Nhật Ký "Tẩy Trắng" Của Ác Bá Xấu Xí

Chương 6: Muốn thành công thì mặt phải đủ dày



Mời về làm đầu bếp riêng, nghe cứ như thiếu gia nhà giàu có hay tổng tài ở thời hiện đại vậy. Nghe khẩu khí của người này xem ra là công tử phú hộ hoặc có khi là con quan không chừng. Lâm Thành dĩ nhiên là tự tin vào khả năng nấu nướng của bản thân, nhưng nơi này hắn còn rất nhiều việc phải làm. Kế hoạch "tẩy trắng" chỉ mới khởi động chưa lâu, còn chưa thu được kết quả gì thì làm sao có thể rời đi được chứ. Hơn nữa, làm đầu bếp riêng cũng có nghĩa là làm thuộc hạ của người khác. Hắn vẫn thích được tự do hơn.

“Cảm ơn Tần công tử đã coi trọng tay nghề nấu ăn của tại hạ như vậy. Nhưng mong công tử thông cảm. Quán A Thành của ta mới khai trương, còn quá nhiều việc phải làm. Ta không có thời gian để đến chỗ quý công tử đây làm đầu bếp riêng.”

“Không phải. Ý ta là ngươi không cần phải lo lắng cho cái quán này nữa. Nhượng lại nó cho người khác đi. Ngươi chỉ cần làm đầu bếp cho ta thôi.”

Nghe xong yêu cầu đó, Lâm Thành giận điên. Hắn vừa mới khai trương ngày đầu tiên đã bắt hắn bán quán cho người khác. Cái tên Tần Nguyên này đúng là điên rồi. Hắn rất muốn đập cho y một trận nhưng lại ngại hai vị cao thủ đứng bên cạnh. Hắn cố kìm nén tức giận, trưng ra bộ mặt tươi cười mà đáp: “Công tử, ta không có ý định bỏ quán. Nó là tâm huyết của ta. Xin công tử bỏ ý định đó đi. Ta sẽ không làm đầu bếp riêng cho công tử đâu. Cáo từ.”

Hắn nói vậy rồi vội lao ra khỏi phòng nhưng lại bị Nhậm Vũ chặn cửa. Tần Nguyên đứng dậy tiếp tục nài nỉ: “Lâm Thành huynh suy nghĩ kỹ một chút. Ta chắc chắn sẽ trả công cho huynh thật hậu hĩnh, bảo đảm còn nhiều hơn số tiền huynh kiếm được nhờ bán quán. Hơn nữa, ta sẽ còn cho huynh rất nhiều ưu đãi.”

Lâm Thành thở dài một hơi, kìm nén cơn giận đang ngày một tăng cao. Tên Tần Nguyên này thật phiền phức. Khai trương quán ăn mà gặp phải tên này không khéo xui xẻo cả năm mất. Hắn cần phải tìm cách đuổi y đi. Hắn nói: “Thế này đi. Công thức nấu ăn của tại hạ rất đơn giản. Nếu công tử đã thích những món ăn ở đây đến vậy thì để tại hạ chỉ lại cho đầu bếp của công tử là được rồi. Xin công tử đừng làm khó ta nữa.”

“Ta không muốn. Đầu bếp của ta cho dù có học cũng không thể nấu ngon hơn Lâm Thành được. Ta chỉ muốn huynh thôi.”

Nhìn cái mặt đẹp trai ngời ngời đang dùng những lời lẽ chân thành nài nỉ mình. Nếu hắn mà là con gái có khi sẽ đồng ý rồi đây. Nhưng rất tiếc, hắn không phải. Hắn chỉ thấy rất phiền... và tức giận.

“Công tử cho tại hạ thời gian để suy nghĩ được chứ? Khi nào có câu trả lời tại hạ sẽ tự đi tìm công tử.”

“Vâỵ được. Lâm Thành huynh cứ suy nghĩ đi. Ta sẽ đợi.”

Lâm Thành chỉ chờ nghe câu đó là chạy nhanh vào bếp. Sau đó hắn có nghe thuộc hạ nói Tần Nguyên đi rồi. Hắn không ngờ lại gặp phải một tên điên như thế này. Chắc thường ngày ở nhà y được chiều chuộng lắm nên mới ép buộc người khác làm theo ý mình mà không chút tôn trọng ý kiến của người ta. Uổng cho hắn còn vui vẻ vì được y thích món hắn nấu.

