Hầu hết mọi trùng khi phẫn nộ đều tìm cách phát tiết cơn giận, có thể là la mắng hoặc đập phá đồ đạc, nhưng Ren lại hoàn toàn ngược lại. Càng tức giận, hắn lại càng điềm tĩnh, đôi mắt tím biếc càng trở nên sâu thẳm, nụ cười lại càng trở nên mê người.
Thế nhưng Xavier đứng đối diện với hắn, trực giác của dã thú khiến hắn cảm thấy đại điện hạ đang vô cùng tức giận, thật đáng sợ.
Đối diện với đôi mắt tím biếc của đại điện hạ, bỗng dưng Xavier cảm thấy hai chân mình nhũn cả ra, không còn sức để đứng thẳng.
Hai đầu gối hắn đập mạnh xuống đất, Xavier chẳng thể làm gì khác ngoài quỳ xuống cầu xin sự tha thứ. Hắn phải vất vả lắm mới tìm lại giọng nói của mình:
"Đại điện hạ... Tôi thực sự xin lỗi, tôi không biết phía bên kia cánh cửa lại là ngài..."
Mà lúc này, Claude đang đứng một bên cũng muốn cắn vào lưỡi. Một bên là một tên tôn thần hung hãn, một bên là một tên ác ma đội lốt thiên thần, hắn không dám dây vào bên nào hết. Claude vội vàng xen vào chữa cháy:
"Hiểu lầm! Chỉ là hiểu lầm mà thôi! Nghe nói thượng tướng còn nhiều công vụ bận rộn ở Bộ chỉ huy lắm phải không, mau trở về..."
"Sao ta nghe nói thượng tướng còn nhiều ý tưởng muốn để ta giúp hắn thêm vào cơ mà?" Ren cúi đầu nhìn Xavier đang quỳ dưới chân mình, mỉm cười nói. "Không bằng thượng tướng ở lại giúp ta hoàn thiện chiếc cơ giáp này?"
Rồi đó, ác ma bắt đầu lòi đuôi rồi!
Xavier hiện tại nào chỉ là hối hận đến xanh ruột? Bây giờ nếu đại điện hạ yêu cầu hắn tự sát để bồi tội, Xavier nhất định sẽ làm theo không chút do dự!
Nghe thấy Ren nói như vậy, hắn liền lập tức gật đầu như bổ tỏi: "Đương nhiên là được ạ! Tôi có thể làm bất cứ việc gì để tạ lỗi với điện hạ!"
Ren gật đầu, sau đó dẫn Xavier vào xưởng sửa chữa cơ giáp. Xưởng sửa chữa rất rộng, ngoài chiếc Gourmet đang được cố định trên giàn giáo thì còn rất nhiều cơ giáp khác cũng đang được sửa chữa. Trong xưởng vẫn còn vài khoa học gia cơ giáp khác, tất cả đều trố mắt nhìn một quân thư đi theo đại điện hạ bước vào.
Bông hoa tuyết cấm dục của viện nghiên cứu vốn không bao giờ dính mùi pheromone của trùng cái, giờ lại có một quân thư lẽo đẽo theo sau? Vụ này là sao? Mấy khoa học gia trùng đực đều vừa giả vờ làm việc vừa hóng hớt.
Lúc này, Ren đang nhàn nhã ngồi xuống chiếc sofa duy nhất giữa xưởng, châm lửa một điếu thuốc rồi nói:
"Có vẻ việc đầu tiên cần làm là tháo tung chiếc Gourmet ra, thượng tướng không phiền chứ?"
Xavier kinh ngạc đáp: "Nhưng tôi không biết cách tháo..."
"Trợ lý AI sẽ hướng dẫn ngươi."
Ren vừa dứt lời, robot trợ lý của hắn đã bay đến bên người Xavier, phóng to sơ đồ khớp nối và cách tháo dỡ. Xavier đã có một thời gian không ngắn gắn bó với chiếc cơ giáp này, bởi vậy hắn nhanh chóng đọc hiểu, sau đó bắt tay vào làm theo hướng dẫn.
