Đại sư Thanh Nguyên gặp nạn khi ngài bảy mươi tuổi.
Vì thông minh và am hiểu Phật pháp nên ở trước mặt Phật Tổ, ngài được ưu ái hơn những người khác một chút. Ngài thường tụng kinh cho những người mê muội nhầm đường lạc lối, giải đáp thắc mắc, nghi hoặc cho mọi người nên dần dần trở thành vị thần trong mắt dân chúng.
Từ đó có người nhờ ngài tính toán số mệnh của mình như chuyện sinh tử, nhưng ngài sợ tiết lộ thiên cơ, trừ những người sắp chết, những người còn lại, ngài không hề nhiều lời. Vì thế khiến nhiều Vương công quý tộc phẫn hận. Thanh Nguyên lo lắng bị họ trả thù nên luôn tránh ở chùa Phù Sơn, cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của ngày đều được mười đệ tử thay phiên chăm sóc.
Tuy nhiên, ngài không nghĩ sẽ gặp đương kim Thất Vương phi ngay giữa hồ của chùa Phù Sơn.
Có lẽ là Hoàng đế cực kỳ giữ gìn tôn nghiêm Hoàng gia, cũng có lẽ là Thẩm Giới che chở cho Quan Linh quá kĩ nên người đời không biết chuyện Quan Linh là Vương phi giả.
Thanh Nguyên dùng tay nhẩm tính được, nhưng ngài không biết vì sao lại cảm thấy vận mệnh Vương phi của người phụ nữ này vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
Người phụ nữ trước mắt tiều tụy, gầy gò và thiếu sức sống, khác hoàn toàn mỹ nhân tuyệt sắc mà ngài gặp thoáng qua khi ở Ngọc Sinh Yên. Thanh Nguyên biết nội tâm của nàng không trong sáng, thuần khiết như bề ngoài, nhưng ngài vẫn cảm thấy có một tia trắc ẩn, muốn cứu nàng một lần nữa.
Nhưng khi nàng ngước mắt nhìn Thanh Nguyên, từ cặp mắt trắng bệch không ánh sáng ấy, ngài nhìn thấy cuộc đời trong mắt nàng. Nàng chỉ có thể sống đến năm hai mươi tuổi.
Thanh Nguyên ngạc nhiên, gần như muốn chạy trốn nhưng lại bị Quan Linh ngăn lại. Lúc này, trong lòng nàng vô vàn suy tính, suy nghĩ nếu nàng giết Ninh Gia, bản thân có thể bình an vô sự không.
Nàng ở đây đợi Thanh Nguyên đã lâu. Vì vậy, khi nhìn thấy ngài, nàng đã hỏi ngay lập tức: “Đại sư, ngài có thể xem giúp ta, đời này có thể sống đến bao nhiêu tuổi?”
Thanh Nguyên lắc đầu lảng tránh: “Vương phi nương nương, đây là thiên cơ ta không thể tiết lộ.”
Quan Linh nở nụ cười vô hại: “Nghe nói mấy ngày trước, mười đệ tử của ngài đến chùa Linh Tịnh cách đây trăm dặm để tham gia tế tự, bây giờ chưa trở về.”
Thanh Nguyên bị uy hiếp nhưng vẫn phải giả vờ bình tĩnh, nói: “A di đà phật, lão tăng khuyên nương nương hành thiện tích đức, như vậy sẽ sinh nhiều quả lành.”
“Ta không tin thiện ác có báo.” Quan Linh khinh thường phản bác.
Thanh Nguyên thở dài, chỉ có thể mượn uy lực của Hoàng đế: “Thiên tử đặc biệt tán thưởng đại đệ tử của lão tăng, nhiều lần để Người tiến cung tụng giải kinh thư. Mỗi khi Thất Vương gia chinh chiến bên ngoài cũng là đồ nhi của ta ở trong cung cầu phúc cho Vương gia, hy vọng nương nương có thể yêu ai yêu cả đường đi.”
Quan Linh nghe thấy Thẩm Giới thì trong lòng nhẹ nhõm hơn một chút, nàng cũng không có sát tâm đối với mười đệ tử của Thanh Nguyên. Nàng nghĩ sẽ âm thầm bảo Quang Ảnh thả bọn họ ra. Nhưng trước mặt Thanh Nguyên, nàng vẫn không chịu buông tha: “Nếu Đại sư không chịu nói cho ta, bữa cơm chay ngày mai không phải cháo chay và cơm mà là lưỡi cắt từ miệng các đệ tử của ngài đấy.”
