Sau khi William trở về phủ thẩm phán liền thấy Ren và Antoine đang ngồi bên cửa sổ, nhìn sách vở trên bàn hắn mới nhớ ra điện hạ Antoine đã đến tuổi chuẩn bị đi học. Ren thở dài một tiếng, sau đó kiên nhẫn nhắc lại câu hỏi:
"Antoine, nếu em có 60 chiếc bánh ngọt, em cho ta 12 chiếc thì em còn lại bao nhiêu chiếc bánh?"
Hai má phúng phính của Antoine phụng phịu đáp: "Nhưng hoàng huynh có thích ăn bánh ngọt đâu, nên bánh ngọt vẫn là của em tất!"
"Vậy thì cho phụ hoàng đi?" Ren đổi lại câu hỏi.
Đôi lông mày ngắn ngủn của Antoine nhăn tít lại, nó miễn cưỡng đáp: "Nhưng phụ hoàng không ăn được nhiều, em cho phụ hoàng 1 chiếc thì sau đó thư phụ sẽ mua cho em thêm 1 chiếc nên số bánh của em vẫn còn nguyên!"
"Em giữ nhiều bánh thế làm gì? Em đâu có ăn hết 60 chiếc đâu?"
Ren vừa nói xong đôi mắt to tròn của Antoine đã ngập nước. "Sao thư phụ không sinh em ra là trùng cái?! Nếu em là trùng cái em có thể ăn hết 60 chiếc bánh ngọt rồi!"
Ren tháo kính ra mệt mỏi xoa sống mũi, vừa nhìn thấy William trở lại hắn liền chỉ vào William nói: "Anh William cũng là trùng cái, em hỏi xem anh ấy có ăn hết 60 chiếc bánh không?"
Đối diện với đôi mắt ngập nước của Antoine, William đành trả lời: "Tôi không thể ăn hết 60 chiếc bánh được, nên tôi phải chia sẻ 12 chiếc cho trùng khác."
Antoine lập tức hét lên: "Đó là do William cùi bắp! Trùng cái em gặp ở tiệc tối của nhị hoàng huynh lần trước còn ăn hết được cả một quầy bánh cơ!"
Trùng cái ăn hết cả quầy bánh còn ai khác ngoài Xavier?
Ren bất lực đứng lên nói với á thư giúp việc: "Chuyển lời với thư phụ mời gia sư cho Antoine, ta không dạy được."
Giúp việc khó xử đáp: "Nhưng ngài thẩm phán đã thay tám gia sư trong tháng này rồi ạ."
Ren hoàn toàn bỏ cuộc, còn Antoine không phải học nữa thì vui vẻ ngồi vẽ bánh ngọt. Lúc này William mới nói cho Ren nghe về việc gặp Lục Xuyên cải trang bên ngoài.
"Chờ một chút." Ren ngắt lời hắn. "Cậu nói gặp Lục Xuyên ở đâu cơ?"
William xấu hổ, xoa mũi đáp: "Ở hội ký tặng sách."
Ren kinh ngạc đứng hình mất hai giây mới cười đến không dừng lại được, cố gắng mãi hắn mới nói được một câu hoàn chỉnh: "Lục Xuyên... Lục Xuyên là Một cục bông? Hahaha, rốt cuộc giáo dục của hoàng gia đã xảy ra vấn đề gì mà một hoàng tử lại đi viết dạng tiểu thuyết này vậy?"
Đúng vậy, nhất định sự giáo dục của hoàng gia đã xảy ra vấn đề gì đó, William khó hiểu nhớ lại nhị hoàng tử không ngừng cúi đầu cảm ơn hắn.
Ren lên mạng tìm trang cá nhân của Một cục bông, thấy tựa truyện mới của hắn đã phát hành được vài chương, hắn lại bắt đầu không nhịn được mà cười bò.
"Tướng quân hoàng tử trùng đực? Haha đây là hình mẫu em ấy hướng tới à? Rất có chí khí."
Ren nói rồi ủng hộ rất nhiều tinh tệ cho Một cục bông, sau đó mở khung trò chuyện của Lục Xuyên ra gửi tin nhắn cho hắn.
[ Ren: Cố gắng lên, ta tin em sẽ lái được cơ giáp!]
Lục Xuyên bỗng nhiên nhận được tin nhắn của Ren, không hiểu ra sao.
[ Lục Xuyên: Vâng, em cảm ơn hoàng huynh.]
