tại có một cơ hội, tỉnh muốn mạnh mẽ nuôi cấy tầng lớp giáo viên, tuyển chọn một số người ưu tú vào tỉnh học sư phạm, tốt nghiệp xong sẽ có bằng cấp sư phạm chuyên nghiệp, nhưng nếu muốn tiếp tục đào tạo chuyên sâu thì có thể ở lại trường học chính quy.


Không chỉ có Chung Ý Thu, đến cả Vương Văn Tuấn và chú Nghĩa cũng kích động há to miệng, mấy trái tim cùng nhảy loạn thình thịch thình thịch.

“Khoan vội vui mừng, nghe tôi nói đã.

” Hiệu trưởng Thẩm búng một cái lên đầu Vương Văn Tuấn, “Toàn bộ giáo viên đều được tham dự làm gì dễ có cơ hội vậy được? Lần thứ nhất chỉ tuyển 50 người, thành phố chúng ta có 10 chỉ tiêu, về đến huyện mình chỉ có 2 cái!”
Toàn huyện có rất nhiều giáo viên, vậy mà chỉ có 2 chỉ tiêu, có thể nói tỉ lệ cạnh tranh vô cùng tàn khốc.

Quả nhiên Vương Văn Tuấn hết kích động, bĩu môi nói: “Mấy người không quan hệ, không bối cảnh như bọn tôi coi như đừng nghĩ đến.


Hiệu trưởng Thẩm ý vị thâm trường cười cười, “Không liên quan tới bối cảnh, học viện sư phạm tỉnh tự ra đề thi, căn bản là không thông qua các đơn vị địa phương, người báo danh sẽ lên tỉnh dự thi, có bối cảnh cũng vô dụng, toàn nói chuyện bằng điểm số và thành tích thôi.


Vương Văn Tuấn rối rắm, Chung Ý Thu cũng ăn không ngon, trong lòng như có ngàn con sóng vỗ, không thể bình tĩnh nổi.

Hiệu trưởng Thẩm nhìn chằm chằm Chung Ý Thu nói: “Cái này là cơ hội tốt nhất của cậu đấy.



“Cạnh tranh kịch liệt như vậy, tôi sợ……”
“Sợ sẽ không đậu sao?”
Biểu cảm của hiệu trưởng Thẩm khá nghiêm túc, thậm chí có chút giận dữ, nên chú Nghĩa vội hoà giải, “Đúng vậy, mặc kệ là sao thì cũng phải thử, hơn nữa cháu thi tốt nghiệp cấp ba đạt điểm cao như vậy, thì cuộc thi này có làm khó cháu bằng thi đại học không?”
Chung Ý Thu không nghĩ tới điều này, cậu lo là nếu mình đậu thật thì sẽ phải lên tỉnh đi học, chẳng phải là muốn chia cách với Tiêu Minh Dạ đó sao? Hơn nữa sau khi học xong thì mình có về lại nơi này không?
Hiệu trưởng Thẩm giải đáp vấn đề này, “Nếu thi đậu, thì học phí sẽ do huyện trả, nhưng với điều kiện là tốt nghiệp xong phải về huyện dạy học, sắp xếp thế nào thì còn phải chờ bên trên phân phối, đương nhiên cậu cũng có thể yêu cầu về đây.


Chung Ý Thu đích xác động tâm, “Khi nào báo danh?”
“Ngày hôm qua mở họp nhận được thông báo, tuần sau sẽ tuyên bố, sau đó liền bắt đầu báo danh.


Chú Nghĩa hiểu được tâm tư của Chung Ý Thu, biết chắc cậu muốn bàn bạc với Tiêu Minh Dạ nên khuyên nhủ, “Dù sao vẫn còn thời gian, cháu suy nghĩ kĩ xem sao?”
Hiệu trưởng Thẩm uống nhiều, trực tiếp vỗ bàn lời nói kịch liệt, “Còn nghĩ kĩ cái gì nữa? Chung Ý Thu, cơ hội này hoàn toàn là chuẩn bị cho cậu đấy! Cậu muốn làm giáo dục, làm giáo viên tiểu học chính là làm giáo dục sao? Cả đời chỉ có thành tựu này thôi à? Tôi nói cho mà biết, vị trí này của tôi vài năm sau chính là của cậu, cậu muốn theo đi theo bước chân của tôi, thì phải đi từ hiệu trưởng đến cục giáo dục trấn, lên cục giáo dục huyện, rồi lên cục giáo dục tỉnh——”
Chung Ý Thu nghẹn họng nhìn trân trối, nếu là khi tỉnh táo thì hiệu trưởng Thẩm tuyệt đối sẽ không nói những lời kiêu ngạo này đâu, tuy trước kia chú Nghĩa có nói qua bối cảnh gia đình của hiệu trưởng Thẩm, đoán tương lai hắn phải đi con đường làm quan, hiện tại nghe hắn chính miệng nói ra thì cậu vô cùng khiếp sợ và bội phục.

“Tôi……” Chung Ý Thu bị khí thế của hắn áp đảo, bưng lên chén rượu muốn kính hắn.

“Mấy người làm gì vậy!” Vương Văn Tuấn giận dữ hét, “Vì sao chỉ có Chung Ý Thu, tôi không được à? Hiệu trưởng Thẩm anh bất công quá nhé! Mấy người không phải là người mà!”
Gào thét tủi thân, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, chú Nghĩa vội dỗ nói, “Không đúng không đúng, cháu cũng có thể báo danh.