Bây giờ hắn phải làm sao? Chạy trốn à? Hay là dẹp cái quán này đi? Tần Nguyên có vẻ như là người từ địa phương khác tới. Chắc chắn ở đây một thời gian y cũng sẽ quay về nhà thôi. Đợi y đi rồi hắn lại mở lại quán cũng được.

Lâm Thành đã lên xong kế hoạch. Chờ xong ngày hôm nay sẽ tạm thời cho đóng cửa quán. Thế mà khách hàng cuối cùng vừa rời khỏi, cửa quán còn chưa kịp đóng đã thấy Tần Nguyên dẫn theo hai thuộc hạ đi vào. Lâm Thành vừa nhìn thấy đã chửi thề.

“Cái tên âm hồn bất tán này. Mặt hắn làm bằng xi măng à? Sao lại dày như vậy? Đẹp trai mà khùng à?” Lâm Thành thật muốn chửi cho một tràng như vậy vào mặt tên kia nhưng lại sợ bị hai thuộc hạ của y giết nên đành nín nhịn. Ngày hôm nay hắn nhịn nhiều quá rồi. Hắn sợ tối về mình sẽ bị đau bao tử mất.

“Lâm Thành huynh, ta lại đến đây."



“Má nó. Lại còn cười nói vui vẻ thế. Có trưng cái vẻ đẹp trai kia ra cũng không ích gì đâu.” Lâm Thành lầm rầm chửi rủa nhưng mặt lại cứ phải cố trưng ra một nụ cười xã giao: “Tần công tử đến có việc gì vậy? Ta đã nói khi nào suy nghĩ xong sẽ tự đi tìm công tử mà.”

“Còn không phải là sợ huynh trốn mất sao? Nhìn hành động của mọi người kìa, huynh định đóng cửa quán sao? Mới khai trương mà.”

Đến lúc này thì Lâm Thành không thể nhịn được nữa. Hắn lớn giọng mắng: “Còn không phải là do ngươi sao? Ta đã nói rồi. Ta sẽ không làm đầu bếp riêng cho ngươi. Ngươi cứ bám riết lấy ta mãi không buông thì ta buộc phải đóng cửa quán chứ sao nữa.”

Tần Nguyên khẽ cười. Lâm Thành tức giận còn mắng hắn như thế, hắn không thấy khó chịu, chỉ thấy khá thú vị. Tần Nguyên tươi cười nói: “Lâm Thành huynh hiểu nhầm rồi. Ta đến đây vào giờ này không phải là muốn ép huynh trả lời ta. Là do ta đã quá vội vàng nên chắc là đã khiến huynh đài khó chịu rồi. Ta đến là để xin lỗi.”

Lâm Thành chớp mắt mấy cái có vẻ khá ngạc nhiên. Cái tên này cứ thay đổi xoành xoạch làm hắn muốn loạn não. Nếu y suy nghĩ lại rồi thì tốt, hắn cũng sẽ không tính toán mà bỏ qua. Lâm Thành thở dài hỏi:

“Vậy tức là Tần công tử từ bỏ ý định muốn tại hạ về làm đầu bếp riêng cho mình rồi?”

“Không phải. Ta thực sự rất thích tay nghề nấu nướng của Lâm Thành nên không muốn từ bỏ đâu. Thời gian của ta vẫn còn nhiều. Ta không vội. Chúng ta kết giao bằng hữu rồi từ từ ta sẽ khiến huynh thuận lòng theo ta.”

Nắm tay Lâm Thành bóp chặt đến mức những người đứng cạnh đó cũng nghe rõ được tiếng các khớp ngón tay kêu răng rắc. Rõ ràng chủ nhân của bọn họ đang rất giận.

Lâm Thành có xúc động muốn cầm cái ghế ném thẳng vào mặt vào tên kia. Hắn đã xem thường độ dày của gương mặt đẹp trai đó rồi. Gương mặt hắn tối sầm. Hắn cũng không thèm miễn cưỡng trưng ra cái nụ cười giả tạo đó làm cái gì nữa. Hắn kìm nén muốn nổi điên rồi.

