Những ngày ở trên chiến hạm hầu như Ren không bao giờ bước ra khỏi phòng, cho nên ngoài Xavier ra không có bất kỳ ai biết mặt vị chuyên gia địa chất bí ẩn đang ở chung phòng với thượng tướng này.
Quả nhiên, sau đêm hôm đó, Ren đã không còn nhìn thấy bóng dáng của hai chiếc vòng cổ điện nữa, tuy nhiên Xavier lại càng quấn lấy hắn hơn. Hơn nữa từ sau hôm đó, thấy Ren không bài xích việc hôn môi nên Xavier lại càng được đà lấn tới, hôn môi đến phát nghiện!
Khi ở chung với Xavier, có thể nói là cứ sơ hở là lên giường. Ren chưa từng nghĩ bản thân hắn sẽ trở nên thiếu kiên định như vậy, cho nên hắn đổ lỗi cho độ tương thích 99,99%.
Thật ra Ren có thể thẳng thắn thừa nhận rằng hắn khá hưởng thụ khi làm chuyện đó với Xavier. Nhưng hắn có một vấn đề, đó là cách sinh hoạt của hắn và Xavier khác nhau hoàn toàn. So với sự sạch sẽ và ngăn nắp đến mức có phần cực đoan của Ren, Xavier cực kỳ bừa bộn. Hắn không dám bày bừa trong phòng ngủ của Ren, nhưng phòng làm việc của hắn có thể nói là một bãi rác cũng không ngoa. Giấy tờ của hắn vứt lung tung, quần áo thì ngổn ngang từ trên ghế xuống đất. Mặt đất đầy vỏ bánh kẹo và đồ ăn vặt.
Cũng bởi vậy nên trong suốt khoảng thời gian ở trên chiến hạm, Ren không bước ra khỏi phòng ngủ. Hắn không muốn phải nhìn thấy phòng làm việc bừa bãi và lộn xộn của Xavier.
Tuy vậy họ vẫn có một không gian chung, đó là phòng tắm.
Sau khi tắm, Ren sẽ sử dụng các loại khăn khác nhau, khăn lau mặt, khăn lau tóc và khăn tắm lau người. Còn Xavier? Nếu không có khăn thì hắn sẽ lấy luôn quần áo cũ để lau người, nhưng đứng trước ba loại khăn có kích thước và chất liệu khác nhau của Ren, Xavier hồn nhiên dùng chiếc mềm mại nhất để lau người từ trên xuống dưới.
Cho nên một ngày khi Ren phát hiện ra một cọng lông đỏ rực, vừa cứng vừa xoăn dính trên khăn lau tóc trắng muốt của mình, hắn mới phát hiện ra Xavier vẫn luôn dùng khăn mặt và khăn lau tóc của hắn để lau từ đầu xuống mông rồi lại âm thầm cất lại trên giá.
Trong lòng Ren có gì đó đã tan vỡ.
Ngoài ra, tất chân của Ren mang theo không hiểu sao đều không cánh mà bay!
Robot quản gia vô cùng cẩn thận, sẽ luôn sắp xếp gấp đôi số quần áo mà Ren thực sự cần, điều này có nghĩa là nó sẽ xếp cho Ren ít nhất 26 đôi tất để dùng cho 13 ngày. Hôm nay đã là ngày thứ 13, mỗi ngày Ren chỉ thay một đôi, vậy 13 đôi còn lại đâu hết?
"Hùng chủ điện hạ, chúng ta đã hạ cánh xuống hành tinh XR rồi ạ." Xavier đẩy cửa bước vào, nói. "Quân đội và chuyên gia địa chất đang tập kết ngoài cổng ra của chiến hạm, hùng chủ điện hạ có muốn đi cùng không ạ?"
Ren đứng trước tủ quần áo, gương mặt có phần hoang mang.
Xavier chú ý thấy Ren vừa tắm xong, tóc chỉ vừa được sấy khô, bên dưới vẫn đi chân trần. Tuy hắn có đi dép đi trong nhà nhưng thời tiết tại hành tinh XR vô cùng khắc nghiệt, họ tới vừa lúc đang là mùa đông, nhiệt độ ngoài trời hiện đang xuống đến -50 độ. Dù trong phòng đang bật sưởi nhưng vẫn rất lạnh, cho nên Xavier nhanh chóng kéo Ren ngồi xuống ghế.
"Hùng chủ điện hạ mau đi tất vào kẻo lạnh! A..."
