Nhật Ký Quan Sát Thanh Mai

Chương 71: Đào Ấu Tâm



Ngày 22 tháng 10, trời nhiều mây.

Đào Ấu Tâm, của tôi.

[Nhật ký quan sát thanh mai]

Tại bữa tiệc tốt nghiệp của lớp 12, cái đêm mà Đào Ấu Tâm say khướt, lúc Hứa Gia Thời nhắc nhở cô tránh xa Châu Triệt Ngôn thì anh cũng đã nhìn thấy thái độ của cô đối với ‘người theo đuổi’.

Cô đã từng coi Châu Triệt Ngôn là bạn bè, khi biết được tâm tư của người bạn này, phản ứng đầu tiên của cô chính là bài xích, sau đó là trốn tránh.

Ngày hôm sau, khi vô tình đi ngang qua phòng ngủ, anh đã nghe thấy Đào Ấu Tâm tức giận cảnh cáo đối phương: “Châu Triệt Ngôn, xin cậu đừng nói những lời như thế này nữa. Nếu như tôi đã coi cậu là bạn bè thì tức là tôi không hề có tình cảm gì khác với cậu.”

Nếu như đã coi nhau là bạn bè thì tức là không hề có tình cảm gì khác ngoài tình bạn cả.

Phản ứng của Đào Ấu Tâm khiến Hứa Gia Thời phải kìm nén suy nghĩ muốn tỏ tình sau khi tốt nghiệp.

Anh có thể thành thạo đọc hiểu những văn bản kỳ lạ mà người thường không tài nào hiểu nổi, cũng có thể xử lý nhanh gọn những câu hỏi Vật lý trong kỳ thi đấu quốc tế, duy chỉ có việc thích Đào Ấu Tâm là trước nay đều phải vô cùng thận trọng, không dám suy luận bừa bãi.

Mãi cho đến tận ngày hôm nay, anh mới phát hiện ra bí mật thầm kín của Đào Ấu Tâm.

Từ lúc bước vào cửa, Hứa Gia Thời đã chắc chắn rằng Đào Ấu Tâm không nằm trong số những cô gái có hẹn với Phó Vân Cảng. Mặc dù trong lòng vẫn còn nghi ngờ nhưng anh cũng không mấy để ý tới cô gái cải trang ngồi ở phía sau.

Có điều kỹ năng diễn xuất của cô thật sự rất tệ, đến cả nói dối cũng như được copy paste từ Phó Vân Cảng, cũng chẳng có tài quan sát gì cả, thậm chí anh đã đứng ở quầy lễ tân từ bao giờ rồi mà cũng không để ý.

Đào Ấu Tâm chắc chắn sẽ không lừa anh chỉ để cho vui.

Đầu óc của cô đơn giản như vậy, đúng là đúng mà sai là sai, dám lấy việc yêu đương ra để lừa anh, nói thẳng ra thì chỉ có thể là…

“Cộc, cộc.”

Hứa Gia Thời đi thẳng tới bên cạnh cô, dùng ngón tay gõ lên mặt bàn.

Đào Ấu Tâm đang áp điện thoại vào tai nghe giọng nói bên trong đột nhiên ngẩng đầu lên, giật mình ngả người ra sau đến mức chiếc mũ của cô cũng rơi xuống đất.

“Hứa… Hứa… Hứa…” Cổ họng như có thứ gì đó chặn lại, mãi không nói được họ tên đầy đủ của anh.

“Sao thế? Mới có hai tuần không gặp mà đã quên tên anh rồi à?”

Hứa Gia Thời nghiêng người tới trước mặt cô, che đi ánh mắt dò xét của người khác.

Khoảng cách đột nhiên thu hẹp lại, Đào Ấu Tâm lại ngửi thấy mùi cam quýt quen thuộc, lắp bắp nói: “Anh… Anh Gia Thời.”

Hành động của hai người rất khẽ nhưng cũng đủ để thu hút sự chú ý của những người ngồi bàn trước mặt.

Hứa Gia Thời nhặt chiếc mũ rồi đội lên đầu cô, nắm lấy cổ tay cô rồi kéo cô rời khỏi bàn, cuối cùng tới trước mặt trưởng phòng: “Tuỳ ý gọi món đi, về nhà trả cậu sau.”

