Thời điểm người ta bắt đầu biến thành zombie, gia đình tôi đang ở trong nhà để chúc mừng sinh nhật tuổi 13 của em trai tôi.
Nó ngồi chễm chệ như ông hoàng giữa bố và bà nội, mẹ thì châm nến trên bánh gatô cho nó, cười hân hoan nói:
"Chúc Ưu Ưu nhà mình sang tuổi mới ngày nào cũng vui vẻ, hạnh phúc."
Em tôi, Trương Ninh Ưu, bĩu môi: "Quà sinh nhật của con đâu?"
Bố vội vàng đặt điện thoại vừa mua vào lòng nó, cười khà khà xoa đầu con trai: "Nhìn này con yêu, điện thoại con muốn đây."
Thế nó mới chịu tươi tỉnh lên.
Tôi thờ ơ nhìn cảnh cha hiền con thảo vui vẻ hòa thuận của bọn họ.
Xưa nay không ai trong cái nhà này nhớ tới việc tổ chức sinh nhật cho tôi, cũng chưa từng tặng tôi lấy nổi một món quà nào, ngay cả chi phí học đại học cũng là do tôi tự mình làm thêm tích cóp được.
Bà nội cứ hễ mở miệng ra lại mắng tôi là thứ nuôi chỉ tổ lỗ vốn và đồ sao chổi xui xẻo. Mẹ cả ngày chỉ biết sai tôi làm hết việc nọ việc kia. Còn bố chẳng bao giờ tươi cười khi nói chuyện với tôi. Đôi khi tôi tự hỏi liệu mình có phải con ruột của bọn họ không, tại sao lại đối xử với tôi như vậy?
"Hôm nay là sinh nhật Ưu Ưu, mày trưng cái bản mặt mếu máo như nhà có tang ấy làm gì? Nhìn đã thấy xúi quẩy rồi." Bà nội nhíu mày răn dạy tôi. "Không muốn ở đây thì cút về phòng mày đi."
Bố mẹ không nói gì, thậm chí họ còn không liếc mắt nhìn tôi lấy nổi một cái, chỉ lo cắt bánh và gắp thức ăn cho Trương Ninh Ưu.
Trương Ninh Ưu thì ngược lại, nó nhìn tôi, ánh mắt đắc ý như cười như không kia tựa lưỡi dao thọc vào tim tôi.
Nếu là lúc trước thì tôi còn thấy đau lòng chứ bây giờ tim đã chai sạn từ lâu, tôi không buồn rầu gì nữa.
Bỏ lại tiếng cười nói vui vẻ sau lưng, tôi vào căn phòng nhỏ của mình.
Trong cái gia đình này, tôi chẳng khác nào một người ngoài không được chào đón.
Đúng lúc này, ngoài cửa sổ bỗng vang lên tiếng rít làm tôi giật nảy mình.
Tôi ghé mắt nhìn qua cửa kính, phát hiện một người phụ nữ máu me be bét đang bổ nhào vào một người khác dưới chân cột đèn đường rồi đột ngột cắn chặt cổ người ta không buông. Cô gái bị đè phía dưới giãy dụa kiểu gì cũng không đẩy ra được.
Vài người xung quanh định chạy lại kéo ra, một số người thì quay video. Bỗng người phụ nữ đang hành hung kia vùng dậy vọt tới cạnh một người đàn ông và cắn thẳng lên mặt ông ta.
Những tiếng thét nháo nhào vang lên đầy hỗn loạn. Người phụ nữ bị cắn đầu tiên bắt đầu co giật trên mặt đất, chẳng bao lâu sau, cô ta đứng dậy.
Tuy nhiên tư thế trông cực kỳ quái lạ.
Có người đi ngang qua tò mò đến gần xem xét, bất thình lình lại bị xô ngã nhào xuống đất cắn xé. m thanh khóc rống gào to lập tức rú lên.