Xavier chưa kịp nói dứt lời đã bị Ren đẩy ngược lại xuống ghế, sau đó một chân bị Ren nhấc lên.
"Hùng chủ điện hạ... bây giờ..." Mặt Xavier đỏ bừng, lắp bắp nói: "Bây giờ cũng được ạ!"
Ren không để ý đến Xavier mà chỉ kéo khóa bốt da của hắn xuống, lộ ra một chiếc tất đen bên trong. Sau đó Ren thậm chí còn lật ngược cổ tất ra.
Quả nhiên mặt trong tất thêu gia huy hình thanh kiếm, biểu tượng của hoàng tộc Himmel. Tất cả trang phục của Ren đều được thiết kế riêng, ngoại trừ găng tay thường xuyên bị Ren tiện tay bỏ đi thì mặt trong những trang phục khác đều được thêu gia huy của hoàng tộc.
Nhìn gương mặt trầm như nước của Ren, dù Xavier không nhạy bén đến đâu cũng nhận ra hắn đang tức giận.
"Dám mặc trang phục của hoàng tộc..." Ren trầm giọng nói. "Ngươi có biết đây là tội tử hình không?"
Xavier vội vàng đáp: "Em... em không cố ý! Tại tất của hùng chủ điện hạ cũng màu đen nên em mới lấy nhầm ạ! Để em tìm tất cho ngài!"
Nói dối! Đừng nghĩ Ren không nhìn thấy ngày nào Xavier cũng lén lút ngửi quần áo của hắn, làm gì có chuyện tên này không phân biệt đâu là đồ của bản thân, đâu là đồ của Ren?!
Ren không vạch trần hắn, ngồi trên ghế nhìn hắn lục tung tủ quần áo lên để tìm tất. Nhưng trong tủ nào còn đôi tất nào, kể cả tất của chính Xavier cũng chẳng còn một đôi nào lành lặn. Xavier ngượng ngùng gãi đầu, sau đó lột đôi tất mà hắn đang đi trên chân ra, định quỳ xuống đi vào cho Ren.
"Ta không dùng lại đồ đã bị kẻ khác mặc lên người."
Câu nói của Ren khiến Xavier dừng lại. Sau đó, Xavier do dự mang ra một đôi tất còn sót lại dưới đáy tủ quần áo của mình. Gọi là một đôi thì hơi quá, bởi vì chúng thậm chí còn không cùng màu và không cùng độ dài, vốn dĩ hai chiếc tất thuộc về hai bộ quân trang khác nhau.
Ren nhìn hai chiếc tất trên tay Xavier, một chiếc ngắn màu đen và một chiếc dài màu xanh navy, cảm thấy gân xanh trên thái dương mình đang nhảy lên. Hắn chỉ có thể đi hai chiếc tất cộc cạch này, hoặc đi lại đôi tất mà Xavier đã xỏ vào, hoặc là đi giày không có tất.
Dù là bất cứ lựa chọn nào thì Ren cũng đều không muốn chọn.
Thực chất robot quản gia chuẩn bị cho Ren đều là những đôi tất mềm và mỏng, phù hợp với khí hậu tại đế quốc. Ngược lại, tất đi kèm với quân trang của Xavier rất dày ấm nên hắn không thích chúng lắm, đó là lí do hắn hay trộm đi tất của Ren. Nhưng những đôi tất mềm mại này sẽ không đủ ấm đối với trùng đực trước khí hậu khắc nghiệt của hành tinh XR, cho nên Xavier hi vọng Ren sẽ đi tất quân trang của hắn, dù có là cộc cạch.
Ai chà, đi trong bốt cao thì ai mà biết có cộc cạch hay không chứ? Bởi vậy Xavier càng ra sức thuyết phục Ren sử dụng hai chiếc tất này của hắn.
Mãi một lúc sau, khi đã kéo bốt da lên mà Ren vẫn cảm thấy khó chịu, tưởng như có thể nhìn xuyên qua bốt để thấy đôi tất cộc cạch mà hắn đang đi trên chân vậy!
Trái ngược với sự cáu kỉnh của Ren, trong lòng Xavier lại trộm vui sướng. Bên dưới khăn cổ của Ren là những dấu hôn do hắn để lại, trên người cũng mặc đồ của hắn. Xavier thầm cảm giác dường như hắn đã đánh dấu được trùng đực này vậy!