Đám khoa học gia đứng một bên lại một lần nữa trố mắt khi chứng kiến một quân thư chỉ trùng hoá cánh để bay lên hạ xuống mà không cần tới robot, cùng lúc đó lần lượt tháo dỡ từng bộ phận trên thân cơ giáp bằng tay không! Là bằng tay không!
Phải nói chiếc cơ giáp này vốn nặng đến 50 tấn! Muốn tháo lắp nó bắt buộc phải sử dụng robot và các thiết bị hỗ trợ, sức trùng thì đừng nói đến tháo, nhấc được cánh tay của nó lên đã phải ít nhất là cấp S mới có thể làm được!
Xavier để ý, trong khi đợi hắn Ren vẫn đang cúi đầu làm việc trên máy tính riêng, hơn nữa còn hút từ điếu này sang điếu khác. Bởi vậy hắn cố gắng đẩy nhanh tốc độ, hoàn thành công việc trước khi Ren hút xong cả bao thuốc.
"Đại điện hạ! Tôi đã tháo dỡ xong chiếc Gourmet rồi!"
Ren nghe tiếng của Xavier liền ngẩng đầu lên khỏi máy tính, liền bắt gặp hắn đang đứng trước mặt mình. Làn da ngăm đen sáng bóng vì mồ hôi, chiếc áo tanktop mỏng vì ướt đẫm nên dán chặt vào người, lộ rõ cơ thể cường tráng đầy sức sống và cơ ngực căng tròn...
Ren cụp mắt rồi dụi điếu thuốc vào gạt tàn vốn đã trở thành một ngọn núi nhỏ. Hắn nhàn nhạt nói: "Không hổ là cấp SSR, tốc độ của thượng tướng còn nhanh hơn ta tưởng. Vậy phiền ngươi lên kho dự trữ lấy linh kiện thay thế xuống đây."
"Được ạ!" Mắt Xavier sáng lấp lánh, lập tức gật đầu đồng ý.
Sau đó lại thấy Xavier khệ nệ vác những linh phụ kiện cồng kềnh từ kho lưu trữ đến xưởng sửa chữa, mà thậm chí quãng đường còn không ngắn. Lúc này, những khoa học gia khác nào không nhận ra là đại điện hạ đang muốn chỉnh trùng cái này chứ làm gì có chút ái muội nào. Rõ ràng là có thể dùng dây chuyền tự động vận chuyển thẳng từ kho xuống xưởng, chứ vác từng thứ đi đường bộ thì chỉ có thể là hành xác!
Thực chất trọng lượng của những thứ linh kiện này không phải vấn đề, chẳng qua có những thứ vô cùng cồng kềnh, khiến Xavier cõng chúng đi khá vất vả.
Bận rộn mãi từ sáng đến tận khuya, sau khi đặt nốt chiếc linh kiện cuối cùng xuống đất, Xavier kinh ngạc phát hiện ra Ren vẫn chưa về, đang chăm chú xem lại phần bị hỏng nặng nhất của chiếc cơ giáp. Không chỉ Ren mà có vẻ như ở lại muộn đối với những trùng trong viện nghiên cứu là việc xảy ra vô cùng thường xuyên, viện nghiên cứu vẫn sáng đèn, trên hành lang vẫn còn những trùng đực khoác áo blouse trắng đi lại.
Ngoại trừ Ren ra, họ đều là những vị khoa học gia khổ cực, phải ở lại tăng ca vì bị Claude dí deadline.
Trong quan niệm của Xavier và hầu hết các quân thư khác, trùng đực đều như những đóa hoa trong nhà ấm được nuôi dưỡng cẩn thận, chỉ cần ở nhà hưởng thụ cuộc sống, tất cả gánh nặng đã có trùng cái lo lắng. Trước khi kết hôn họ được đế quốc trợ cấp chi phí sinh hoạt, còn sau khi kết hôn sẽ sở hữu toàn bộ tài sản của thư quân và thư hầu, điều này khiến phần lớn trùng đực mất đi động lực để làm việc, quen với việc tiêu xài xa xỉ và hoang phí. Bởi vậy nên sau khi tiêu hết tiền, việc đầu tiên họ nghĩ tới là cưới thêm một trùng cái khác chứ không phải là làm việc.