Gray tựa trong lòng Lục Xuyên, vừa nhìn thấy trên màn hình là cuộc trò chuyện với Ren, ánh mắt hắn liền tối lại. Đại điện hạ chính là kẻ đã phá huỷ hang ổ của hắn, lôi đường dây quan hệ của hắn ra ánh sáng, thư phụ của hắn chính là thẩm phán đã xử tử tất cả thuộc hạ và thế lực hắn quen biết trong đế quốc. Nếu đã bắt được thuộc hạ của Gray, không đời nào đại điện hạ và thư phụ hắn sẽ dễ dàng bỏ qua cho Gray như vậy.
Gray nhìn mưa càng ngày càng lớn ngoài cửa sổ, hắn phải thật nhanh chóng đạt được mục đích!
Ren tắt màn hình trò chuyện đi, quay sang William nói: "Phó tướng, ta có một việc muốn cậu đi làm giúp ta."
Vừa nghe đến nhiệm vụ, biểu cảm trên mặt William lập tức trở nên nghiêm túc.
"Ta muốn cậu đến Nam Bán Cầu theo dõi Lục Xuyên và một trùng cái tên Gray. Lẽ ra ta sẽ tự mình đến một chuyến, nhưng cậu biết đấy, phụ hoàng vẫn chưa nguôi giận nên ta vẫn tiếp tục bị nhốt trong phủ thẩm phán, cho nên việc này làm phiền cậu."
William khó xử trả lời: "Điện hạ, nhiệm vụ chính của tôi là bảo vệ ngài, Nam Bán Cầu cách thủ đô quá xa, tôi không thể rời khỏi ngài lâu như vậy."
Khác với Xavier lúc này đã bị Ren phong ấn ký ức, William ý thức được Ren sẽ gặp nguy hiểm khi trở về đế quốc, thậm chí chính bản thân William cũng sẽ có khả năng bị giết chết.
"Nếu cậu và ta cứ ở yên đây mới là chờ chết." Ren mỉm cười nói. "Hiện tại ta cần theo dõi một trùng cái bên cạnh Lục Xuyên, hơn nữa cũng cần cậu giám sát Lục Xuyên cũng như bảo vệ nó. Trong phủ thẩm phán vô cùng an toàn, hơn nữa vị trí lại gần hoàng cung, sẽ không xảy ra vấn đề gì."
William nhớ lại giấc mơ mà Xavier đã kể, không chỉ là đại điện hạ bị hại mà nhị điện hạ cũng bị giết chết. Nghĩ tới trùng đực lễ phép và chân thành mà hắn gặp hôm nay trong tương lai sẽ gặp kết cục như vậy, không hiểu sao trong lòng William cảm thấy hơi khó chịu. William liền nhận lời, sau đó trở về phòng chuẩn bị để lên đường.
Hiện tại ở trùng tinh mới buổi chiều nhưng trời đã âm u như chập tối, mưa ngâu vẫn không ngớt. Ren định kể cho Xavier nghe về Một cục bông nhưng nhớ ra ở hành tinh XR lúc này đã là nửa đêm, hẳn là Xavier đã ngủ rồi.
Bất chợt máy truyền tin của hắn rung lên, là cuộc gọi đến của Xavier. Kinh ngạc vì giờ này hắn còn chưa ngủ, Ren bắt máy. Hình ảnh lập thể hiện ra rất tối, Xavier không bật đèn trong phòng. Dưới ánh sáng mờ nhạt hắt ra từ máy truyền tin, Ren có thể mơ hồ nhìn thấy hắn đang ngồi dưới đất, lưng tựa vào thành giường, tay đang ôm áo sơ mi của Ren.
"Hùng chủ điện hạ..." Tiếng thở của Xavier rất nặng, giọng hắn khàn đặc. "Em đến đế quốc tìm ngài được không?"
Chỉ thoáng qua một chốc, Ren cơ hồ tưởng rằng Xavier đã nhớ lại giấc mơ của hắn. Nhưng điều này không thể xảy ra, Ren chỉ mới rời đi vài ngày, ký ức sẽ chưa được mở ra.
"Em thấy không ổn chút nào." Xavier ôm ngực, vùi đầu vào áo Ren. "Đầu óc em trống rỗng, tim em đau lắm, mỗi lần ngủ dậy đều muốn khóc. Em không biết vì sao nữa, em chỉ muốn được gặp hùng chủ điện hạ thôi."