Lâm Thành nghiên răng nhấn mạnh từng từ một: “Ta không có nhu.cầu.kết.giao với ngươi. Làm ơn biến đi giùm cái.”

Tần Nguyên vẫn trưng ra bộ mặt thân thiện không có chút khó chịu nào dù bị đuổi như thế. Lâm Thành tức mà không làm được gì. Hắn không thèm nói nữa, mang tâm trạng bực bội trở về nhà.

...***...

Quán A Thành cách nhà hắn không xa lắm, đi bộ tầm 500 mét là về đến nơi. Đi gần về đến cửa rồi Lâm Thành mới cảm giác có cái gì đó là lạ. Hắn quay đầu nhìn thì thấy Tần Nguyên đang thong dong đi phía sau mình.

“Ngươi đi theo ta làm gì?”

“Ta không có chỗ ở, muốn xin tá túc ở nhà của Lâm Thành huynh.”



Lâm Thành tức lộn ruột. Cái lý do vớ vẩn đó mà cũng bịa ra được.

“Thế trước giờ ngươi ở đâu? Ngươi đến huyện này đâu phải ngày đầu.”

“Khách điếm mà ta ở ta trả phòng mất rồi. Chưa tìm được chỗ ở mới.”

“Ngươi còn chưa đi, trả phòng làm quái gì?”

“Ta cứ nghĩ hôm nay sẽ thuyết phục được ngươi đi cùng ta trở về nên trả phòng luôn rồi.”

“Ngươi...” Hắn còn lâu mới tin cái lý do đó. Hắn nói tiếp: “Không sao. Ta đi kiếm cho ngươi một khách điếm khác.”

“Ta đã cho người đi hỏi. Tất cả đều đã hết chỗ rồi.”

“Sao mà trùng hợp như vậy được. Ngươi đứng đó, ta cho người đi hỏi.”

Lâm Thành cho người chia ra đi khắp các khách điếm trêи địa bàn huyện để hỏi. Và kết quả là tất cả các nơi đúng là không còn phòng trống. Lâm Thành cau mày nhìn Tần Nguyên. Hắn không thể tin là có sự trùng hợp kì lạ đến như vậy. Huyện Thành Nghị trước giờ đâu có nhiều khách từ nơi khác đến đâu. Nhất định là tên kia giở trò.

“Lâm Thành huynh, huynh cũng thấy rồi đó. Có thể cho ta tá túc ở nhà huynh một thời gian không?”

Dù biết rõ chuyện này chắc chắn có vấn đề nhưng Lâm Thành không còn cách nào khác phải cho y vào. Hắn còn đang trong thời gian nỗ lực "tẩy trắng’, lỡ như hắn không cho y ở nhờ, y cho người đi đồn bậy bạ khắp nơi thì công sức của hắn mấy hôm nay thành công cốc hết. Cho dù rất tức giận nhưng hắn cố gắng động viên mình phải kìm lại. Vì đại sự phía trước chuyện gì cũng phải nhịn.

“Được được. Ngươi thắng rồi. Vào nhà đi.”

Lâm Thành bố trí chỗ Tần Nguyên ở một cái phòng nhỏ nhưng rất sạch sẽ và khang trang, cũng là căn phòng nằm cách xa chỗ ở của hắn nhất. Đợi sau khi cửa phòng đóng lại, Nhậm Huyền và Nhậm Vũ vô thanh vô tức xuất hiện trong phòng Tần Nguyên. Nhậm Vũ không kìm được tò mò vội hỏi: “Chủ tử, người thực sự vì muốn y làm đầu bếp riêng cho mình mà chịu nhẫn nhục vậy sao? Có đáng không?”

Tần Nguyên bật cười khanh khách, vừa phe phẩy chiếc phiến vừa nói: “Cái gì mà đáng hay không đáng. Các ngươi không thấy chọc cho y tức giận rất vui sao? Cái vẻ mặt của y lúc giận dữ mà không dám phát tiết buồn cười lắm.” Nói xong Tần Nguyên cười như nắc nẻ.

Nhậm Vũ và Nhậm Huyền nhìn nhau rồi lại nhìn trời. Tính xấu ham vui của chủ tử lại bắt đầu rồi, chơi cũng ác quá đi.