Thế nhưng sau khi tới đây, quan điểm của Xavier về trùng đực đã có sự thay đổi, nhất là đối với đại điện hạ! Dáng vẻ của đại điện hạ khi chăm chú làm việc quá sức mê người!
Nhưng Xavier lại nghĩ, làm việc thế này quá vất vả. Giờ hắn đã hiểu vì sao trong quân của hắn có những trùng cái cố gắng vào sinh ra tử, liều mạng thăng cấp để hùng chủ ở nhà có cuộc sống thoải mái hơn. Hắn hi vọng Ren có thể sống thật thoải mái và nhàn hạ, bất kể điện hạ có đồng ý kết hôn với hắn hay không.
Bởi vậy, ngoài việc có thể tiếp tục gặp lại điện hạ, Xavier mong muốn có thể giúp Ren những việc lặt vặt nhiều nhất có thể.
Ren thấy Xavier đã xong việc liền nói:
"Hôm nay vất vả rồi, thượng tướng trở về đi."
"Vâng ạ!" Làm việc nặng cả ngày nhưng Xavier vẫn tràn đầy năng lượng, sảng khoái trả lời. "Ngày mai tôi lại đến tiếp nhé!"
Lại đến để bị hành xác tiếp? Ren sẽ không từ chối thịnh tình này, nên hắn liền gật đầu. Sau khi Xavier trở về, Ren liền dùng máy truyền tin gọi video.
Màn hình lập thể hiển thị trên không trung, có vẻ bên kia đầu dây chỉ bật một chiếc đèn ngủ, phần trên không được ánh sáng chiếu tới nên chỉ lờ mờ nhìn thấy đây là một quân thư với chiếc cằm kiên nghị và mái tóc dài buông xuống. Kỳ lạ là phần trên mái tóc đã bạc trắng, chỉ còn lại phần đuôi tóc màu đen. Đây là biểu hiện lão hóa của trùng tộc do không được chải vuốt lãnh hải tinh thần, cũng đồng nghĩa rằng quân thư này đang dần dần đi đến cuối của sinh mệnh.
Quân thư đó mở miệng: "Có chuyện gì mà tâm trạng tốt vậy, Ren?"
Tuy Ren rất hay cười, nhưng không phải bất kỳ ai chỉ nhìn qua là biết hắn có đang thực sự vui vẻ hay không, hơn nữa còn gọi đích danh tên hắn mà không kèm tước vị, hẳn là trùng thân thiết với Ren.
Quả nhiên Ren gật đầu đáp lại: "Vâng, thưa thầy."
Ren chưa từng đến trường, việc học của hắn từ khi vỡ lòng là do đế hùng Kenya tự tay chỉ bảo, sau đó là tự học và có gia sư kèm cặp. Quân thư này là gia sư của Ren từ khi còn nhỏ đến khi hắn có khả năng tự học hoàn toàn.
Ren nói rồi quay màn hình về phía chiếc Gourmet. "Thầy còn nhớ chiếc cơ giáp này không?"
Tuy chiếc Gourmet đã bị tháo dỡ một số phần hỏng hóc, nhưng nhìn chung vẫn có thể hình dung ra tổng thể của nó ở trạng thái bình thường. Ở đầu dây bên kia, quân thư đó hơi trầm ngâm một chút, dường như là để nhớ lại xem đã gặp chiếc cơ giáp này ở đâu.
"Đây là chiếc cơ giáp gần đây nhất thượng tướng Xavier lái, phải không?" Hắn nói rồi cũng mở máy tính ra, kiểm tra lại tư liệu để chắc chắn hơn. "Ta còn đang nghĩ rằng không biết tên đó tìm đâu ra chiếc cơ giáp như thế này, giờ nhìn lại nó thì càng lúc càng thấy quen..."
Lần này đến lượt Ren bất ngờ: "Thầy đang điều tra thượng tướng Xavier sao? Phụ hoàng đang chú ý đến hắn ạ?"
"Ta không thể nói chi tiết cho con khi chưa có lệnh của đế hùng bệ hạ. Sao vậy? Con sẽ không gọi cho ta chỉ để nói về chiếc cơ giáp của một quân thư xa lạ..."