Ren bật mở nắp một ống thuốc ức chế pheromone rồi uống hết, trong phút chốc pheromone của hắn đã bị thu lại hoàn toàn, sau đó đeo một chiếc vòng vào cổ tay. Khi hắn bấm nút điều chỉnh trên vòng, nhìn bằng mắt thường đã thấy màu tóc và màu mắt của hắn thay đổi, các đường nét trên mặt Ren cũng bắt đầu dịch chuyển, trở thành một gương mặt xa lạ.
"Đi thôi hùng chủ điện hạ!" Xavier nắm tay Ren định đi cùng hắn ra ngoài, nhưng hắn thấy Ren không di chuyển, bèn ngạc nhiên quay đầu lại.
Ren bước lên một bước, đóng lại hai cúc áo đang mở rộng của Xavier, hoàn toàn che khuất vết đánh dấu trên xương quai xanh của hắn. Sau đó hắn lại lấy một ống thuốc ức chế pheromone nhét vào miệng Xavier. Từ khi bị đánh dấu, trên người Xavier luôn có pheromone của Ren, nếu hắn cứ như thế này ra ngoài chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Ren bỏ qua vẻ mặt đáng thương của Xavier mà tự bước ra khỏi phòng trước. Khi hắn ra đến cổng chính của chiến hạm, quân đội đang đứng theo hàng ở hai bên, ở giữa là hàng ngũ chuyên gia địa chất, cuối cùng là một đội quân thư điều khiển cơ giáp vận chuyển vật tư. Ren đứng vào hàng cuối cùng của đội chuyên gia, sau đó Xavier mới từ hành lang bước ra. Ánh mắt đỏ rực sắc bén lộ ra bên dưới vành mũ kepi, áo choàng dài phía sau tung bay theo từng sải bước của hắn, trên cầu vai là quân hàm với năm ngôi sao xếp bên dưới một thanh kiếm, tượng trưng cho thân phận thượng tướng của quân đội đế quốc. Khi hắn vừa bước ra, quân đội lập tức đứng nghiêm đợi lệnh.
Xavier nhìn lướt qua hàng cuối của đội chuyên gia, sau đó khoanh tay trước ngực ra lệnh: "Mở cổng!"
Cổng của chiến hạm được mở ra, gió lạnh và tuyết từ bên ngoài lập tức ùa vào, khiến Ren lần đầu tiên được cảm nhận thế nào là sự giá lạnh đến cắt da buốt thịt. Bậc thang cũng được nối dài xuống mặt đất, Xavier dẫn đầu bước xuống, từng tốp quân thư cũng nối đuôi nhau đi sau hắn.
Hai chuyên gia địa chất đứng bên cạnh Ren thấp giọng tám chuyện: "Có phải dáng đi của thượng tướng Xavier hơi kỳ lạ không nhỉ? Có vẻ như không được tự nhiên lắm..."
"Chắc là do vết thương cũ vẫn chưa lành."
"Ờ ha..."
Hôm qua bọn họ làm đến gần rạng sáng, bây giờ Xavier có thể đi lại khá bình thường là do tố chất thân thể như quái vật của hắn, không liên quan gì đến những vết thương cũ đã lành lại từ lâu.
Đến lượt đội ngũ chuyên gia di chuyển, khi Ren chuẩn bị bước xuống khỏi chiến hạm thì một á thư bên cạnh trượt chân, loạng quạng ngã về phía hắn.
Á thư kia sợ hãi hét lên một tiếng, tưởng sẽ ngã lăn từ trên bậc thang rất cao xuống đất, nhưng lại có một bàn tay đưa ra đỡ lấy khuỷu tay hắn, giúp hắn đứng vững lại.
"A, cảm ơn." Á thư ngước nhìn vị chuyên gia địa chất rất cao phía sau đã đỡ lấy mình, cảm kích nói.
"Không có gì." Ren lạnh nhạt nói, hắn chỉ là không muốn bị á thư này ngã vào người thôi.
Sau khi đội ngũ chuyên gia đi xuống mặt đất, họ được dẫn thẳng xuống khu khai thác quặng năng lượng. Khi đi qua một góc khuất trên hành lang, Ren đi chậm lại, tháo găng tay đang đeo trên tay ra bỏ vào sọt rác. Sau đó hắn lấy ra một đôi găng tay trắng trong túi áo, đeo lên tay rồi mới tiếp tục đi theo đoàn chuyên gia.
Từ phía sau góc khuất của hành lang, một trùng cái mặc trang phục của chuyên gia địa chất vội vàng đi về phía thùng rác, rồi run rẩy cầm lên đôi găng tay vừa bị Ren bỏ đi...