Trưởng phòng nhìn ra bên ngoài rồi lại nhìn vào bên trong, nhất thời vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Phó Vân Cảng đứng dậy: “Trưởng phòng, có chuyện gì đấy?”

“Hứa Gia Thời nói là mời tôi ăn cơm, chả hiểu sao cuối cùng lại dắt tay cô bạn kia đi mất rồi.” Có điều ăn chực được một bữa cơm này thì cậu ấy cũng không lỗ.

Đàn anh chơi game gãi đầu: “Vừa có vụ gì xảy ra thế?”

Trưởng phòng với vẻ mặt vô tội xua tay: “Ai biết.”

Phó Vân Cảng gọi trưởng phòng tới ghép bàn, kê thêm mấy chiếc ghế bên cạnh: “Từ lúc vào học đến giờ Hứa Gia Thời lúc nào cũng duy trì khoảng cách xã giao với bạn khác giới, vừa rồi lại chủ động nắm tay một bạn nữ, chắc chắn là có vấn đề.”

Đàn anh chơi đánh game bắt sóng cực nhanh: “Có khi nào đấy là người cậu ấy thích không?”

Trưởng phòng: “Cũng có thể lắm chứ!”

Tô Mạt và Lộc Tây Kiều nghe ba chàng trai bàn luận với nhau, hồi lâu cũng lờ mờ bắt được manh mối: “Đợi đã, Hứa Gia Thời mà các cậu đang nói đến là anh chàng vừa nãy hả?”

Phó Vân Cảng gật đầu: “Đúng rồi.”

Tô Mạt do dự hỏi: “Mọi người vừa nói cậu ấy thích ai cơ?”

Phó Vân Cảng giải thích: “Cậu ấy có thích một cô gái, không biết là ai, bọn tôi đang đoán là cô gái mặc đồ đen kia.”

Tô Mạt và Lộc Tây Kiều nhìn nhau, trong lòng có hàng ngàn điều muốn nói mà không biết bắt đầu từ đâu.

Đến cả phim truyền hình cũng không dám viết ra cái tình tiết máu chó thế này, bạn cùng phòng của bọn họ thế mà lại quen biết bạn cùng phòng của Phó Vân Cảng ư? Thế thì chuyện của Đào Ấu Tâm sớm muộn gì cũng bại lộ mất.

May là vừa rồi trên bàn ăn cũng đã giải thích rõ ràng với Phó Vân Cảng, rằng ‘nữ thần’ đã có người trong lòng rồi, người muốn kết bạn với bọn họ là Lộc Tây Kiều cơ.

Tô Mạt tranh thủ nhắn tin cho Đào Ấu Tâm: Chỗ cậu xảy ra chuyện gì thế?

Nhưng Đào Ấu Tâm làm gì có thời gian trả lời.

Từ lúc bị Hứa Gia Thời kéo ra khỏi nhà hàng cô vẫn luôn nghĩ, lẽ nào Hứa Gia Thời phát hiện ra mình nói dối nên tức giận sao?

“Đào…” Hứa Gia Thời vừa cất tiếng đã bị ngắt lời.

“Em thừa nhận nói dối là sai, nãy giờ đã và đang tự sám hối cả ngàn lần rồi đây này, xin anh hãy mau chóng quên chuyện này đi!” Nhân lúc Hứa Gia Thời không để ý, Đào Ấu Tâm đã nhanh như chớp rút tay về rồi xách người chạy biến.

Đúng lúc trên đường có một chiếc xe taxi đi ngang qua, cô nhanh chóng ngồi lên xe, không ngừng thúc giục: “Bác tài ơi đi mau đi ạ!”

Bàn tay vẫn còn lơ lửng giữa không trung, Hứa Gia Thời đã ngửi thấy mùi khói xe phảng phất trong không khí, anh thu tay về, nghiến răng nghiến lợi nói: “Được lắm.”

Cái con ngỗng ngốc nghếch này, được lắm!

Đào Ấu Tâm ngồi trong xe, hai tay bám chặt lấy ghế quay đầu lại nhìn.

“Cô bé à, cháu vừa cãi nhau với bạn trai hả?” Bác tài xế có khuôn mặt khá hiền lành, bình thường cũng thích nói chuyện phiếm cùng những vị khách của mình: “Tôi hay gặp mấy cặp tình nhân như các cháu lắm, hôm nay cãi nhau ngày mai lại làm hoà ấy mà, không có chuyện gì to tát đâu.”