Dù ký ức có bị phong ấn, nhưng sự tuyệt vọng khi nhìn thấy những cảnh trong mơ vẫn còn, bởi vì trái tim là thứ không thể bị chi phối. Tuy vậy Ren không thể để Xavier đến đế quốc được, điều duy nhất hắn có thể làm là giúp thư phụ nhanh chóng bắt lấy Shion, sau đó trở về hành tinh XR với Xavier. Toà án đang ráo riết điều tra thân phận thật sự của Shion, rất nhanh sẽ có lệnh bắt hắn.
Hơn nữa, hắn nhất định phải gặp trực tiếp Lục Xuyên, có một nghi vấn mà hắn cần tìm câu trả lời.
"Thượng tướng, chờ ta." Ren dịu dàng nói: "Sẽ không lâu đâu, ngoan, chờ ta trở về."
Quyết định của Ren không thể bị lay chuyển, Xavier chỉ có thể chịu đựng mà ở lại XR chờ đợi. Cả Ren và Xavier đều không có ý định tắt cuộc gọi trước, hơn nữa nhìn Xavier như vậy hắn cũng không yên tâm ngắt cuộc gọi.
"Ta đọc truyện cho em dễ ngủ nhé?" Ren đề nghị. "Một cục bông mới ra tựa truyện mới, ta nghĩ em cũng sẽ thích nó."
Xavier còn chưa phản ứng được Một cục bông là ai, tuy nhiên vừa nghe được hùng chủ điện hạ đọc truyện cho thì hắn ngay lập tức gật đầu, chỉ sợ Ren đổi ý. Hắn thích nhất là được nghe giọng nói của Ren!
Tựa truyện mới của Lục Xuyên tên là "Tướng quân điện hạ và thư nô của hắn", nếu như bỏ qua một số tình tiết vô lý và không hợp với thế giới quan của trùng tộc thì nội dung truyện cũng khá thú vị. Sau khi được tướng quân trùng đực mua về từ chợ đen, trải qua một loạt thăng trầm, cuối cùng tướng quân đã đánh dấu thư nô, cả hai bắt đầu mối quan hệ ái muội. Mà ngay lúc này, thư nô phát hiện trong lòng tướng quân có một bóng hình mà hắn nhớ mãi không quên, là hoàng tử tộc elf.
Ren: "?"
Hoàng tử tộc elf đẹp như được tạo hoá đắp nặn từ những vì sao, đôi mắt tím biếc tựa oải hương, mái tóc bạch kim dài như ánh trăng bạc. Hắn và tướng quân vô tình gặp mặt khi tướng quân chinh chiến ngoài vũ trụ, sau đó vì cứu tướng quân khỏi tập kích của loài orc mà chết đi, mãi mãi trở thành bạch nguyệt quang trong lòng tướng quân.
Ren: "???"
Chương mới nhất dừng lại ở lúc thư nô đau khổ phát hiện ra mình chỉ là thế thân của hoàng tử tộc elf. Càng kịch tính hơn nữa, thư nô ấy vậy nà lại phát hiện mình đang có thai với tướng quân.
Trong hàng trăm bình luận mắng chửi, rốt cuộc Ren cũng tìm được một bình luận khen truyện rất hay, háo hức đón chờ chương mới, mà tên nick này là "Bản thiếu gia không muốn yêu đương".
Tuy rằng chi tiết miêu tả hoàng tử tộc elf khiến Ren không khỏi suy nghĩ, tuy nhiên hắn rất hào phóng mà tặng tinh tệ cho Lục Xuyên. Mà lúc này, theo giọng đọc của Ren, Xavier đã ngủ từ lúc nào chẳng hay, hắn tựa lên đầu lên thành giường, tay vẫn ôm chặt áo Ren, nhìn vô cùng đáng thương, nhưng ít nhất đã không còn sự lo lắng và bất an như trước.
——
Tình trạng mưa lũ tại Nam Bán Cầu càng ngày càng nghiêm trọng, mực nước biển ngày càng dâng cao, cũng may trước đó Lục Xuyên đã ra lệnh gia cố lại những phần đê đã cũ và xuống cấp. Tuy vậy nhưng mưa lớn vẫn tiếp diễn nhiều ngày không dứt, chưa khi nào mùa mưa tại Nam Bán Cầu lại nghiêm trọng như vậy. Lục Xuyên có chút bất an, nhưng quan chỉ huy về đê điều luôn chắc chắn với hắn rằng đê đã được gia cố với công nghệ hiện đại nhất và vật liệu chắc chắn nhất, sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì.