——
Đoàn chuyên gia được quân thư dẫn xuống hầm khai thác năng lượng. Dưới hầm có rất nhiều lối đi, chằng chịt nối với nhau tựa như rễ cây cổ thụ. Tuy là hầm nằm sâu dưới mặt đất nhưng được thắp sáng tựa như ngoài trời, máy điều hoà không khí cũng được lắp đặt để lưu thông không khí dưới hầm và loại bỏ khí metan. Bọn họ được dẫn lên một chiếc thang máy rất lớn, sau đó không ngừng hạ sâu xuống lòng đất.
Càng xuống sâu nhiệt độ càng nóng. Ren hơi cúi đầu, lưng hắn đã bắt đầu ướt mồ hôi.
Bỗng nhiên, trước mắt hắn xuất hiện một bộ quân trang màu xanh đậm. Một bàn tay vươn đến, dùng cổ tay áo để lau mồ hôi trên thái dương Ren.
"Ngài..." Xavier nhìn xuống bảng tên giả trên áo Ren rồi nói tiếp. "Ngài Lacester, ngài không sao chứ? Nhiệt độ dưới hầm quá nóng sao?"
Ren lắc đầu đáp: "Không sao, ta vẫn chịu được."
Tên thượng tướng nổi tiếng là ngang ngược mà cũng có ngày đối xử ôn tồn như vậy với một chuyên gia địa chất vô danh sao? Những chuyên gia địa chất khác đều âm thầm nhìn nhau khó hiểu, chỉ có một á thư cao lớn đứng ở trong góc thang máy, cúi đầu rất thấp, dùng khóe mắt liếc nhìn về phía sau.
Thang máy đã dừng lại, lúc này, trước mắt họ là những lối đi được làm bằng vật liệu chịu nhiệt. Những chiếc dầm bằng vật liệu chịu nhiệt chằng chịt đan xen tựa như màng nhện, tất cả đều để hỗ trợ cho cơ giáp vận chuyển năng lượng lên mặt đất.
Ren chăm chú nhìn theo những chiếc máy khoan nối từ trên mặt đất xuống thật sâu dưới lòng đất, bên dưới là những dòng năng lượng đang chuyển động theo chiều bao quanh lõi hành tinh, tỏa ra từng luồng ánh sáng màu xanh nhạt.
Xavier đi sau lưng Ren, ước gì bản thân cũng có sức hấp dẫn với Ren như những thứ khoa học kỹ thuật vô tri và khô khan này. Hắn bước lên vỗ nhẹ lên vai Ren, sau đó lên tiếng:
"Ngài Lacester, mời đi theo tôi."
Sau đó hắn nghênh ngang dẫn Ren thoát khỏi khu tập kết của đội chuyên gia địa chất. Ren đi theo hắn vào thang máy, đi lên trên tầm 200 mét, sau đó Xavier lại dẫn hắn ra một lối đi khác.
Xavier không đưa Ren đến những lối đi lớn mà rẽ sang những con đường nhỏ hơn. Cũng may hệ thống chiếu sáng và điều hoà không khí được lắp đặt ở khắp nơi nên Ren không gặp bất kỳ khó khăn nào.
Xavier dẫn Ren tới một con đường cụt, có thứ gì đó tựa như kim loại đang chặn giữa lối đi, ngăn không cho robot đào hầm.
"Là nó." Xavier chỉ vào thứ chặn ngang giữa lối đi, sau đó đưa tay lên phủi cho bụi đất rơi xuống, lộ ra mặt ngoài màu xanh nhạt của lớp hợp kim. "Robot đào hầm bị thứ này chặn lại, dù có dùng khoan hay bom nổ, kể cả đạn nhiệt hạch cũng không thể phá được. Cách duy nhất là đào xung quanh thứ hợp kim này rồi vận chuyển nó lên mặt đất.
Ren bước đến chạm vào hợp kim, sau đó lấy ra một thứ tựa như chuôi kiếm từ trong túi không gian. Khi Ren khởi động nó, từ trong chuôi kiếm phóng ra một lưỡi dao tựa như ánh sáng.
"Thứ gì thế ạ?" Xavier tò mò hỏi.
"Kiếm gamma, nó có thể cắt qua mọi thứ, nhưng mới chỉ là thành quả thử nghiệm bước đầu thôi." Ren nói rồi dùng sức vạch một đường lên lớp hợp kim, tạo ra một vết xước nhạt màu.