“Anh ấy không phải bạn trai cháu đâu ạ.” Nếu là bạn trai thật thì vừa nãy cô đã không phải chạy.

Đã nói dối còn bị phát hiện, xấu hổ chết mất thôi aaaaa!

Ước gì có thể đào được một cái cái lỗ để chui xuống ngay và luôn!

“Không phải sao?” Bác tài nhớ lại khung cảnh cô gái chạy trốn khỏi chàng trai vừa nãy, đoán thử: “Thế thì cậu ấy là người theo đuổi cháu hả?”

Đào Ấu Tâm siết tay: “Cháu mới là người theo đuổi anh ấy.”

Bác tài: “Thế sao cháu lại chạy?”

“Ừ ha… Sao cháu lại chạy nhỉ?” Cô không muốn Hứa Gia Thời phát hiện ra tâm tư nhỏ bé của mình, vì thế cố gắng ám chỉ là anh mau hành động hả?

Đào Ấu Tâm từ từ bình tĩnh lại: “Bác tài ơi quay lại đi ạ.”

Bác tài nhìn thẳng về phía trước: “Đây là đường một chiều đấy cô bé à, phải chạy thẳng một đoạn dài nữa mới có đoạn rẽ để quay đầu, mà bây giờ quay lại cũng không biết cậu trai kia còn ở đấy không nữa.”

“Thế thì thôi ạ, chắc là không có duyên rồi.” Đào Ấu Tâm cúi đầu, âm thanh càng lúc càng mờ đi.

Bác tài nghe thấy vậy, sợ làm cho cô buồn bèn nói: “Quay lại thử vận may cũng được, biết đâu cậu ấy vẫn đang đợi cháu thì sao?”

Đào Ấu Tâm nghiêng đầu suy nghĩ: “Hôm nay chưa chuẩn bị xong, để cháu về suy nghĩ chiến lược đã rồi tìm anh ấy sau vậy.”

Phải để cho giây phút mất mặt này tan biến vào trong gió đã.

Buổi chiều, ba người Phó Vân Cảng trở về ký túc xá, thấy Hứa Gia Thời đang ngồi trước bàn học mày mò với mấy cục pin rồi ăng ten các thứ.

Đàn anh chơi game thích nhất là buôn chuyện, lập tức xông tới bên cạnh Hứa Gia Thời: “Nói mau, hôm nay cậu có chuyện gì? Cô gái mặc đồ đen đó là ai?”

“Chuyện gì thì các cậu thấy rồi đấy.” Hứa Gia Thời vẫn không rời mắt khỏi đống linh kiện trên bàn, miệng thì nói, tay vẫn không dừng động tác.

“Bọn tôi đều thấy cậu nắm tay cô gái lạ mặt đó đi rồi, lẽ nào cô ấy chính là ai đó của cậu hả?”

“Ừm.” Anh trả lời mà không chút do dự.

Đàn anh chơi game vỗ mu bàn tay phải vào lòng bàn tay trai kêu ‘bốp’ một tiếng: “Đấy, thấy chưa, tôi đoán không sai mà!”

“Người đã đến tận nơi rồi mà cũng không cho anh em gặp mặt với, chẳng có tình nghĩa gì cả.”

“Sau này rồi sẽ gặp thôi.” Giọng nói của anh bình thản như thế đã nắm chắc phần thắng trong tay.

Anh thậm chí còn có hứng thú hỏi thăm tình hình của những người khác: “Còn các cậu thì sao, hôm nay thế nào?”

Phó Vân Cảng xua tay lắc đầu: “Đừng nhắc tới nữa, nữ thần của tôi thích người khác rồi, căn bản là không có cửa.”

“Ồ.” Hứa Gia Thời lấy chiếc bình keo xịt tóc màu đen ở trên bàn, ném chuẩn xác vào ngực Phó Vân Cảng, hào phóng nói: “Tặng cậu đấy.”

Hội diễn văn nghệ coi như là tổng kết lại đợt huấn luyện quân sự lần này, sau kỳ nghỉ cuối tuần, các sinh viên năm nhất bắt đầu bước vào tuần học chính thức.