Hiệu trưởng Thẩm nằm sấp xuống, lẩm bẩm nói, “Báo danh là có thể, nhưng khẳng định thi không đậu ——”
Vương Văn Tuấn: “Oa……”
Chung Ý Thu cả đêm không ngủ ngon, lăn qua lộn lại nghĩ chuyện này, suy xét đủ loại khả năng, nghĩ muốn rời giường sớm một chút để trước khi đi dạy đi tìm Tiêu Minh Dạ bàn bạc, kết quả tuyết rơi suốt cả đêm, tới sáng mà còn chưa dừng, chú Nghĩa ngăn bảo cậu giữa trưa hẳn đi.

Một chút tuyết rơi đã biến toàn bộ thế giới thành công viên trò chơi cho bọn nhỏ, khi đi học đều không có tâm tư nghe giảng bài, một đám chụm đầu nghĩ ra ngoài chơi.

Chung Ý Thu có hai tiết, cậu không mang ủng mùa đông nên ngón chân bị đông lạnh đến đau đớn, nhân giờ ra chơi chạy ra ngoài tìm lò sưởi ủ ấm.

Lớp bên cạnh Vương Văn Tuấn cũng chạy ra, ôm chặt cánh tay nhảy tại chỗ vài cái.


“Thầy Vương, lạnh không?”
Hai giáo viên trốn ở chỗ vắng vận động sưởi ấm, Chung Ý Thu cười hỏi.

“Hừ!” Thầy Vương trợn mắt không để ý tới người.

“Anh lại bị gì vậy?” Chung Ý Thu nhảy lên đấm bả vai y.

“Cút……”
“Thu Nhi —— Thu Nhi ——”
Là tiếng hô dồn dập của Lục Tử, Chung Ý Thu và Vương Văn Tuấn vội ngẩng đầu nhìn lại, thấy hắn vội vàng chạy vào từ cổng chính, toàn thân trên dưới đầy bông tuyết, khóe kéo áo bông cũng không cài.

Chú Nghĩa ở văn phòng cũng nghe thấy, ra tới hỏi, “Sao?”
“Mau mau, giúp tôi ——” Lục Tử vẫy tay kêu bọn họ, bước chân không ngừng xoay người chạy ra bên ngoài.

“Rốt cuộc là bị gì?” Chú Nghĩa lo hắn không tiện nói ở trong sân trường nên vọt vào nền tuyết đi theo hắn ra ngoài.

Vương Văn Tuấn và Chung Ý Thu cũng không dám chậm trễ, vào phòng học phân phó vài câu rồi đuổi theo ra ngoài.

Lục Tử một đường chạy tới, toàn bộ gương mặt bị đông cứng lạnh ngắt, nói chuyện cũng không rõ ràng lắm, có thể là bị té ngã, trên người toàn tuyết và bùn.

“Giúp tôi tìm con trai chị hai, bên nhà chồng ném Tiểu Đậu Tử rồi!”
Chị hai của Lục Tử năm ngoái mang thai, bởi vì uống thuốc đổi thai mà đứa nhỏ chết ở trong bụng, bên nhà chồng sợ người khác biết chuyện sẽ bị mất mặt, nên bắt cô uống thuốc phá thai để cái thai trôi ra ngoài, không đợi cô dưỡng thương lại vội vàng bắt cô mang thai, lần này là con trai, nhưng bởi vì thân thể cô ấy quá kém, đứa trẻ mới tám tháng đã bị sinh non.

Dù sao cũng sinh con trai nên nhà bọn họ vui mừng lắm, đãi tiệc rượu đầy tháng rất hoành tráng ở trong thôn, nhưng đứa nhỏ này vốn sinh ra đã yếu ớt vẫn luôn sinh bệnh, khóc lóc miết, bọn họ hết cách nên mới đem đứa nhỏ lên bệnh viện huyện kiểm tra, vậy mà tra ra đứa nhỏ mắc bệnh tim bẩm sinh, còn tương đối nghiêm trọng nữa.

Nhưng bệnh viện nói là có thể làm phẫu thuật trị liệu, trình độ trị bệnh ở bệnh viện huyện không làm được, muốn lên bệnh viện thành phố hoặc là tỉnh mới được, bọn họ hỏi thăm một chút ít nhất là tốn mười ngàn đồng, đối với một gia đình nông dân trồng trọt mà nói thì đó quả thực là con số trên trời.

Trong nhà không có tiền, bà mẹ chồng bên đó còn mỗi ngày ở nhà mắng chửi, nói cô sinh ra oan nghiệt, còn không bằng giết nó chết để cả nhà được giải thoát, Viên Ngọc Nga mỗi ngày ôm đứa trẻ khóc mà không có cách, Lục Tử lén nói với cho chị mình là cô Lục có thể cho cô mượn một nửa số tiền, cho bọn họ mang đứa nhỏ đi chữa bệnh, Viên Ngọc Nga cảm động vui mừng, kết quả nói cho người nhà, bọn họ một đồng cũng không có.

Nhưng ai có thể nghĩ đến chồng cô và bà mẹ chồng có tâm tư đen tối, nhân buổi sáng cô không để ý ôm đứa trẻ ra ngoài bỏ rơi!