Đến đạn nhiệt hạch còn không thể tạo ra được một vết xước trên bề mặt loại hợp kim này, nhưng chiếc dao găm này lại có thể? Xavier bị thứ vũ khí nhỏ bé này làm cho kinh ngạc, hắn liền quay sang nói với Ren:
"Để em thử."
Một bên cánh tay của Xavier được trùng hoá trở nên to lớn, lớp giáp trùng đen bao bọc cánh tay trái của hắn, trên thân giáp chạy dọc những đường kẻ đỏ rực. Xavier cầm lấy chuôi kiếm, chiếc dao găm ánh sáng lập tức trở thành một thanh kiếm, sau đó đâm thẳng vào bên trong lớp hợp kim trước mặt.
Mũi kiếm cắm sâu vào bên trong khoảng 10cm, nhưng chỉ đến thân kiếm là dừng lại, không thể đi sâu thêm được một tấc.
"Tuyệt quá." Xavier nghe thấy giọng nói thì thầm của Ren. Đôi mắt tím biếc của Ren sáng lên. Đây là thứ áo giáp hoàn hảo nhất mà hắn đang tìm kiếm!
Đúng lúc này, máy điện đàm của Xavier vang lên. Máy truyền tin cá nhân không thể bắt được tín hiệu ở dưới lòng đất, cho nên quân thư đều sử dụng bộ đàm. Hắn bắt máy, bên trong truyền đến giọng nói của quân thư:
"Báo cáo thượng tướng, phó tướng William gọi tới trạm chỉ huy, có việc khẩn cấp cần thảo luận với ngài!"
"William?" Xavier nhíu mày. "Giữ liên lạc, ta sẽ quay lại trạm chỉ huy ngay lập tức."
Xavier ngắt máy, sau đó quay sang Ren nói: "Đi thôi hùng chủ điện hạ. Chúng ta trở về trạm chỉ huy đã, sau đó lại quay lại đây sau."
Lúc này máy khoan địa chất cỡ nhỏ mà Ren mang theo đã bắt đầu hoạt động, số liệu đang không ngừng được phân tích trên máy tính.
"Ngươi đi một mình đi, ta sẽ ở lại trong hầm." Ren đáp mà không nhìn Xavier, tất cả sự chú ý của hắn đều tập trung vào số liệu đang được hiển thị trên màn hình.
Để Ren ở lại đây? Đương nhiên là Xavier sẽ không đồng ý: "Không được, em không thể để hùng chủ điện hạ ở lại đây một mình được. Ngài có thể đi cùng em một chút được không?"
"Ai nói ta sẽ ở đây một mình?" Sau khi Ren dứt lời, con robot trợ lý đã lâu không gặp chui ra khỏi túi không gian của Ren trước sự sững sờ của Xavier.
Sau khi Ren nhập mã khởi động, hai mắt của robot trợ lý sáng lên, từ trong miệng nó phát ra giọng nói đều đều:
"Xin chào chủ nhân, trợ lý thông minh hân hạnh phục vụ ngài. Chế độ trợ lý thân thiện đang bật, xin hỏi ngài có muốn thay đổi không?"
"Đổi sang chế độ trợ lý cảnh vệ." Ren nói.
"Đang chuyển đổi sang chế độ trợ lý cảnh vệ..."
Sau đó, dưới sự sững sờ của Xavier, con robot trợ lý vô tri đã bị hắn hành hạ suốt những ngày tới viện nghiên cứu cơ giáp bỗng biến hình, trở thành một chiếc cơ giáp tự động không người lái cấp S-!
"Phát hiện không gian hẹp, chế độ cận chiến đang bật. Kiếm gamma, sẵn sàng. Súng đạn nhiệt hạch, sẵn sàng. Trợ lý cảnh vệ hân hạnh phục vụ."
Ren mỉm cười hỏi Xavier: "Giờ thượng tướng yên tâm đi được rồi chứ?"
Cả hành tinh XR hiện tại đã trở thành địa bàn của Xavier, trong hầm và xung quanh quân khu đều là lính thân cận của hắn, hơn nữa bên cạnh Ren đã có một chiếc cơ giáp cảnh vệ cấp cao, khiến cho Xavier phần nào yên tâm hơn.
"Em đi 10 phút rồi quay lại ngay!"
"Ừ." Ren không quay đầu lại mà chỉ phẩy tay, dáng vẻ tựa như muốn hắn đi thật nhanh, càng lâu càng tốt vậy. Điều này khiến Xavier có chút hụt hẫng.
Hắn ghé sát lại sau lưng Ren, hai tay vòng qua ôm eo hùng chủ điện hạ của hắn, cằm cũng gác lên vai hắn.
