Nhật Ký Quan Sát Thanh Mai

Chương 51: Sao mặt lại đỏ như vậy?



Ngày 18 tháng 6, trời đầy nắng.

Vậy thì [Nhật ký quan sát thanh mai] sẽ bắt đầu từ đây.

Tay đứt ruột xót, tiếng kêu thảm thiết của tên côn đồ truyền khắp cả lầu dạy học.

Trình Tử Nghi cùng hội học sinh chạy đến, chỉ thấy Hứa Gia Thời đang dạy dỗ "đầu tia sét", ánh mắt lộ ra sự tàn nhẫn lạnh lùng.

Mọi người càng hoảng sợ hơn, thấy anh từ từ nhấc chân lên, trong miệng thốt ra ba chữ lạnh như băng: "Gọi cảnh sát."

Chỉ cần bắt được một người, những người khác chắc chắn sẽ không thể chạy thoát.

“Các em không sao chứ?” Trình Tử Nghi đi tới trước mặt ba nữ sinh: “Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra?”

Đào Ấu Tâm và Giang Thư Dư lắc đầu tỏ vẻ không biết, nữ sinh bị dọa sợ kia nói khe khẽ: "Là vì bài đăng đó..."

Nữ sinh kia tên là Lâm Chi, tuần trước đến KTV hát cùng bạn bè thì nhìn thấy vài tên côn đồ đang quấy rối học sinh bên đường, xuất phát từ tinh thần trượng nghĩa, cô ấy đã viết một bài post rồi đăng lên diễn đàn, nhắc nhở mọi người chú ý an toàn.

Sau khi xác minh, phát hiện không chỉ có một hai vụ việc, nhà trường đã trực tiếp liên hệ với cảnh sát, mong họ đứng ra xử lý.

Đám côn đồ đó là những con cá chạch giảo hoạt, trong đó còn có cả trẻ vị thành niên, vì không tóm được nhược điểm nên chỉ có thể cảnh cáo ngoài miệng.

Sau khi cảnh sát rời đi, bọn chúng ôm mối thù, từ trên diễn đàn truy được ra Lâm Chi rồi cố ý trả đũa, thế nên mới xảy ra chuyện ngày hôm nay.

Nói đi cũng phải nói lại thì Lâm Chi cũng là người bị hại, Trình Tử Nghi an ủi cô ấy vài câu: "Đừng lo, chuyện này bọn chị sẽ nói rõ với nhà trường. Gần đây, em cũng phải cẩn thận một chút, đừng đi ra ngoài một mình."

"Cảm ơn đàn chị." Lâm Chi nhận ra Trình Tử Nghi, khi đó Trình Tử Nghi đã đích thân đến gặp cô ấy để tìm hiểu về tính xác thực của bài đăng.

Cô ấy cũng nhận ra học sinh giỏi nhất trường đến giải cứu, đang định đi tới cảm ơn thì chỉ nhìn thấy bóng lưng Hứa Gia Thời kéo một cô gái rời đi.

Trình Tử Nghi kịp phản ứng lại: "Này, sao bọn họ sao lại đi rồi?"

Họ đã gọi cảnh sát, lúc cảnh sát đến còn phải lấy lời khai nữa chứ.

Trong đám người có ai đó đáp lại: "Ồ, Hứa Gia Thời nói phải đi rửa tay."

Tiếng nước chảy ào ào, Đào Ấu Tâm liên tục chà hai tay trước bồn rửa, sau đó tạt nước lau mặt.

Ngẩng đầu lên, không biết vì sao trên má cô có một vết đỏ nhỏ, cô dùng ngón tay xoa xoa nhưng cũng không để ý lắm.

Tên côn đồ vừa rồi vẫn chưa sờ lên mặt cô, chỉ dùng đầu ngón tay thoáng chạm một chút, tuy rằng cô cảm thấy hơi khó chịu nhưng cũng may là không có chuyện gì xảy ra.

May mà Hứa Gia Thời đã đến kịp.

Đào Ấu Tâm vẩy tay rồi bước ra khỏi nhà vệ sinh.

Khi nhìn thấy Hứa Gia Thời đang chờ bên ngoài, trong đầu cô chợt có hàng ngàn suy nghĩ.