Ren vẫn mỉm cười nhìn về phía màn hình, cho đến khi quân thư nọ nhớ ra, ngạc nhiên hỏi lại: "Đây có phải chiếc cơ giáp đầu tiên do con tạo ra không? Ta nhớ tên nó là Gourmet."
"Đúng vậy. Thầy đã nói đây chỉ là một chiếc cơ giáp đồ chơi, không thể mang ra chiến trường được." Ren cười đáp, trong giọng nói mang theo một chút tự hào. "Nhưng cuối cùng nó vẫn được ra chiến trường, lại còn mang chiến thắng trở về."
Tiếng cười khẽ vang lên từ đầu dây bên kia.
"Vậy con phải cảm ơn Xavier đấy, không phải hắn thì chẳng có quân thư nào thắng được trận chiến đó với chiếc cơ giáp đồ chơi này đâu. Với thực lực của hắn lẽ ra có thể quét sạch lũ dị thú rồi trở về luôn trong ngày, nhưng hắn cứ loay hoay để giữ cho chiếc cơ giáp này không bị hỏng nên mất 3 ngày mới tiêu diệt xong lũ dị thú."
Ren không biết chi tiết diễn biến cuộc chiến cho nên hắn không thể phản bác. Kỳ thật việc chiếc cơ giáp này có thể lên chiến trường được đã là một sự bất ngờ lớn đối với hắn, cho nên hắn không biết Xavier đã làm cách nào, tóm lại là hắn đã chiến thắng bằng chiếc Gourmet này.
"Con không cần biết, chiến thắng là chiến thắng. Con chỉ cần biết kết quả, quá trình không quan trọng."
Ren không chú ý đến tiếng cười ở phía bên kia, hắn nhanh chóng tạm biệt quân thư đó rồi tắt máy. Đúng là Gourmet mang đến chiến thắng thật, nhưng kể cả là Xavier thì đấy cũng không phải một chiến thắng dễ dàng, rõ ràng bởi chiếc cơ giáp này chưa đủ tốt, thậm chí còn có phần lỗi thời. Bởi vậy chiếc Gourmet này không những cần phải sửa lại, mà Ren sẽ khiến nó trở thành chiếc cơ giáp tốt nhất mà Xavier từng được sử dụng.
——
Từ ngày hôm đó, trong viện nghiên cứu cơ giáp vốn toàn trùng đực xuất hiện một quân thư, dùng sức mình làm thay việc của chục chiếc robot trợ lý!
Ban đầu, những trùng khác đều nghĩ hắn làm hai ngày rồi chán sẽ chuồn luôn, ai ngờ suốt một tuần lễ, cứ xong việc tại bộ chỉ huy là Xavier liền tức tốc tới viện nghiên cứu cơ giáp xem có việc gì hắn có thể làm được không. Nhờ kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm nên Xavier có sự am hiểu nhất định về cơ giáp nên không xử lý mọi việc một cách máy móc, được lập trình sẵn như robot trợ lý. Tuy rằng độ chính xác và tỉ mỉ thì không bằng máy móc, nhưng hắn cực kỳ khỏe, làm việc lại linh hoạt hơn, khiến Claude phải nghiêm túc suy nghĩ về việc có nên tuyển trợ lý là quân thư hay không.
Ren đang ngồi trong khoang lái của chiếc Gourmet, các bộ phận bên trong đều đã bị tháo bung ra, rồi kết nối với siêu máy tính của hắn. Ren vừa ngẩng đầu lên khỏi máy tính, định quay lại tìm robot trợ lý thì đã thấy một ly nước được đưa đến trước mặt.
Cầm ly nước đó là Xavier. Hắn cũng không tinh tế đến mức vừa nhìn là biết Ren cần gì, chẳng qua là ly nước này hắn đã cầm được một lúc rồi, chỉ muốn tìm cơ hội để nhắc Ren dừng lại nghỉ ngơi và uống nước thôi.