Lục Xuyên đứng trước cửa sổ sát đất, đôi mắt lo lắng hướng ra màn mưa bên ngoài. Một vòng tay từ phía sau quấn lên eo hắn, đầu Gray nhẹ nhàng tựa lên vai Lục Xuyên.
"Lục Xuyên, đừng lo, sẽ không sao đâu."
Lục Xuyên nắm tay Gray, gật đầu đáp: "Chỉ mong là anh lo nghĩ quá nhiều."
Gray tựa trên vai Lục Xuyên, khoé miệng tràn ra một nụ cười tăm tối.
——
Ngày hôm sau, phủ thẩm phán chào đón một vị khách quen thuộc, hắn là thư hầu thứ ba của đế hùng, cũng là thư phụ của Lục Xuyên, Karen. Karen là một á thư thuộc gia tộc mới nổi, cũng là bộ trưởng bộ tài chính của đế quốc.
Silver xuống phi cơ đi vào phủ, Karen cũng chạy bước nhỏ theo sau, cố gắng bắt kịp bước chân của Silver. Karen vừa đi vừa không ngừng phàn nàn:
"Ngài thẩm phán à, ngài không biết chứ tướng quân Noah ngày càng quá đáng luôn! Mới sáng ngày ra vừa gặp nhau trong cung hắn đã đòi tôi tiền quân nhu và lương thực nửa năm tới rồi! Thề có trùng thần trên cao, cứ lần nào hắn hoặc cấp dưới của hắn tới tìm tôi cũng đều là đòi tiền! Tiền tiền tiền! Mở mồm ra là tiền!"
Khi cả hai bước vào sảnh thì thấy Ren đang ngồi trên ghế uống cà phê, trên đùi đặt một chiếc máy tính xách tay. Ren đang hack vào hệ thống an ninh của các vệ tinh lân cận để tìm kiếm thân phận thật của Shion. Ngoài hành tinh XR là một hành tinh lớn có vị trí rất xa, trùng tinh có rất nhiều vệ tinh bao quanh chủ tinh, mỗi vệ tinh đều có một bộ máy chỉ huy riêng, chỉ cần hàng năm báo cáo lên đế hùng, còn lại đều tự trị về an ninh và kinh tế. Chính bởi vậy số lượng tội phạm ở các vệ tinh này không hề ít, chẳng qua đều bị giấu nhẹm đi mà thôi.
"Cái tên Noah đó cứ nghĩ tiền ở trên trời rơi xuống chắc! Trong khi ba hôm trước tôi vừa duyệt khoản chi sản xuất trang bị vũ khí cho quân đội thế mà hôm nay hắn lại có mặt mũi đòi tiền tiếp! A! Chào đại hoàng tử! Trùng thần ban phước cho ngài, điện hạ càng lớn càng ưu tú."
Ren mỉm cười gật đầu, chưa kịp nói gì thêm Karen đã tiếp tục lải nhải:
"Thật sự chẳng bù cho Lục Xuyên nhà tôi, chẳng được cái nước nôi gì tự dưng thì chạy đến chỗ xa tít mù khơi làm tổng đốc?! Đã bảo nó cứ yên tâm ở nhà mà tiêu tiền đi rồi, nhà cửa thì có cái gì ngoài tiền đâu cứ báo thoải mái, tự dưng một ngày đẹp trời nó bảo tôi là không cần cho nó tiền nữa?"
Karen nhận lấy ly nước từ giúp việc, uống một ngụm cho nhuận giọng rồi sau đó lại tiếp tục than vãn: "Ngài thẩm phán với đại điện hạ không biết đâu, nó không những không cần tiền mà lại còn gửi ngược tiền về cho tôi nữa cơ! Trần đời sao lại có một trùng đực không cần tiền của gia đình mà lại gửi ngược lại như nó? Rõ ràng trước đây nó có như thế đâu? Trước đây nó báo lắm!"
Karen nói nhiều đến mức cả Silver và Ren đều không để ý đến hắn nữa, hắn vẫn nói liên thanh không hề gì. Màn hình máy tính của Ren bỗng nhảy lên một tiếng, rốt cuộc đã nhiều ngày trôi qua, sau khi rà quét hàng trăm triệu trùng sinh sống ở các vệ tinh trực thuộc, cuối cùng thì ở một vệ tinh nhỏ xa xôi, máy tính cũng lọc ra một trùng cái trùng khớp với điều kiện của hắn. Mà gần như cùng một lúc, máy truyền tin của Karen và Silver cũng vang lên. Silver đọc tin thì cau mày, còn Karen đứng phắt dậy, thảng thốt hét lên: