Nhật Ký Tẩy Trắng Sau Khi Sống Lại

Chương 27: Thanh Loan



“Vương gia, đã đến phủ đệ của Quan tướng quân rồi.”

Một chiếc xe ngựa gỗ lim chạm vàng khảm ngọc từ từ dừng trước phủ tướng quân, người trong phủ đợi xe đã quỳ xuống cung kính nghênh tiếp từ lâu, người đông nối liền một mảnh. Thị vệ đi theo giơ tay mở cửa sổ màu ngọc lục bảo ra, khuôn mặt trong trẻo như bạch ngọc của người trong xe không hề có biểu cảm gì, chỉ nói một tiếng, trong giọng nói mang theo ba phần uy nghi: “Miễn lễ.”

Trong phủ tướng quân, ngoại trừ một vị đích nữ là Quan Linh ra thì còn có rất nhiều thứ nữ, nghe nói tiểu vương gia muốn đến, bọn họ đều ăn mặc trang điểm đẹp đẽ, tươi tươi đẹp đẹp đua nở đứng bên ngoài cửa phủ.

Ninh Gia đứng ở giữa các cô nương, dáng vẻ đoan trang nhất, vóc người duyên dáng yêu kiều, thế nên xe ngựa của Thẩm Giới vừa dừng lại, hắn đã để ý đến nàng ấy đầu tiên.

Hắc Ưng dẫn đám người Quang Ảnh đi đến trước mặt Ninh Gia, xúc động rơi nước mắt mà hành đại lễ, vui mừng nói: “May mà ngài bình an vô sự, nếu không đời này chúng ta cũng không thể quay về Trường An được.”

“Thần nữ không có tri thức, gây thêm phiền phức cho tiểu vương gia và các vị đại nhân rồi.” Ninh Gia lễ phép, thi lễ đáp lại, ung dung ôm hết toàn bộ tai họa mà Quan Linh gây ra.

Thẩm Giới ung dung điềm tĩnh đánh giá vị Vương phi tương lai của hắn này vài lần, ấn tượng với nàng ấy vốn có chút sâu sắc, nhưng sau này đã bị người khác làm nhạt đi rồi.

Sau khi từ biệt ở chùa Phù Sơn, nàng ấy hình như đã mập hơn, lại tựa như cao hơn một chút, lớp trang điểm trên mặt trở nên rất nhạt, mặt mày vẫn xinh đẹp như trước, có điều hắn luôn cảm thấy có chỗ nào khang khác.

Ánh mắt mang theo dò xét của Thẩm Giới lướt qua một đám oanh oanh yến yến ở nơi này, thế nhưng tìm mà không có kết quả, lại quay về trên người Ninh Gia, cuối cùng dừng trên trâm ngọc lan cài lệch trên tóc nàng ấy.

Không hiểu sao, trong lòng Thẩm Giới lại sinh ra một nỗi tức giận khó mà giải thích được, hắn thuận miệng đáp lại qua loa vài câu rồi lập tức lướt qua mọi người, được lão quản gia dẫn vào trong phủ tướng quân.

Ninh Gia âm thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm, mặc dù không biết tính tình của tiểu vương gia kỳ lạ ra sao, nhưng cuối cùng nàng ấy có thể nói mấy câu với Lục Tiệm Chi. Nàng ấy lặng lẽ nhìn hắn vài lần, hắn hình như đã gầy đi, trên mép có mọc ra mấy sợi râu đen, khiến gương mặt anh tuấn kia lộ ra vẻ tiều tụy.

Lục Tiệm Chi lại không có thời gian ôn chuyện, vội vàng thay quần áo ở nhà, một đường gắng sức đuổi theo sau lưng tiểu vương gia, lại lệnh cho hạ nhân nhanh chóng chuẩn bị trà, sợ rằng thiết đãi không chu đáo.

Ninh Gia cũng chỉ đành đi theo, lướt qua hành lang dài, đình thủy ca đài, vòng qua những tường vây dài mà ngoằn ngoèo, quản gia vừa đi về phía trước vừa giới thiệu những bức bích họa cổ xưa trên tường phủ cho Thẩm Giới.

Thẩm Giới vốn không kiên nhẫn, đang chuẩn bị ngắt lời, lão quản gia bỗng nhiên vô cớ nhắc đến một câu: “Lúc còn nhỏ, đại tiểu thư của nhà chúng ta rất thích nghiên cứu những bức họa cổ này.” Có lẽ là không đành lòng phá hỏng vẻ yêu thương trong mắt ông ấy, hắn cũng để mặc lão quản gia nói không ngớt vậy.