Cuối cùng là sao đây?
Hành vi của bọn họ sao lại giống zombie trong phim ảnh đến vậy?
Tôi định sang cửa sổ phòng bên cạnh nhìn cho rõ, vừa ra đến cửa phòng mình đã phát hiện cả nhà thay xong quần áo chuẩn bị ra ngoài. Thấy tôi đi ra, bà nội sầm mặt.
"Không phải mày ngủ rồi à? Ra đây làm gì?"
"Mọi người sắp ra ngoài ạ? Đã trễ thế này còn đi đâu?" Tôi nghĩ đến chuyện vừa rồi, không nhịn được mà nhíu mày: "Bây giờ bên ngoài không an toàn chút nào."
"Em mày muốn ăn vịt nướng, chúng tao đưa nó đi." Mẹ tôi vuốt tóc con trai đầy trìu mến, nói: "Mua về thì ăn không ngon nữa."
Tôi lập tức cản: "Không được, có biến rồi! Mọi người đừng đi. Vừa nãy dưới kia hỗn loạn như thế mà không ai nghe thấy hay sao? Có người bị tập kích đó, khả năng là thây ma!"
Bố tôi nhíu mày răn dạy: "Nói lung tung cái gì đấy! Rảnh quá thì ở trong phòng mày đừng có ló mặt ra, sinh nhật em trai mà chỉ biết nói ba cái thứ xui xẻo gì đâu!"
Bà nội cũng lạnh mặt lườm tôi một cái, lại bắt đầu cằn nhằn mắng tôi là đồ sao chổi.
"Không cần để ý tới nó, Ưu Ưu, chúng ta đi thôi."
Trương Ninh Ưu học theo bà nội, trợn trắng mắt với tôi.
Người một nhà thân mật sửa soạn ra ngoài.
Tôi còn định ngăn cản tiếp nhưng lại bị ánh mắt phiền chán của bố ghim chân tại chỗ, cuối cùng không nói gì thêm nữa.
Những gì cần nói tôi cũng đã nói hết rồi, bọn họ không để vào tai thì tôi cũng đành bó tay.
2.
Sau khi bọn họ ra khỏi nhà, tôi chăm chăm quan sát tình hình bên ngoài qua mắt mèo, cũng may chưa thấy có động tĩnh gì.
Đúng lúc tôi đang thấp thỏm thì có tiếng bước chân hỗn loạn và tiếng thét chói tai vang lên trên hành lang.
"Quái vật! Bố, có quái vật!"
"Chạy mau, nhanh lên con trai!"
"Á! Trương Đống, ông dám đẩy tôi?!"
Trong lúc nhất thời, tiếng hét lẫn lộn vào nhau. Tôi mau chóng mở cửa, bọn họ luống cuống tay chân vọt vào.
Trương Ninh Ưu đụng thẳng vào tôi khiến tôi ngã lăn ra, nó trốn sau ghế sô pha run lẩy bẩy.
Trên mặt bọn họ vẫn rõ rành rành nét kinh hoàng, thậm chí bà nội còn ngồi xụi lơ trên sàn.
"Bố, sao thế?" Tôi đứng lên hỏi. "Mọi người gặp phải cái gì vậy?"
Bà nội đứng dậy với vẻ mặt âm u, cho tôi một cái tát.
"Thứ lỗ vốn này! Mày biết bên ngoài có quái vật sao không nói sớm?!"
Tôi bị đánh đến ngơ cả người.
Lòng lạnh hẳn, tôi cười.
Bao nhiêu năm vậy rồi, đáng lẽ tôi phải quen từ lâu chứ nhỉ?
Đâu có ai coi tôi là thành viên trong gia đình. Đối với đám ‘người thân’ này, tôi chả khác nào máy rút tiền và hầu gái mặc cho bọn họ tha hồ hạch sách.
Tôi lại về phòng mình sau đó gửi tin nhắn cho bạn thân Trương Đoá, hỏi xem cậu ấy có biết chuyện gì không.