Năm ngày, suốt năm ngày qua Hứa Gia Thời không đợi cô!

Đi được mấy bước, Đào Ấu Tâm càng nghĩ càng buồn, lúc bước đến gần anh, cô như muốn khóc.

Hứa Gia Thời vừa nhìn lên đã thấy cặp mắt ngấn lệ của cô gái, kết hợp với vẻ mặt u oán kia, tựa như vô cùng tủi thân vậy.

Ánh mắt của anh cuối cùng cũng dừng lại trên gò má phiếm hồng của cô, chàng trai cau mày: "Sao mặt lại đỏ như vậy?"

Cô gái không trả lời mà chỉ tiến lại gần kéo góc áo anh.

Cô hiếm khi làm nũng thế này, có vẻ như hôm nay quả thật rất sợ.

Hứa Gia Thời giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu ngón tay ấm áp lên chỗ đỏ bừng trên má cô: “Xin lỗi em.”

Khi ba chữ này truyền đến tai, Đào Ấu Tâm ngờ vực ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt áy náy đó.

"!" Lần trước cô nói sai còn chưa được tha thứ, vì sao Hứa Gia Thời lại xin lỗi cô?

Thế nhưng bây giờ cô đã thông minh, biết tương kế tựu kế. Vì vậy cô cúi đầu thấp hơn, trực tiếp chạm vào ngực chàng trai, đè nén suy nghĩ muốn trò chuyện.

Hương thơm mềm mại tràn ngập trong ngực anh, ngực Hứa Gia Thời run lên, thân thể khó có thể cử động.

Không ôm nhưng còn cảm động hơn cả ôm.

Môi chàng trai mấp máy, không nói nên lời, chỉ luồn những ngón tay mảnh khảnh qua mái tóc dài mềm mại ấy, nhẹ nhàng ôm lấy sau đầu cô gái trong tư thế bảo vệ.

Trong lòng Đào Ấu Tâm thầm đếm số, cảm thấy không sai biệt lắm, cô mới nhỏ giọng mở lời: "Anh Gia Thời, lần trước em nói sai rồi, anh có thể đừng giận em được không?"

Cô biết chuyện này rất nhạy cảm nhưng cô lại không thể không đề cập tới.

Nếu không giải thích rõ ràng thì đó sẽ luôn là trở ngại, giải pháp tốt nhất là đối mặt trực tiếp với khó khăn và vượt qua nó.

Một lúc sau, trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng thở dài rất nhẹ: “Không giận em.”

Đào Ấu Tâm lập tức phản bác trong lòng: Nói dối.

Nếu không tức giận, sao lại phớt lờ cô suốt một tuần, thậm chí còn nhắm mắt làm như không thấy khi cô “ngã” trước mặt anh.

Quên đi, từ nhỏ Hứa Gia Thời đã rất khó tính, thích hờn dỗi, còn hay giả vờ lạnh lùng. Cô đã quen anh từ khi mới sinh ra, sao có thể không hiểu bản chất của anh?

Vừa rồi Hứa Gia Thời lao tới cứu cô, đứng ra bảo vệ cô, sự quan tâm lo lắng trong mắt anh không phải giả vờ. Khi đó cô hiểu rằng Hứa Gia Thời không thể bỏ mặc cô.

Cô luôn biết cách "ỷ vào sự cưng chiều mà sinh kiêu ngạo", chỉ cần giọng của Hứa Gia Thời vừa dịu lại, gan cô lập tức lớn hơn: "Vậy buổi tối em sẽ đến chỗ anh, anh chơi với em nhé?"

Thiếu niên im lặng vài giây rồi gật đầu: “…Ừ.”

Đào Ấu Tâm nắm tay làm điệu bộ chiến thắng.

-

Không lâu sau, khi tên côn đồ bị nhốt vào phòng bảo vệ, cảnh sát đã ập đến thẩm vấn từng người có liên quan đến vụ việc.

Trình Tử Nghi phối hợp với Lâm Chi để khai báo chi tiết sự việc, đồng thời ba nữ sinh cũng đứng ra làm chứng giúp Hứa Gia Thời vì bảo vệ mọi người nên anh mới động thủ đả thương bọn chúng.