Các hội nhóm và câu lạc bộ cũng rục rịch tuyển thành viên, Đào Ấu Tâm đi phỏng vấn Ban Văn nghệ cùng Tô Mạt, rồi lại cùng Lộc Tây Kiều tham gia Câu lạc bộ Tiếng Anh.

Nhờ vào ưu thế về ngoại hình và tài năng biểu diễn của mình, hai người đã thuận lợi đỗ vào Ban Văn nghệ: “Bởi vì năm nhất mới đi học quân sự về nên nhà trường định sẽ tổ chức một buổi lễ khai giảng và một buổi liên hoan âm nhạc dành cho tân sinh viên, các khoá của mỗi khoa đều phải chuẩn bị một tiết mục và báo cáo lên Đoàn trường để duyệt sơ khảo.”

Ở đây là Học viện Múa, ngoài việc phân khoa theo các loại hình nhảy múa và khiêu vũ, còn có rất nhiều các chuyên ngành khác như biên đạo, thể dục, thiết kế sân khấu, thiết kế trang phục,…

Khoa múa ba lê của bọn họ dù thế nào cũng sẽ được một tiết mục.

Đối với sinh viên học vũ đạo, việc tập luyện cho một sân khấu không khó, sau ngày Quốc khánh mới bắt đầu sơ khảo, thời gian nửa tháng là quá đủ.

Sự kiện quy mô lớn như thế này có thể được tính vào tín chỉ, Đào Ấu Tâm rất phấn khích, cùng Tô Mạt đăng ký.

Hai người mang đồ ăn từ căn tin về giúp bạn cùng phòng, trên đường đi Tô Mạt thuận miệng hỏi: “Đào Đào, cậu và Hứa Gia Thời tiến triển đến đâu rồi?”

“Sao ai cũng hỏi vậy trời!” Lần trước từ quán ăn vặt trở về, Đào Ấu Tâm đã giải thích cho bạn cùng phòng nghe về mối quan hệ của mình với Hứa Gia Thời, vì thế những người quan tâm đến chuyện này lại xếp hàng thêm vài số.

Tô Mạt hỏi: “Còn có ai nữa hả?”

“Bạn cấp ba của tớ.” Hai người Khúc Thất Thất và Giang Thư Dư xem chuyện tình của cô như một bộ phim truyền hình dài tập mà trông ngóng mỗi ngày.

Vừa nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo tới.

Cơm còn chưa mang về được cho bạn cùng phòng, Khúc Thất Thất đã gọi điện thoại tới, sau vài ba tiếng ‘chị em’ thân mật, cô ấy đã đi thẳng vào vấn đề: “Năn nỉ đó, có thể đầu tư cho tớ thêm một chút không?”

Kế hoạch khởi nghiệp của Khúc Thất Thất không mấy thuận lợi, Đào Ấu Tâm cho rằng cô ấy chỉ đang có hứng thú chơi đùa nhất thời chứ không thật sự nghiêm túc với số tiền này: “Cậu về nhà làm nũng với ba mẹ đi, tốt hơn nhiều so với số tiền ít ỏi của tớ đấy.”

“Không được!” Khúc Thất Thất kiên quyết trả lời: “Tớ là con  người độc lập tự chủ, tớ phải âm thầm nỗ lực rồi sau đó sẽ khiến tất cả mọi người phải ngước mắt kinh ngạc!”

“Chứ không phải là bởi vì tiền tiêu vặt có hạn nên cậu mới muốn tạo phản hả?” Đào Ấu Tâm không chút niệm tình mà vạch trần người chị em của mình.

“Thôi được rồi, đúng là như thế.” Sau khi lên đại học, ba mẹ họ sợ con cái của mình nhiễm phải thói hư tật xấu, tiêu xài hoang phí nên đã thống nhất với nhau, mỗi tháng chỉ giới hạn cho đúng năm ngàn tệ tiền tiêu vặt, những khoản chi tiêu lớn hơn nếu thật sự cần thiết thì có thể báo về nhà xin.

“Tâm Tâm, cậu tin tớ đi, đầu tư cho tớ cực kỳ có triển vọng đấy.”

Đào Ấu Tâm mở số dư tài khoản của mình, không nỡ nói: “Dạo này mới phát hành một máy chơi game phiên bản giới hạn, tớ còn đang muốn mua…”

“Đợi tớ kiếm được tiền, tớ mua cho cậu hai cái, à không, mười cái!”

“Nhưng mà…”