Cậu ấy không phản hồi.
Bên ngoài liên tục có tiếng thét chói tai, thỉnh thoảng còn nghe được còi xe cứu thương.
Tôi tìm kiếm sàng lọc một lượng thông tin lớn, nghiên cứu suốt đêm, cuối cùng cũng nắm được cơ bản các kỹ năng thiết yếu để sống sót khi đại dịch xác sống bùng nổ.
Ví dụ như làm thế nào để tránh né zombie, nên chống cự zombie ra sao và các kỹ xảo tấn công zombie…
Nhưng bây giờ còn một vấn đề nghiêm trọng nhất.
Đó chính là đồ ăn và nước uống.
Lượng dự trữ trong nhà tôi chắc chắn là không đủ, muốn sống tiếp thì phải ra ngoài tìm thêm.
Tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Tôi mơ một giấc mơ kỳ dị.
Trong mơ, dịch zombie cũng bùng nổ.
Ăn hết đồ trong nhà xong thì phải có người ra ngoài tìm kiếm thêm nhu yếu phẩm.
Ban đầu là tôi và bố mẹ cùng đi, Trương Ninh Ưu và bà nội ở nhà. Về sau bố bị thương, mẹ bảo cần chăm sóc ông ta nên cuối cùng trách nhiệm tìm kiếm đồ dùng thiết yếu lại dồn hết lên vai tôi.
Thức ăn tìm được phần lớn đều chui vào bụng Trương Ninh Ưu cả, sau đó đến lượt bố mẹ và bà. Đợi bọn họ ăn xong hết, thừa thãi còn lại bao nhiêu thì mới là phần của tôi.
Trường kỳ ăn không đủ no dẫn đến kiệt sức, ngày qua ngày tôi cứ thế suy yếu dần.
Có lần Trương Ninh Ưu nằng nặc đòi theo ra ngoài, nhưng nó lại thu hút rất nhiều zombie.
Trong lúc đang chạy trối chết, để giữ mạng, bọn họ lại đẩy tôi vào giữa bầy xác sống.
Nỗi sợ hãi hùng và cơn đau giằng xé cơ thể kéo tôi bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Cảm giác quá mức chân thực khiến tôi hoài nghi đó không phải là nằm mơ mà là chuyện bản thân đã tự mình trải qua.
Ai chứ gia đình này dám làm ra mấy chuyện như trong mộng kia lắm.
Nghĩ tới đây tôi lạnh toát cả người.
Vậy thì tôi cũng nên tính toán đường lui cho mình dần đi là vừa.
Tuy nhiên có một việc làm tôi băn khoăn mãi. Trong mơ khi cãi cọ với tôi, Trương Ninh Ưu từng buột miệng kêu ‘con hoang’. Nó nói: "Bà nội bảo chị là đồ con hoang, mọi thứ trong cái nhà này đều là của tôi, chị không phải người nhà bọn tôi!"
Lời này rốt cuộc có ý gì?
3.
Nhưng điều quan trọng nhất bây giờ chính là làm thế nào để có thể sống sót.
Tôi vào bếp kiểm tra đồ ăn trong tủ lạnh và cả tủ đồ ăn vặt của Trương Ninh Ưu nữa. Bỗng một giọng nói vang lên:
"Chị làm cái trò gì đấy, tính trộm đồ ăn vặt của tôi à?"
Tôi quay đầu lại, bắt gặp Trương Ninh Ưu đang nhìn tôi với ánh mắt đầy ý thù địch: "Đồ trong ấy đều là của tôi."
Tôi lạnh lùng đóng cửa tủ lại: "Em đừng quên có rất nhiều thứ bên trong được mua bằng tiền của chị đây."