Cảnh sát nhìn chàng trai tuấn mỹ trước mặt, ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng: "Chàng trai này không tệ."

Một người hạ gục bốn tên côn đồ mà vẫn bình an vô sự, chắc chắn là người luyện võ.

Lại nghe người bên cạnh nói rằng chàng trai đó đứng đầu lớp, có thể nói là văn võ song toàn.

Ghi lời khai xong, Trình Tử Nghi tìm hai nam sinh trong hội học sinh lần lượt đưa Giang Thư Dư và Lâm Chi về nhà, Đào Ấu Tâm thì do Hứa Gia Thời phụ trách.

Tai nạn ngoài ý muốn suýt xảy ra, Đào Ấu Tâm không để ý đến nỗi sợ hãi của mình, trong lòng tràn ngập ý nghĩ Hứa Gia Thời cuối cùng đã tha thứ cho cô.

Lúc đi đường còn cố tình chen vào gần anh hơn.

Khi nói chuyện, còn cố nén cười để tránh tỏ ra quá đắc ý.

Khi đến cửa khu chung cư, cô quyết định không về nhà, gọi điện cho bố mẹ nói là sẽ đến nhà họ Hứa ăn chực.

Tình cờ bưu kiện chuyển phát nhanh quốc tế mà mẹ Hứa gửi về trong chuyến du lịch đã đến, Đào Ấu Tâm được chọn quà, cô vui vẻ ngồi xổm trên sàn phòng khách cùng mẹ Hứa để mở hộp, hai người nhìn hoàn toàn giống nhau.

Dì giúp việc đã làm xong đồ ăn bày lên bàn, hai người vẫn đang chọn.

Hai người chưa ngồi vào bàn, ba con nhà họ Hứa đương nhiên sẽ không động đũa.

Phòng ăn cực kỳ yên tĩnh, trái ngược hoàn toàn với tiếng nói chuyện ríu rít, xen lẫn tiếng cười vui vẻ bên ngoài.

Hai ba con họ không làm gì khác, khoanh tay ngồi trên ghế trong tư thế giống nhau, không khí thổi qua hai người gần như đông cứng lại.

Ba Hứa cụp mắt xuống, nhìn không ra tâm tình trên mặt: "Làm hòa rồi à?"

Hứa Gia Thời nhấc mắt: “Có lúc nào không tốt ạ?”

Ba Hứa: “Ngay cả mẹ con cũng nhận thấy hai ngày trước tâm trạng con khá tệ.”

Hứa Gia Thời: “…” Xem ra kỹ năng diễn xuất của anh khá kém.

Vốn dĩ ông muốn đứng ngoài xem, không can thiệp vào chuyện của con mình, nhưng hành động của con trai thực sự khiến ông không thể nhìn nổi nữa: “Thích thì phải tranh thủ, lạnh lùng thờ ơ sẽ chỉ đẩy người ta ra xa hơn mà thôi.”

"Con bé dựa vào con, tin tưởng con, đó là một ưu thế lớn của con."

Hứa Gia Thời ngước mắt, phản bác ba mình: “Con không muốn em ấy ở bên con chỉ vì con cố ý dẫn dắt.”

Anh thông minh như vậy, sao có thể không biết cách thao túng lòng người?

Thỉnh thoảng, anh sẽ dùng một số thủ đoạn để dọn sạch mấy tên hoa đào thối bên người Đào Ấu Tâm, nhưng anh chưa bao giờ dụ dỗ khiến Đào Ấu Tâm thích mình.

Cũng bởi vì quá thân thiết nên hai người không thể xác định được cảm xúc của đối phương là xuất phát từ nguyên nhân nào.

Cũng như anh, cho dù không cần ai chỉ dẫn, anh đã sớm biết rõ rằng mình thích Đào Ấu Tâm.

"Anh Gia Thời, anh xem, em chọn được răng của cá mập đó."

Đang nói chuyện, Đào Ấu Tâm đã cầm bảo bối mà mình đào được ở bên ngoài chạy đến chỗ Hứa Gia Thời, khoe món đồ chơi mới của mình với anh.