Ren thấy vậy liền dừng lại một chút, rốt cuộc cùng không từ chối Xavier, cầm lấy ly nước rồi uống, sau đó nói chuyện với Xavier:
"Phần cứng bị tinh thần lực của thượng tướng làm tê liệt đã xử lý xong rồi." Vốn ban đầu chỉ muốn chỉnh Xavier nhưng Ren cũng không nghĩ Xavier bị hắn chỉnh mà còn làm việc hăng say đến vậy, cho nên Ren cũng không đến mức để Xavier làm khổ sai không công cả tuần. Hắn liền bật cười hỏi: "Vậy ý tưởng thú vị ngươi muốn thêm vào là gì? Nếu hợp lý ta sẽ thêm vào cho ngươi."
Xavier bị hắn nhắc lại chuyện mình đã nói năng ngông cuồng bèn đỏ bừng cả mặt, lắp ba lắp bắp trả lời:
"Tôi... tôi chỉ nói lung tung thôi, không cần đâu ạ!"
"Cho ngươi 1 cơ hội cuối, có muốn thêm gì vào nó không?"
Xavier ngẩn ra một giây, sau đó lập tức nghiêm giọng trả lời: "Thưa đại điện hạ, có ạ! Tôi muốn nó được trang bị thêm pháo điện quang!"
Lần này lại đến lượt Ren ngạc nhiên: "Pháo điện quang? Ngươi muốn thứ đồ cổ đó làm gì?"
100 năm trước thì pháo điện quang từng được sử dụng rộng rãi, nhưng bây giờ nó chỉ là thứ cổ lỗ sĩ, lực sát thương không cao, lại còn cồng kềnh, chỉ được cái là không hao năng lượng.
Thật ra vẫn còn nhiều nơi sử dụng nó, nhưng không phải ở trên chiến trường mà là chỉ là để bắn lên trời thay pháo hoa. Đạn pháo do nó bắn ra rất đẹp, nhưng lực sát thương chẳng đáng là bao, không thể so với các loại vũ khí tân tiến hiện nay.
Ren thấy trùng cái trước mắt cứ ấp úng mãi không trả lời được, liền nói thêm: "Nếu ngươi muốn tiết kiệm nhiên liệu thì có rất nhiều sự lựa chọn khác."
"Không phải ạ." Xavier biết suy nghĩ này của hắn rất ngớ ngẩn, nhưng không hiểu sao hắn không muốn che giấu bất kỳ suy nghĩ gì trước mặt Ren. Xavier gãi đầu trả lời: "Trong trường hợp xấu nhất, trước khi cho phát nổ cơ giáp, tôi muốn bắn một quả pháo điện quang lên trời. Tôi nghĩ nó có thể làm cho giây phút cuối cùng của tôi trở nên huy hoàng và rực rỡ."
Ren không ngờ lý do phía sau lại là như vậy, cho nên hơi ngẩn ra một chút.
"Ừ." Ren thở dài đáp. "Có thể điều chỉnh màu nữa đấy."
"Thật ạ?!" Mắt Xavier sáng rực lên, cười toe toét. "Vậy tôi muốn bảy màu có được không ạ? Kiểu cầu vồng ấy ạ!"
Cầu vồng bảy màu?
Ren theo bản năng muốn từ chối, nhưng hắn nhìn đôi mắt sáng long lanh của Xavier thì đành thỏa hiệp. Thôi kệ đi, dù sao cũng là giây phút cuối cùng của đối phương, không phải của hắn.
Xavier thấy Ren gật đầu đồng ý rồi lại chuẩn bị cặm cụi làm, liền vội vàng nói:
"Nhưng mà đã khuya lắm rồi, để ngày mai lại làm tiếp được không ạ?"
Lúc này Ren đang ở trong khoang lái của cơ giáp, hắn quay sang robot trợ lý định xem giờ, ai ngờ hoá ra con robot đó đang phải vô cùng chật vật giữ thăng bằng trên không trung, bởi vì trên đầu nó có một quân thư to cao đang ngồi xổm, lo lắng ngó vào vị trùng đực phía trong cơ giáp.
Ren: "..."
Robot trợ lý rốt cuộc cũng không cố gắng được nữa mà rớt xuống đất đến xoảng một tiếng rõ to, còn Xavier thì dang rộng đôi cánh đầy gai nhọn phía sau lưng ra, nhẹ nhàng đáp xuống vai cơ giáp.