Đúng vậy, từ khi tôi có thể đi làm thêm kiếm tiền, bà nội và mẹ đã lập tức yêu cầu tôi mỗi tháng phải gửi về nhà hai ngàn tệ tiền sinh hoạt. Bọn họ nói nuôi tôi bao nhiêu năm, giờ đã đến lúc tôi nên báo hiếu rồi.
Không chỉ vậy, ngày nghỉ tôi vừa về đến nhà là Trương Ninh Ưu đã nhất quyết kéo tôi đi siêu thị mua đồ cho bằng được, lần nào cũng phải nhét chặt cứng xe đẩy hàng mới chịu về.
Cho nên đồ trong ngăn tủ này hầu như đều do tôi bỏ tiền mua.
"Không cho xem, cũng không được ăn. Nếu không tôi sẽ mách bà để bà cho chị một trận." Trương Ninh Ưu chạy tới đẩy tôi. "Bà nội bảo chị là người ngoài."
Người ngoài?
Tôi lạnh lùng cười một tiếng, cho nó một cái tát.
"Đã là người ngoài vậy thì khỏi nuôi cái thứ sâu mọt như mày ha."
Thế giới sắp diệt vong rồi, ai còn nuông chiều mày?
Trương Ninh Ưu bụm mặt, không dám tin mình bị đánh. Nó ngoạc mồm kêu: "Chị dám đánh tôi?!"
Nó nhào lên định đánh lại nhưng từ nhỏ tôi đã bao trọn gói việc nhà, khiêng thùng nước từ sảnh chung cư lên đến tận tầng năm còn không thành vấn đề, sao nó thắng nổi.
Lại ăn mấy đòn, Trương Ninh Ưu gào lên ăn vạ: "Bà nội ơi! Bố mẹ ơi! Trương Thiên An đánh con, chị ta định đánh chết con!"
Bà nội hừng hực lao ra, không hỏi đầu đuôi sự việc, liền ra tay giúp Trương Ninh Ưu đánh tôi. Bố mẹ cũng có mặt nhưng chỉ trơ mắt dửng dưng nhìn.
Nỗi oán giận dồn nén trong lòng tôi nhiều năm nay cuối cùng tức nước vỡ bờ tại thời khắc này.
"Đủ rồi!" Tôi hất tay bà nội ra, trầm giọng: "Cháu không phải nơi trút giận của bà, đừng có động một tí là đánh cháu."
Bà nội nghe vậy giật mình, sau đó chê bai ra mặt: "Á à, mày giỏi rồi đúng không? Đủ lông cứng cánh rồi hả mà dám nói năng với người lớn kiểu này?"
"Tôi chỉ lấy đồ tôi mua bằng tiền của mình." Tôi ôm một đống đồ ăn vặt, huých Trương Ninh Ưu rồi nói. "Tôi không cảm thấy mình có gì sai cả."
"Đồ nào của mày? Làm gì có đồ nào của mày trong cái nhà này, tất tuốt đều là của em trai mày hết!" Bà nội xòe tay. "Không chịu thì cút cho tao!"
"Mày nói chuyện với bà cái kiểu gì đấy?" Mẹ kéo tôi lại, định giật hết đồ trong tay tôi. "Đây là đồ của em, mày lớn từng này rồi mà không biết nhường em một chút à?"
Tôi né ngay, nói: "Được, tôi biết các người đều không ưa tôi, vậy để tôi đi cho khuất mắt. Tôi sẽ lên gác mái, không quấy rầy gia đình các người nữa."
Dứt lời tôi chuẩn bị về phòng thu dọn đồ đạc.
Bố tôi cản lại, nhíu mày nói với giọng điệu chỉ trích quen thuộc: "Sao, giờ nói mày hai câu còn không được à? Ra ngoài học mấy năm đại học rồi càng ngày càng không biết lượng sức mình."
"Đúng thế." Bà nội hung tợn lườm tôi. "Đáng lẽ không nên cho nó học tiếp lên đại học, gả chồng quách đi từ hồi đó thì chí ít còn gỡ gạc được một chút sính lễ."
"Thật sự là nuôi ong tay áo, uổng công bao năm trời."
"Cút mau! Nhìn chướng cả mắt!"
Lại là một cơn mưa phê phán đổ ập xuống đầu. Tôi hít một hơi thật sâu, nhớ lại từng chuyện mình trải qua suốt hai chục năm ròng, từ những việc nhà làm mãi không xuể đến những món tiền tích cóp gửi về hàng tháng và sự đối xử công bằng xưa nay chưa từng tồn tại.
Cuối cùng, tôi mở miệng: "Đến nước này rồi, tôi cần phải đi. Đừng cản tôi."
Tôi sửa soạn hành lý, mang theo một chút đồ ăn, lén cầm một con dao phay và xách hai cái can nước rỗng.
Vốn tôi còn định lấy thêm một ít đồ ăn nữa nhưng bà nội vừa khóc lóc om sòm vừa chửi đổng, kiên quyết không cho.
Kể cả kẻ ngốc cũng biết hiện tại có biến cố phát sinh, đồ ăn là thứ cực kỳ quan trọng.
Đã là thứ quan trọng thì đương nhiên bọn họ sẽ không chịu để tôi cầm đi.
Nhưng tôi có thể chắc chắn một điều, rời xa bọn họ còn tốt gấp mấy lần ở lại.
Sau đó tôi khẽ khàng mở cửa, ló người nhòm khắp hành lang và cả cầu thang tầng dưới.
Tốt lắm, không có gì hết.
Tôi rón rén cẩn thận bước về phía cầu thang đi lên, trên tầng chính là gác mái.
Đúng lúc này, Trương Ninh Ưu bỗng quát to một tiếng rồi sập cửa lại.
Thanh âm vang vọng trong hành lang.
Phía dưới truyền lên tiếng bước chân rầm rập.
Nguy rồi!
4.
Zombie!
Tôi ráng sức leo lên cầu thang, chỉ mong sao có thể chạy nhanh hơn zombie một chút.
May thay có lẽ chúng tụ tập ở mấy tầng sát mặt đất nên lúc tôi mở xong cửa thông từ hành lang ra sân thượng thì chúng mới tới tầng nhà tôi sống.
Đóng được cửa này vừa kịp chặn một thây ma đột ngột nhào đến.
Đôi mắt hằn tơ máu đỏ của nó nhìn tôi chằm chặp, miệng phát ra tiếng gầm gừ vô nghĩa.
Tôi lùi về phía sau mấy bước, mau chóng tìm gì đó chặn cửa, tiện thể che khuất luôn ô kính trên đó.
Nhịp tim thình thịch nhất thời không thể bình tĩnh lại ngay, tôi ngồi thở hồng hộc.
Trương! Ninh! Ưu !
Tôi tức đến nghiến răng trèo trẹo.
Nó cố ý, tối hôm qua nó đã gặp zombie rồi. Nếu bảo nó ngây thơ không biết zombie mạnh cỡ nào thì đánh chết tôi cũng không tin.
Nó chính là cố ý muốn hại chết tôi.
Tôi tự hỏi lòng, cam đoan chưa từng làm bất kỳ điều gì có lỗi với Trương Ninh Ưu mà ngược lại khá dung túng nó vì sự quản chế của bố mẹ và bà.
Nhưng sự nhường nhịn của tôi chỉ đổi lấy tâm tư được nước lấn tới, hành động ác độc của nó.
Về sau thì đừng hòng.
Tôi sẽ không cho bọn họ thêm bất kỳ cơ hội nào tổn hại đến chính mình nữa.
Đứng dậy, tôi đánh giá sân thượng và căn phòng gác mái nhỏ trước mắt.
Bình thường chẳng mấy ai lên đây, chỉ thỉnh thoảng tôi lên phơi chăn mền mới có bóng người.