Con cá mập có hình dạng một chiếc bao tay, đeo vào có thể khiến nó mở to miệng, biến thành vũ khí.

Đào Ấu Tâm thầm nghĩ, nếu hôm nay cô đeo "cá mập" thì chắc chắn sẽ cào lên mặt đám côn đồ kia!

Nói xong, cô mới nhớ ra mình còn có nhiệm vụ, Đào Ấu Tâm quay đầu nhìn người đàn ông trưởng thành bên cạnh: “Chú Hứa, dì Hoan Hoan bảo chú ra ngoài.”

“Ừ.” Ba Hứa đứng dậy ra phòng khách tìm vợ, trước khi rời đi còn liếc nhìn con trai mình: “Con hãy suy nghĩ rõ ràng đi, chỉ có một con đường đúng mà thôi.”

"Ơ, mọi người đang nói cái gì vậy?" Đào Ấu Tâm bối rối.

Hứa Gia Thời lắc đầu: "Không có gì đâu, chúng ta cùng xem quà của em nhé."

Đào Ấu Tâm khoe con cá mập xong, bèn cho anh xem chiếc vòng tay bằng vỏ sò trên cổ tay mình: "Dì Hoan Hoan tự nhặt vỏ sò rồi làm đó, ở ngoài còn có một chiếc khác cho anh."

Trên tay Đào Ấu Tâm đeo một sợi dây màu đỏ, có vỏ sò nhỏ màu hồng trắng, ở giữa là hai hạt châu xinh đẹp, còn có một sợi dây màu đen cùng kiểu dáng. Theo mẹ Hứa nói, đây là những chiếc vỏ sò bà ấy nhặt được ở bãi biển rồi học cách làm chiếc vòng tay ngay tại chỗ của người chủ cửa hàng thủ công mỹ nghệ, rất ý nghĩa.

Bà ấy định để món đồ trang sức quan trọng này trong vali rồi mang về nhưng khi đóng gói để gửi qua đường bưu điện bà ấy không chú ý, chiếc vòng tay bị lẫn vào hộp, bây giờ mới nhận được.

“Của anh đâu?” Hứa Gia Thời đưa tay ra hỏi.

"Ở bên ngoài." Đào Ấu Tâm đáp.

Mẹ Hứa mang về rất nhiều quà, người thân, bạn bè và một số mối quan hệ làm ăn đều đảm bảo có phần, chỉ có cô mới có đặc quyền lựa chọn theo ý mình.

“Có thể lấy tới đây cho anh được không?” Giọng anh lúc này đặc biệt dịu dàng.

Giọng điệu tra hỏi còn thúc giục hơn là ra lệnh, cô gái chào một cách tinh nghịch: "Tuân lệnh!"

Rất nhanh, Đào Ấu Tâm đã mang chiếc vòng màu đen vào.

Hứa Gia Thời lại đưa tay ra: "Đeo vào giúp anh, thử xem kích cỡ một chút."

Đào Ấu Tâm không nghi ngờ anh, tự mình đeo chiếc vòng tay màu đen cho Hứa Gia Thời rồi vui vẻ đưa tay mình tới: "Chúng ta giống nhau này."

Cô vui mừng chia sẻ món quà mới, gọi tiếng “anh” một cách ngọt ngào.

Hứa Gia Thời mím môi: "Thương lượng chuyện này một chút."

Cô gái nghiêng đầu: “Dạ?”

"Từ giờ trở đi, em cứ gọi thẳng tên của anh."

"Vì sao?"

“Khụ.” Anh cố ý tránh ánh mắt của Đào Ấu Tâm: “Ở trường rất dễ bị hiểu lầm.”

Hóa ra là sợ cái này.

Trong trường đúng là có người nói cô "giả vờ trẻ con", học sinh cấp 3 mà còn gọi là anh trai, cũng không phải đang quay phim truyền hình.

Với cô thì chuyện này quả thật rất oan uổng.

Đối với cô mà nói, xưng hô này giống như anh chị em lớn lên cùng nhau mà thôi, cô không thể gọi thẳng anh chị bằng tên chỉ vì họ học cấp 3 phải không?

Thế nhưng, cô phải suy xét cảm nhận của người trong cuộc, nếu Hứa Gia Thời để ý thì cô đổi xưng hô là được rồi: "Gia Thời, Hứa Gia Thời."

Cô đọc tên anh hai lần: “Nghe có lạ không?”

Hứa Gia Thời che giấu suy nghĩ nhỏ mọn của mình không để lại bất kỳ dấu vết nào: "Không, chúng ta sẽ quen thôi."

Đào Ấu Tâm cười rạng rỡ, không nghi ngờ gì về lý do của anh.

Trong hai ngày cuối tuần vừa qua, cảnh sát đã bắt giữ mấy tên côn đồ còn lại dựa trên thông tin do "đầu tia sét" cung cấp, vì chúng không gây ra tổn hại thực tế nào nên không thể kết tội mà chỉ có thể tạm giữ.

Tại lễ chào cờ hôm thứ hai, hiệu trưởng đã thông báo vụ việc trước mặt mọi người với mong muốn học sinh sẽ chú ý hơn, tự bảo vệ sự an toàn của chính mình.

Trong buổi họp, hiệu trưởng cũng dành lời khen cho Lâm Chi đã dũng cảm tố cáo và Hứa Gia Thời đã hăng hái làm việc nghĩa.

Về phần Đào Ấu Tâm và Giang Thư Dư, hai người hoàn toàn là con quỷ xui xẻo vô tình bị vạ lây.

Từ xưa đến nay, “anh hùng cứu mỹ nhân” vẫn luôn là một giai thoại. Vì được nhà trường khen ngợi nên những người khác chỉ nhớ rõ nạn nhân là Lâm Chi, người giải cứu là Hứa Gia Thời, hai người còn lại thì hoàn toàn vô hình.

Lâm Chi ôm hộp quà đến lớp 1, muốn tìm Hứa Gia Thời, các bạn học trong lớp bắt đầu ồn ào đến mức lớp bên cạnh cũng có thể nghe thấy.

Đào Ấu Tâm mới từ nhà vệ sinh về, đi thẳng đến chỗ giao giữa cửa sau của lớp 3 và cửa trước của lớp 2, cô ngẫu nhiên chọn một người của lớp 2 rồi hỏi: "Lớp 1 đang làm gì thế?"

“Hóng drama."

"Của ai?"

"Hứa Gia Thời, sáng nay cậu không nghe thấy tiếng khen ngợi lớn như vậy sao? Hứa Gia Thời anh dũng cứu Lâm Chi, giờ Lâm Chi đến tìm cậu ấy."

Đào Ấu Tâm thầm bĩu môi.

Cứu Lâm Chi gì chứ, rõ ràng Hứa Gia Thời là được cô gọi tới.

"Lâm Chi tìm anh ấy làm gì?"

"Tặng quà, không thấy người ta cầm hộp trên tay à."

"Thật lãng phí, Hứa Gia Thời cũng sẽ không nhận." Cô dám cược rằng Hứa Gia Thời tuyệt đối sẽ không bao giờ nhận quà của người khác.

Những người trong lớp 2 không tin: "Cậu biết rồi à?"

Đào Ấu Tâm thề son sắt: “Tớ cá là anh ấy sẽ không ra ngoài.”

Vừa dứt lời, Hứa Gia Thời bước ra khỏi cửa lớp.

Lớp 2 liếc nhìn cô: “Cậu thua.”

Đào Hữu Tâm trừng lại: "..."

Không thể nào!

Khi Hứa Gia Thời xuất hiện, Lâm Chi mỉm cười đưa quà: “Chuyện thứ sáu tuần trước, cảm ơn cậu.”

Hứa Gia Thời không đưa tay ra: "Đừng để ý, tiện thể mà thôi."

Anh nói “tiện thể” là ý bảo Lâm Chi chỉ là người tiện thể được cứu, nhưng người khác lại lầm tưởng anh khiêm tốn: “Oa, cứu người cũng không tranh công. Thật đẹp trai mà.”

Thấy anh không nhúc nhích, Lâm Chi lại đẩy món quà lại gần: “Đối với cậu mà nói có thể chỉ là một cái nhấc tay nhưng thực ra đã giúp tớ thoát khỏi nguy hiểm. Tớ không thích nợ ân tình, phần quà này cậu nhận đi."

Lâm Chi xinh đẹp, vừa dịu dàng vừa chân thành, người thường khi nhắc đến cô ấy, hầu hết mọi người sẽ không tiện từ chối.

Ít nhất thì cũng không nỡ từ chối trước mặt bao người.

Đáng tiếc Hứa Gia Thời không phải người bình thường.

Anh rất cứng rắn: “Cậu không nợ tôi ân tình gì cả. Nếu muốn cảm ơn tôi thì hãy đi cảm ơn Đào Ấu Tâm, chính em ấy đã gọi điện thoại khẩn cấp cho tôi để cầu cứu.”

Các học sinh: "Ồ?"

Gió đổi chiều, hóa ra là câu chuyện của ba người.

Mấy người hóng drama của lớp 2 bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Đào Ấu Tâm: "Cậu có phải..."

Cô mặt không đỏ tim không đập phủ nhận: "Tớ không phải."

Vừa dứt lời, phía sau liền truyền đến một người bạn cùng lớp gọi: "Đào Ấu Tâm, cậu đứng ở lớp 2 làm gì thế? Thầy chủ nhiệm đã tới rồi, cậu nhanh về phòng học đi."

Lớp 2 còn chưa kịp phản ứng, Đào Ấu Tâm đã đi một mạch, lẻn vào lớp bằng cửa sau.

Trở lại chỗ ngồi, Châu Triệt Ngôn vội vàng hỏi: "Chuyện hôm thứ sáu ấy, nghe nói cậu cũng gặp phải, không sao chứ?"

Đào Ấu Tâm xua tay: "Không sao, không sao. Đám côn đồ đó công phu mèo cào, trong nháy mắt đã bị Hứa Gia Thời đánh ngã xuống đất rồi."

Nghe cô khen ngợi nam sinh khác, trong lòng Châu Triệt Ngôn hơi khó chịu, hối hận vì sao mình không ở lại, có lẽ lúc đó cậu ấy đã là “anh hùng cứu mỹ nhân”.

"Lần sau..." Tôi sẽ đưa cậu về nhà.

Cậu ấy muốn nói điều này nhưng lại bị giọng nói “Vào lớp” mạnh mẽ của giáo viên chủ nhiệm cắt ngang, cũng không có cơ hội nhắc tới chuyện đó nữa.

Buổi trưa tan học, Châu Triệt Ngôn đi theo cô và Giang Thư Dư xuống lầu ăn trưa, đương nhiên họ ngồi ăn cùng nhau.

Giang Thư Dư và Châu Triệt Ngôn đều là những người không chủ động nói chuyện, chỉ có Đào Ấu Tâm thì nói ríu rít, Giang Thư Dư thỉnh thoảng đáp lại, còn Châu Triệt Ngôn thì cứ tiếp lời, còn phải suy nghĩ làm thế nào để nói mà không kết thúc chủ đề.

Dù có nói bao nhiêu đi nữa, Đào Ấu Tâm cũng không nói xong, cô nghỉ một chút, nhấp một ngụm canh, khi cô đang bưng bát, ống tay áo rộng thùng thình và rộng trượt từ cổ tay đến khuỷu tay.

Chiếc vòng vỏ sò bằng dây màu đỏ lộ ra khiến làn da của cô trắng như tuyết.

Châu Triệt Ngôn thật lòng khen ngợi: "Vòng tay mới của cậu đẹp thật."

"Thật à?"

Một giọng nam đột ngột chen vào.

Đào Ấu Tâm đang ngậm canh trong miệng, chưa kịp trả lời thì Hứa Gia Thời đã ngồi xuống bên cạnh cô.

Anh thuần thục gắp chiếc đùi gà trong bát cho Đào Ấu Tâm, khi anh đưa tay, cổ tay tự nhiên lộ ra.

Ánh mắt Châu Triệt Ngôn đột nhiên thay đổi, anh tinh tế bổ sung một câu: “Tôi cũng nghĩ vậy.”

Chiếc vòng tay màu đen mà anh để lộ có cùng kiểu dáng với Đào Ấu Tâm.