Bất ngờ bị đôi cánh mở rộng che khuất ánh sáng, Ren kinh ngạc nhìn về phía Xavier, liền thấy hắn đang đứng trên vai cơ giáp, vươn tay xuống dưới khoang lái.
"Điện hạ, ngài nên nghỉ ngơi thôi."
Gương mặt vẫn luôn phóng khoáng và kiêu ngạo của Xavier giờ đây vừa phấn khởi vì Ren đã đồng ý với hắn, nhưng lại vừa lo lắng, sợ mình vượt qua giới hạn khiến Ren nổi giận, nhưng lại không thể không xen vào, gián đoạn công việc của Ren, bởi vì đại điện hạ đã làm việc liên tục từ sáng đến nửa đêm.
Ren không vui vì bị bắt phải làm việc hay nghỉ ngơi, lịch làm việc của hắn không đến lượt trùng khác xen vào, cũng không thích ứng với khoảng cách đột ngột bị rút ngắn này.
Hắn nhíu mày nhìn bàn tay ngăm đen đang chìa ra trước mặt. Khi làm việc Ren không mang găng tay, bởi vì găng tay sẽ cản trở hắn xử lý những công việc cần sự tinh vi và độ chính xác cao. Thế nhưng ngoài gia đình, hắn sẽ không tiếp xúc gần với bất kỳ trùng nào mà không sử dụng găng tay.
Nhưng robot trợ lý đã bị Xavier làm rơi xuống đất. Có vẻ như nó đã bị hỏng, đang bay là là dưới mặt đất, phát ra những tia điện lách tách.
Xavier cũng không biết Ren đang nghĩ gì trong đầu, nhưng hắn cũng không vội, vẫn kiên trì mà duy trì tư thế đó, tựa như đang bướng bỉnh chờ đến khi Ren chịu nắm lấy tay hắn, rời khỏi khoang lái của chiếc Gourmet mới thôi.
Bỗng nhiên Ren loáng thoáng ngửi thấy mùi máu tươi phảng phất quanh hắn, bởi vì Xavier đang cúi xuống nên Ren có thể thấy rõ dưới cúc áo sơ mi đang mở rộng của Xavier là băng gạc trắng, nổi bật trên làn da ngăm khỏe mạnh của hắn. Mà trên lớp băng trắng bây giờ đã thấm máu.
Xavier đã trở về từ chiến trường gần hai tuần, lẽ ra đối với một quân thư cấp SSR như hắn thì chỉ cần được nghỉ ngơi hợp lý, vết thương đã phải lành lại rồi mới phải. Có vẻ như những công việc nặng nhọc tại viện nghiên cứu gần đây đã khiến vết thương gần khép miệng của hắn cứ liên tục bị mở ra.
Tư thế cúi xuống, vươn tay ra như bây giờ của hắn rất dễ khiến vết thương nứt ra thêm, nhưng Xavier dường như không hề cảm thấy đau đớn, hắn vẫn thấp thỏm nhìn về phía trùng đực nọ.
Ren cụp mắt, tránh đi cơ ngực căng đầy như ẩn như hiện bên dưới lớp gạc trắng.
Tai Ren hơi nóng lên. Ở riêng với trùng đực mà quần áo cũng không chỉnh tề, thật là một trùng cái không có phép tắc.
Để tránh cho vết thương của vị thượng tướng đã lập công lớn với trùng tộc trở nên nặng hơn (chứ không phải để tránh tiếp tục nhìn thấy cơ ngực lộ ra trong cổ áo), Ren đành phải vươn tay ra nắm lấy tay Xavier.
Tay Xavier rất dày rộng, khớp xương rõ ràng tiềm ẩn sức mạnh, bàn tay đầy những vết chai và sẹo.
Quan trọng nhất là, bàn tay của hắn rất ấm, nhiệt độ xa lạ khiến Ren cảm thấy có chút nóng bỏng.