"Hùng chủ điện hạ hôn em một cái được không?"
Lúc này Ren mới quay lại, nhìn xuống gương mặt tuấn lãng gần trong gang tấc, đang tựa trên vai mình.
"Không phải là có việc khẩn cấp sao? Mau đi đi."
Xavier bướng bỉnh lắc đầu, nhưng dù sao nơi này cũng không phải phòng ngủ, với tính cách của Ren thì quả thực sẽ không hôn môi với hắn ở đây. Xavier đành phải mặc cả:
"Vậy thì thơm nhẹ có được không ạ?"
Ren thở dài, đặt lên trán Xavier một nụ hôn nhẹ. "Đi đi."
Đây là lần đầu tiên Xavier được hôn lên trán. Hắn ôm trán cười ngờ nghệch như một tên ngốc.
"Em chỉ đi đúng 10 phút rồi về ngay!" Xavier nói rồi vươn cánh bay ra khỏi hầm bằng tốc độ nhanh nhất, giải quyết mọi chuyện với tốc độ nhanh nhất có thể rồi trở về với hùng chủ điện hạ của hắn.
Khi Xavier lên trạm chỉ huy, hình ảnh của William đang xuất hiện trước màn hình lớn. Hắn vừa nhìn thấy Xavier vào phòng liền vội vàng nói:
"Xavier, trinh sát phát hiện có tàu bay với kích cỡ của chiến hạm, đang ở trong chế độ tàng hình bên ngoài biên giới hành tinh XR!"
Chiến hạm tàng hình bên ngoài hành tinh XR? Ngay khi Xavier một mình trở lại hành tinh XR mà không có hai phó tướng của hắn?
Xavier nhếch miệng cười đầy khinh thường: "Tàng hình rồi nhăm nhe bên ngoài biên giới sao? Rất giống với phong cách của tên khốn Elka tộc orc đấy, ngoài hắn ra tôi không nghĩ ra bất kỳ kẻ nào khác."
"Xavier, chuyện này không hề đơn giản." William phân tích. "Elka cực kỳ xảo trá! Hắn biết rõ chỉ cần có cậu ở đó, hành tinh XR sẽ không bao giờ thuộc về chúng nữa! Nếu hiện tại chúng quyết tâm hành động thì nhất định đã có mưu đồ gì đó, cậu phải hết sức cẩn thận."
Nhất định phải có cái bẫy gì đó đã được Elka giăng ra, đợi Xavier nhảy vào!
Đúng lúc này, trên màn hình truyền đến thông báo một cuộc gọi video đến từ số lạ.
Sau khi Xavier chấp nhận cuộc gọi, một màn hình lập thể hiện ra. Trên màn hình là một quân thư trong trang phục của chuyên gia địa chất, với gương mặt méo mó quấn đầy băng gạc. Xương mũi và xương gò má của hắn đã bị đập nát, khiến cho một bên con ngươi lồi ra, chảy xuống dưới. Gương mặt méo mó và biến dạng dù đã bị băng gạc che kín nhưng vẫn khiến cho bất kỳ ai nhìn thấy cũng phải rùng mình sợ hãi.
"Xin chào, thượng tướng Xavier." Khi hắn mở miệng, răng cửa đã mất hoàn toàn, khiến cho giọng nói trở nên vô cùng khó nghe.
Xavier nhíu mày nhìn về phía hắn: "Ngươi là ai?"
"Ha ha ha ha... Tao là ai ư?" Gã ta cười phá lên khiến cho những vết thương trên mặt cũng rách ra, băng gạc cũng dần trở nên rướm máu.
"Mày không cần phải biết tao là ai, nhưng mày nhận ra thứ này chứ, thượng tướng?"
Hắn nói rồi cầm lên một đôi găng tay bằng lụa trắng, khoé miệng đã rách ra nở một nụ cười, sau đó cúi đầu đặt lên đôi găng tay trắng một nụ hôn. Máu trên mặt hắn chảy xuống thấm lên chiếc găng tay trắng muốt, tạo nên một hình ảnh quỷ dị.
"Chỉ là một đôi găng tay thôi, tiếp theo tao phải suy nghĩ xem nên lột thứ gì nữa nhỉ? Thôi nhé, hẹn gặp lại thượng tướng."
Cuộc gọi vừa bị tắt, sau đó màn hình cũng bị laser đỏ rực đâm thủng. Khoé mắt Xavier như muốn nứt ra, lập tức trùng hoá rồi lao như điên về phía hầm mỏ.