Lục Tiệm Chi đứng trước một cây cột sơn mài ở hành lang, nhân lúc tiểu vương gia nói chuyện với quản gia thật vui, hạ giọng hỏi Ninh Gia đi theo sau lưng hắn: “Sao tiểu muội không đến? Có phải vết thương trên người muội ấy lại tái phát rồi hay không?”

“Ài...” Ninh Gia thở dài, nhíu mày lại: “Linh Nhi được nuông chiều từ bé như vậy, đương nhiên đã chịu không ít khổ rồi, mấy ngày nay muội ấy uống đủ loại thuốc thang, nhưng sắc mặc ngược lại càng tệ.”

“Đêm nay ta sẽ ra khỏi thành mời nữ y.” Lục Tiệm Chi im lặng một lúc, ngón tay siết đến trắng bệch: “Nếu để ta điều tra ra là ai đâm tiểu muội bị thương, ta chắc chắn sẽ khiến hắn ta chết thảm hơn Chu Quý ngàn vạn lần.”

“Suỵt.” Ninh Gia nghĩ lại vẫn sợ hãi, vội vàng đưa mắt ra hiệu, giọng nói đè xuống cực kỳ thấp: “Huynh lại nhắc đến tên kia, huynh vừa mới được thả, người bắt huynh vẫn còn ở trong phủ đấy.”

“Bức họa Bách Quỷ Dạ Hành này, chính là vào một trăm năm trước, vị Định Viễn tướng quân đầu tiên nhậm chức ở Tây Cương đã chuyển từng viên gạch từng viên ngói từ Tây Vực đến đây, trải qua gió thổi nắng chiếu trăm năm, thời gian hao mòn, nó ngược lại không hề phai nhạt chút màu sắc nào.”

Lão quản gia mặt mày hớn hở, đắc chí dào dạt, nói còn hay hơn cả người kể chuyện trong quán trà.

“Có điều, lúc nhỏ tiểu thư nhà chúng ta sợ ma, mỗi khi nhìn thấy bức họa này thì đêm đến đều sẽ mơ thấy ác mộng, tướng quân mới bảo người ta che bức tường này lại. Sau này, tiểu thư đến ở trong nhà lão thừa tướng ở Trường An, chúng ta mới dám mở màn che nó ra.”

Đợi một lúc lâu sau, ông ấy không nghe thấy tiểu vương gia lên tiếng đáp lại mình, Quan quản gia ngẩng đầu nhìn tiểu vương gia vài lần, nhìn theo ánh mắt của Thẩm Giới đang hướng về phía hai người đang thì thầm nói nhỏ ở góc tường bên kia. Ông ấy bỗng nhiên cảm thấy không ổn, tim lập tức đập như nổi trống, sợ rằng sẽ khiến Thẩm Giới hoài nghi, vội vàng lên tiếng giảng hòa:

“Từ nhỏ, ba người biểu tiểu thư và tiểu thư nhà ta, còn có Lục tiểu tướng quân đã cùng lớn lên ở trong phủ Thừa tướng, tình cảm cực kỳ tốt đẹp, thân như huynh muội. Lần này, tiểu tướng quân hoảng sợ nhưng không nguy hiểm, cũng khiến hai vị tiểu thư lo lắng rồi.”

Thẩm Giới dời ánh mắt đi, mỉm cười lạnh nhạt, cũng không đáp lại.

Tiểu vương gia an nhàn thoải mái, được quản gia dẫn đi dạo quanh phủ tướng quân một vòng không trừ một nơi nào, mất nửa ngày, giống như đã dạo xong toàn bộ hoa viên của hoàng thất. Ban đêm, Thẩm Giới dùng bữa tối trong phủ, còn xe ngựa quay về dịch quán.

Quan Linh ngủ suốt một ngày, trong lúc lão quản gia, Lục Tiệm Chi và Ninh Gia lần lượt đến biệt uyển thăm nàng, nhưng đều bị nàng ra lệnh cho người hầu đuổi đi.

Miệng vết thương của nàng tái phát, đau đến hàm răng đánh lập cập, Quan Linh quấn mình trong chăn, mồ hôi lạnh túa ra toàn thân. Nàng lại tùy tiện uống một tễ thuốc giảm đau, ngược lại càng đau dữ hơn. Hai nha hoàn tiến lên giúp nàng thay thuốc, lại bị nàng phát cáu mà mắng đến nỗi đỏ mắt chạy ra ngoài.

Quan Linh ôm ngực, kiếm Thanh Loan chém vàng cắt ngọc, chém sắt như chém bùn, đâm vào trên người nàng, như thể đã lấy đi nửa cái mạng của nàng.

Lúc ấy, Quan Linh không biết nó lại nghiêm trọng như vậy, nỗi đau mỗi khi tái phát không hề kém nỗi khổ sở mà nàng phải chịu lúc uống thuốc độc tự sát ở kiếp trước.