Khoảnh khắc chạm vào bàn tay hơi lạnh của Ren, Xavier cảm thấy có một dòng điện chạy thẳng từ đầu ngón tay vào tim hắn, khiến cả lồng ngực tê rần. Đầu hắn cũng bùm một tiếng, tựa như có một quả pháo điện quang nổ mạnh bên tai vậy. Hắn có thể nghe được tiếng tim của mình đập thùng thùng trong ngực.
Xavier kéo Ren về phía mình, sau đó ôm lấy eo hắn rơi xuống khỏi cơ giáp. Khi gần đến mặt đất, cánh hắn xòe ra rồi nhẹ nhàng hạ xuống.
Chiều cao của cả hai ngang nhau, nên Xavier còn chưa kịp chuẩn bị đã chạm mắt với một đôi mắt tím biếc, khoảng cách gần đến nỗi hai chóp mũi gần như chạm nhau...
Ren lùi lại một bước, chỉnh lại gọng kính trên mắt. Ngay lúc Xavier chuẩn bị nói gì đó thì...
Ọt.................
Tiếng dạ dày cuộn lên từ bụng Xavier dường như phá vỡ không gian quá mức tĩnh lặng về đêm của viện nghiên cứu. Ren ngạc nhiên nhìn gương mặt xấu hổ của Xavier, sau đó nhận ra có lẽ Xavier đã đứng đợi mình từ sáng đến tận khuya, hắn đói bụng cũng dễ hiểu.
Ọt ọt... ót ót ótttttt...... Bụng Xavier tiếp tục kêu càng dữ dội hơn. Ren nín cười, bước về phía con robot trợ lý rồi mở nó ra.
Xavier kinh ngạc phát hiện ra hóa ra con robot này là một chiếc tủ không gian, bên trong nó đựng rất nhiều thứ, bao gồm một chiếc tủ lạnh chất đầy nước khoáng đóng chai và ống dịch dinh dưỡng.
Dịch dinh dưỡng là một dạng thức ăn sẵn dạng lỏng, cung cấp đầy đủ dưỡng chất cho một ngày, thường xuyên được sử dụng trong các cuộc viễn chinh khi mà việc bảo quản thức ăn tươi sống vô cùng khó khăn. Dịch dinh dưỡng có rất nhiều vị, nhưng trong tủ lạnh của Ren đều là màu trắng, vị nguyên bản, không màu, không mùi và cũng không có vị.
Hơn ai hết, Xavier rất quen thuộc với những ống dịch dinh dưỡng này. Hắn cực kỳ ghét chúng, lại càng chướng mắt loại màu trắng chẳng có chút mùi thơm của thức ăn này. So với thịt thì thứ dịch dinh dưỡng này chẳng khác gì cháo loãng, lại còn không có gia vị!
Ngược lại, Ren không hưởng thụ thú vui ăn uống, hắn sử dụng dịch dinh dưỡng để tiết kiệm thời gian, lại không cần phải ăn nhiều lần trong ngày. Ren đã ăn từ sáng nên không thấy đói, nhưng thấy Xavier đã đói meo mà nhìn thấy những ống dịch dinh dưỡng này còn chần chờ, liền hỏi:
"Không thích sao?"
"Không phải!" Xavier lập tức phủ nhận, trước khi Ren đóng tủ liền nhanh chóng cầm lấy một ống dinh dưỡng, mở nắp dốc vào miệng. "Tôi yêu dịch dinh dưỡng, cảm ơn điện hạ!"
Ren mở máy truyền tin lên xem giờ, hóa ra đã gần 1 giờ đêm. Hắn liền thay áo khoác rồi nói:
"Đã khuya rồi, trở về thôi."
Xavier gật đầu như bổ tỏi, nhanh nhảu nói: "Muộn rồi sợ đi đường không an toàn, tôi có thể tiễn điện hạ về không ạ?"
"Không an toàn?" Ren kinh ngạc hỏi lại. "Thượng tướng, chúng ta đang ở thủ đô."
Xavier gãi đầu, dường như hắn cũng không tìm thấy lý do để phản bác, nhưng vẫn đi theo Ren xuống garage. Đường xuống garage riêng của Ren không có một bóng trùng, Xavier cảm thấy không yên tâm nên liền đi theo, ngoài ra hắn vẫn muốn được ở bên Ren thêm lúc nào hay lúc ấy.