Trong gác mái có bồn nước, còn có ghế sofa cũ và một số đồ linh tinh, tôi có thể lợi dụng những thứ này để chế tạo công cụ cứu mạng.
Đúng lúc này có tin nhắn hồi âm từ Trương Đoá gửi đến.
Lúc dịch bệnh bùng nổ, cậu ấy và gia đình đang đi nghỉ dưỡng bên khu biệt thự mới. Hiện tại có đủ đồ ăn nước uống dự trữ trong nhà, khu vực đó rất ít người nên tương đối an toàn.
Cậu ấy lo cho vấn đề an toàn của tôi hơn.
Tôi kể sơ qua tình huống hiện tại, Trương Đoá gửi lại một icon cái ôm và một đoạn văn bản.
"Phải bảo vệ bản thân cho thật tốt nhé, chúng ta nhất định sẽ vượt qua được. An An, mình chờ ngày gặp lại cậu."
Lòng tôi ấm áp, phản hồi: "Chắc chắn rồi."
Giờ tôi cần cân nhắc xem sống sót bằng cách nào.
Nhờ giấc mơ, tôi cũng tạm tính là giàu kinh nghiệm. Chỉ cần có đủ thức ăn nước uống, tôi tin chắc mình có thể trụ vững ở đây một thời gian rất dài.
Tôi lại mò được ra vài tấm áo mảnh chăn cũ, mấy chậu hoa, TV tủ lạnh đồng nát, chút dây lưới, sợi đồng, kéo và một số dụng cụ lẻ tẻ.
À, còn có cả một cái kính viễn vọng cổ.
Tôi vần chậu hoa ra bên ngoài, định khi nào tìm ít cây con hoặc hạt giống về trồng.
Trong góc có một cây lau nhà lấm lem, tôi thành thạo tháo đầu giẻ rồi cố định kéo vào bằng sợi đồng.
Tada, một cái mâu thô sơ đã hoàn thành.
Tôi thử chọc vài phát, cảm giác cũng tạm được.
Hiện tại có mâu và dao phay, coi như xong khoản vũ khí tự vệ.
Tôi mở túi hành lý, nhận ra đồ ăn bên trong căng lắm cũng chỉ kéo dài được khoảng ba đến bốn ngày. Đến lúc đó mà chưa tìm ra thêm đồ ăn thì sớm muộn tôi cũng sẽ chết đói.
Đám ‘người nhà’ kia là chẳng trông cậy được gì rồi đó.
Sắp xếp các thứ hòm hòm thì trời cũng tối.
Tôi ăn hai miếng bánh quy để bảo tồn thể lực sau đó nằm lên giường chợp mắt.
Ngày mai còn vô số chuyện chờ tôi.
Nửa đêm, tôi giật mình tỉnh giấc nghe có tiếng người hoảng loạn kêu gào và zombie gầm gừ bên ngoài.
Tôi yên lặng siết chặt mép chăn.
Đừng sợ, bất kể thế nào, nhất định phải sống sót.
Nhưng chỉ có một thân một mình, muốn an toàn tồn tại trong hoàn cảnh này nào có dễ dàng như nói miệng.
Tôi hơi hoang mang, cảm thấy sống sao mà mệt mỏi quá.
Từ nhỏ bố không thương, mẹ không yêu, bà nội bất công, tôi như người thừa trong gia đình. Đã vậy tôi còn bị bọn họ dùng quan hệ ruột thịt trói buộc hết lần này tới lần khác, trở thành người hầu, nơi trút giận và máy rút tiền của bọn họ.
Tôi chưa từng được sống theo ý mình.
Trong âm thanh gào rú của lũ thây ma, tôi nhắm mắt lại, bắt đầu suy nghĩ về tương lai.
Muốn sống sót thì trước hết tôi phải giải quyết vấn đề nghiêm trọng liên quan trực tiếp đến sinh mạng, đồ ăn.