Cánh cửa gỗ đào bị ai đó mở ra mà vang lên tiếng kẽo kẹt, Quan Linh khó thở, tiện tay ném gối ngọc trên tháp qua, nghiến răng tức giận nói: “Không phải ta đã nói, không được phép đến làm phiền ta lần nữa sao? Còn không mau cút đi!”

Sau khi nàng trút giận lung tung xong thì sức cùng lực kiệt, khép mắt rồi nặng nề chìm vào giấc ngủ, mày dài nhíu lại, trên mặt tràn đầy vẻ đau đớn, ngực lại mơ hồ chảy ra máu tươi, thuốc vừa mới đắp lên lại bị máu loãng ngưng kết thành mủ, đông lại trên miệng vết thương nàng, dính dính nhớp nháp khiến nàng trằn trọc khó ngủ.

Người kia đón lấy gối ngọc bay đến một cách vững vàng, từ từ đi vào phòng trong, ánh trăng thấp thoáng trong bóng tối, ánh nến mờ ảo, bóng lặn ngọc chìm. Một ngón tay trắng nón lặng lẽ đè lên môi Quan Linh, nhẹ nhàng tách môi răng nàng ra, đút vào một viên đan dược màu vàng, như hoàng liên đường mật, trong đắng chát mang theo vị ngọt, hòa tan trong cổ họng nàng, chầm chậm thấm vào lục phủ ngũ tạng.

Trong bóng tối dường như có thứ gì đó chấn động linh hồn của nàng, ý thức rã rời của Quan Linh dần dần tập trung lại, cơn đau trên ngực cũng đã bớt đi vài phần, không còn khiến nàng đau đến tinh thần mơ hồ giống như vừa rồi.

Quan Linh mở to mắt, trong ánh trăng mờ mịt, mặt mày của người kia cũng như ẩn sau sương mù, có điều nàng vô cùng quen thuộc mùi thơm đàn hương thoang thoảng trên người hắn. Ngón tay hắn vẫn đang phủ lên môi nàng, ấm lạnh mềm mại, lại nhẵn mịn trơn truột, đầu ngón tay truyền đến nhu tình tha thướt, giống như giấc mơ đã bỏ lại trên cầu cách một đời.

Nàng liều mạng nắm lấy bàn tay kia, dùng sức lực mỏng manh như muỗi đốt, người kia cũng để mặc nàng nắm lấy, Quan Linh tưởng ràng lại là một cơn ác mộng, gợi khóe môi lên một cách đau đớn, mở lời hỏi hắn: “Ta đau đến chết rồi ư, sao lại gặp được ngươi rồi.”

“Ta cho ngươi ăn hoàn hồn đan, ngươi không chết được.” Thẩm Giới nắm lại ngón tay như nhọc yếu ớt của cô, trong mắt lóe lên vẻ áy náy, lại không nhịn được muốn cười nhạo nàng.

“Vết thương do kiếm Thanh Loan, cần ba viên hoàn hồn đan mới áp chế được, ngươi chỉ ăn xong một viên đã bỏ chạy mất, chẳng phải là tự mình chuốc lấy đau khổ sao.”

Quan Linh không trả lời nữa, thậm chí ngay cả lời nói của hắn mà nàng cũng không nghe rõ, suốt đêm nàng không được ngủ ngon, lúc này cuối cùng cũng không đau nữa, cơn buồn ngủ ập đến, nuốt chửng lấy toàn thân Quan Linh.

Thẩm Giới yên lặng ngồi bên tháp, nắm lấy tay Quan Linh, trì trệ không muốn buông ra. Hắn bình tĩnh nhìn chằm chằm vào gương mặt non nớt của nàng, trong lòng bỗng nhiên nảy ra một vài suy nghĩ hoang đường, có lẽ đợi nàng trưởng thành, nàng sẽ biến thành dáng vẻ của người mà hắn thường mơ thấy.

Hai người rõ ràng chỉ gặp nhau vài lần, lại tựa như đã làm phu thê cả nửa đời, cô nam quả nữ sống chung một phòng, rõ ràng cực kỳ không thích hợp, nhưng lại giống như rất thỏa đáng.

Có phải hắn đã mất một đoạn ký ức nào, hoặc là nhầm lẫn một đoạn trí nhớ nào đó, thực ra, người lớn lên cùng nàng lúc còn trẻ không phải là Lục Tiệm Chi mà là bản thân hắn hay không.

Hay là người ước định hôn ước trăm năm với hắn không phải là Ninh Gia chỉ gặp mặt một lần, mà là Quan Linh đang nằm bên cạnh hắn lúc này, khiến hắn nhớ thương.