Nhật Ký Sinh Hoạt Của Đế Hậu Tại Thập Niên 60

Chương 12



Phó Nhiễm cuống quít gật đầu, vốn trong lòng không rõ, bây giờ nghe Nhan Đông Thanh nói như vậy, giống như uống thuốc an thần, tâm dần dần an ổn.

"Ngài là vị Hoàng Đế tốt." Phó Nhiễm nói tự đáy lòng.

Nhan Đông Thanh nhắc nhở cô: "Nếu như trẫm không nghe nhầm. Trước ngày đại hôn, có người ở quý phủ mắng trẫm là cẩu Hoàng Đế."

"Vậy ngài nhất định nghe lầm." Chuyện đại nghịch bất đạo này có đánh chết cô cũng sẽ không thừa nhận.

Ôm tâm tính mọi sự tùy duyên, Phó Nhiễm không nghĩ về giấc mộng kia nữa. Mắt thấy sắp đến lễ mừng năm mới, người trong nhà bận việc như đánh trận, vừa muốn tổng vệ sinh, vừa muốn tranh gạo, dầu và lương thực.

Phiếu tương lớn, đậu phộng, hạt dưa, mọi thứ cũng phải dùng hết. Tháng này nếu không mua, tháng sau muốn mua cũng không được. Trừ phiếu lương thực ra, phiếu vải, phiếu bông, phiếu công nghiệp sau một năm là mất hiệu lực, cái khác đều là hết tháng thì hết hiệu lực.

Sáng sớm ngày 26, chị Liêu Quyên ở công đoàn hùng hùng hổ hổ đến từng nhà thông báo: "Chú ý, chú ý! Tiệm thực phẩm khu vực khai thác mỏ vừa có một xe khoai tây, cầm phiếu đổi thực phẩm đi đổi nhanh, nhanh, đi trễ sẽ không còn gì!"

Đám phụ nữ đang làm việc lập tức dừng công việc trong tay, tìm túi da rắn, mang theo phiếu thực phẩm...

Phó Nhiễm bị Từ Lan Anh gọi đi mang khoai tây về.

Ở Đại Ngụy, Phó Nhiễm chưa từng nghe nói có cây khoai tây này, cả ngô và khoai lang, cô cũng không biết. Cũng không phải cô hiểu biết nông cạn, mà là Đại Ngụy căn bản không có mấy cây nông nghiệp này.

Lúc hai mẹ con chạy tới tiệm thực phẩm, đội ngũ xếp hàng đã thật dài, một xe khoai tây đã bán hết một nửa.

So sánh với các thức ăn khác, Phó Nhiễm thích ăn khoai tây nhất. Nghe mẹ cô bảo cắt khoai tây thành khối vùi vào trong đất sẽ nảy mầm, tháng 5 tháng 6 năm sau là có thể thu hoạch, loại này tốt vô cùng, hơn nữa sản lượng cũng cao.

Nếu có cơ hội, cô muốn mang vài cái về Đại Ngụy, khiến con dân Đại Ngụy cũng có cơ hội ăn những thứ này.

Trong lòng tính như thế, đến tối, Phó Nhiễm lại mơ thấy Phượng Loan Cung của cô.

Lần này, cô tìm thấy vài cây khoai tây ở trong góc Hậu Hoa Viên.

Bởi vì đã trải qua, Phó Nhiễm không quá kinh ngạc. Cô biết rõ, nơi này không phải là tẩm cung thật sự của cô, cũng không phải là trong mơ.

Hẳn là nơi xen giữa hư ảo và chân thật.

Phó Nhiễm chống cằm ngồi ở trên bậc thang, nhìn chằm chằm mấy cây khoai tây suy nghĩ. Chỉ trong chốc lát, cô ngẩng đầu nhìn trời, giống như là nghĩ tới điều gì, thả cây khoai tây dưới mặt trời ấm áp.

Nhàn rỗi không biết làm gì, Phó Nhiễm nhổ hết cỏ trong Hậu Hoa Viên, dọn ra một phần nhỏ, lấy cái xẻng sắt sau phòng bếp, xớt đất.

Xong việc, Phó Nhiễm vỗ vỗ tay đứng dậy, quyết định đi ra ngoài Phượng Loan Cung xem tình huống.

Cô mở chốt cửa, kéo cửa chính ra, ngu ngơ ở chỗ cũ.

Ngoài cửa đen kịt một mảnh, giống như một cái hố đen lớn, không nhìn được cái gì. Phó Nhiễm thử duỗi tay ra bên ngoài, bất ngờ bị bắt trở về.

Hai mươi bảy tháng chạp. Vốn nên là ngày nhào bột hấp bánh bao gấp rút chuẩn bị cho lễ mừng năm mới. Sáng sớm, Nhan Lập Bản và Liêu Quyên đã cãi nhau một trận. Không phải cái gì khác ngoài phía trên truyền thông báo, đầu tháng ba tập thể khóa tốt nghiệp của Nhan Đông Tuyết sẽ xuất phát, đi Đại Tây Bắc.

Nhan Đông Tuyết nhát gan, chưa xa nhà bao giờ. Sau khi nghe thông báo, bị dọa sợ khiến cho nước mắt lăn dài.

Liêu Quyên thương con gái, tức giận nói: "Chính sách rẻ rách gì đây. Chúng ta không đi, chúng ta không đi!"

Tính cách Liêu Quyên người này ngay thẳng, làm ở công đoàn đã nhiều năm, mỗi ngày xử lý chuyện nhân viên tạp vụ hóng chuyện bát quái. Thời gian dài, miệng cũng vỡ ra, nói chuyện chưa kịp suy nghĩ.