Nhật Ký Sa Tăng

Chương 23









Ngày 27 tháng 3 năm thứ nhất



Có lẽ sẽ có người hỏi: “Các người không đi Thiên Trúc à? Như thế nào lại chạy tới Tân Cương?”



Ta khinh! Ngươi quản được ta à? Toàn bá láp! Chúng ta thích thế! Chúng ta rất là trẻ trung, lại rất chi là tràn trề tinh lực! Dạo chơi Tân Cương không được à? Quả thật là lo bao đồng, ăn mặn xét nét ăn chay!



Tân Cương là địa phương tốt.




Nơi nơi đâu cũng thấy dê bò.



Cô nương xinh đẹp vô cùng



Tân Cương đúng là địa phương tốt



Dưới chân Thiên Sơn, cảnh cũng mê người.



Sản vật phong phú hoa thơm trái ngọt



Chúng ta đến một thành nhỏ tên là Y Lê. Trên đường đi, thấy một người í ới rao một loại món ăn tên là “thịt dê chuỗi”. Người bán hàng rong tay vừa quạt lửa, miệng vừa gào to. Mùi thơm theo sương khói tràn ngập trong không khí, làm chúng ta chảy cả nước miếng.



Ta hỏi sư phụ: “Thịt dê chuỗi là gì thế nhỉ?”



Sư phụ nói: “Thịt dê chuỗi là chính là dùng một loại rau gọi là ‘thịt dê’, nướng ở nhiệt độ thích hợp tạo thành.”



Nhị sư huynh nói: “Nếu là rau thì ta đi mua mấy chuỗi!”




Sư phụ bảo: “Mỗi người góp một tí, con mua nhiều một chút để đêm nay đến khách sạn còn có cái mà ăn.” Vì thế, chúng ta đều lấy bạc vụn của mình đưa cho nhị sư huynh



Tại khách sạn, chúng ta vừa ăn vừa tấm tắc khen: “Vẫn là Tân Cương tuyệt nhất! Ngay cả rau dưa cũng sướng miệng đến vậy!” Sư phụ nói: “Cái này chưa phải là ngon nhất, ngày mai ta đưa các con ăn thưởng thức một loại rau khác: ‘thủ trảo thịt dê’!”



(tay nắn thịt dê)



Ngày 30 tháng 3 năm thứ nhất



Oa! Cuối cùng cũng bước chân lên nơi ngày đêm hằng trông ngóng : Thiên Sơn!



Thiên trì giống như một thiếu nữ mĩ lệ, trong trắng ngây thơ đang cuồng say giữa đỉnh Thiên Sơn. Hồ nước thăm thẳm long lanh phản chiếu bầu trời biêng biếc, điểm xuyết là những vầng mây trắng nõn lững lờ trôi, tựa như một màn gương khổng lồ trong suốt….



*(Thiên trì : tên con sông tại Thiên Sơn)



Chúng ta đứng bên hồ hô to: “Này…có ai hông…?” Bất chợt bên bờ hồ đối diện truyền đến tiếng chúng ta vọng lại: “Này…có…bốn con chim…ngu…!”



Nhị sư huynh không kìm lòng được, nhảy xuống hồ, bơi lại. Sau khi hắn nhảy xuống, sư phụ ha ha cười nói: “Ha ha, đúng là đồ ngu! Nước trong thiên trì chính là băng tuyết trên Thiên Sơn hàng năm hội tụ lại, băng lạnh đến thấu xương, hắn lại chẳng thèm hỏi, lại ngang nhiên nhảy xuống!”




Vừa thấy nhị sư huynh vẻ mặt tự nhiên bơi trở lại, sư phụ hỏi: “Không lạnh sao?”



Nhị sư huynh vẻ mặt tự nhiên, cũng không có vẻ gì khổ sở, nói: “Quả thật rất sảng khoái! Thích quá! Một chút cũng không lạnh! Giống như nước biển Hawaii ấy! Không tin người xuống thử xem!”



Sư phụ lập tức thay đồ tắm, nhảy vào lòng hồ.



Nhị sư huynh lúc này mới bơi trở lại bờ, run run nói: “Má ơi…lạnh quá…Ta thật chịu không nổi mà…Thiếu chút nữa thì chết cóng…Hoàn hảo, ta thật cao tay, kéo một người xuống… Nếu không kéo một người xuống lạnh chung thì thật là mất mặt!”



Sư phụ đại khái cũng nghĩ vậy, ở trong nước môi tím xanh, cả người run rẩy, vẫn không ngừng hô to: “Mau…Mau…Mau xuống đây chút! Thật…thật sự rất tiêu hồn a!”



(tiêu hồn : sảng khoái)



Chúng ta không ai để ý tới lão, cùng đi hái hoa kết thành giỏ.