Thanh Nguyên không chịu thỏa hiệp, ai ngờ nàng lại tàn nhẫn độc ác như vậy, tra tấn các đệ tử của mình đến mức nửa chết nửa sống. Thanh Nguyên giận dữ nói: “Đồ đàn bà điêu ngoa đanh đá, cuộc đời này ngươi chắc chắn sẽ không sống quá hai mươi tuổi.”
Ngài không biết rằng, chính những lời này đã khiến bản thân rơi vào mối họa lớn.
Người trong Vương phủ cũng biết, Vương phi nhân lúc ngài và các đệ tử của mình gặp lại nhau sau khi lưu lạc bên ngoài, người đó đã lệnh tử sĩ giết tất cả mười đệ tử để diệt khẩu. Mà Thanh Nguyên, vì đã nói trước vận mệnh nên những tử sĩ đó lẻn vào chùa Phù Sơn rồi bỏ trốn.
Ám Ảnh lục tung chùa Phù Sơn cũng không có tìm được tung tích của Thanh Nguyên, chỉ thấy Vương phi nhà mình thất hồn lạc phách đứng ở đình giữa hồ, ngắm nhìn những bông sen đã tàn mà không nói một lời.
Hắn nhớ lại lời Vương gia dặn dò, nhẹ nhàng đi đến phía sau nàng, nói: “Nương nương, Vương gia dặn ta đón người hồi phủ.”
Quan Linh quay đầu, hai mắt đã sưng đỏ: “Có phải chàng cũng biết ta sắp chết.”
Ám Ảnh do dự một chút rồi nghiêm túc nói: “Nương nương phúc khí dồi dào, nhất định trường thọ, đừng… đừng tin những lời hồ đồ của bọn bịp bợm giang hồ này.”
Sau này Quan Linh mới biết, Thẩm Giới vẫn chưa cưới Ninh Gia, thiên điện của Vương phủ chỉ trong một đêm đã bị lửa đốt thành tro tàn. Nếu không nhờ mọi người kịp dập lưat, cả Vương phủ cũng sẽ bị đốt thành tro.
Nhưng lúc đó Ninh Gia vẫn luôn ở trong Vương phủ, ăn uống, đi lại, địa vị và uy nghiêm không khác gì nàng trước đây. Mặt khác, không biết Hoàng đế tìm được ở đâu một nhóm phụ nữ xinh đẹp rồi đưa vào Vương phủ, oanh oanh yến yến làm thị thiếp của Vương gia, Thẩm Giới chấp nhận tất cả những sắp xếp này.
========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây 2. Khi Có Gia Đình Là Tỉ Phú Là Trải Nghiệm Như Thế Nào? 3. Hậu Cung Hài Tử Vương 4. Nữ Chính Bị Hoang Tưởng =====================================
Vì vậy Quan Linh không muốn quay về Vương phủ, vì nàng đã từng là niềm vui duy nhất của hắn. Nàng không thể chấp nhận việc hắn thay lòng đổi dạ. Tình nghĩa phu thê của bọn họ ở kiếp này có lẽ đã thật sự kết thúc.
Nhưng nàng muốn gặp lại hắn, vì chính nàng cũng không biết bản thân sẽ chết bất đắc kỳ tử ở trên đường lúc nào năm nàng hai mươi tuổi.
Nàng biết Thanh Nguyên nhất định không nói nhảm, thân thể của nàng đã suy kiệt, tâm trí cũng dần dần mất đi, hai mắt cũng không còn nhìn rõ.
Vì trong Vương phủ có nhiều mỹ nữ nên khi Quan Linh trà trộn vào không thu hút nhiều sự chú ý.
Nàng bị sắp xếp bên cạnh khu của Ninh Gia, thỉnh thoảng chỉ có Ninh Gia tới thăm nàng, Thẩm Giới hình như không ở trong Vương phủ.
Một lần nàng nghe lén Quang Ảnh và Ám Ảnh nói chuyện: Vương gia đến Chiếu Ảnh lấy ngọc.
Hắc Ưng cũng tức giận: Bây giờ lúc thời điểm bổ nhiệm Thái tử, nhưng Vương gia hoàn toàn không tránh hiềm nghi, nếu Thiên tử biết ngài đến cố đô Chiếu Ảnh, không biết sẽ gây ra bao nhiêu rắc rối.
Quan Linh không hiểu câu này.
Nàng chết lặng đếm từng ngày, dần dần cảm giác được cái chết đang đến gần, nhưng lại không biết khi nào nó sẽ xảy ra.
Làm Ninh Gia nhiều năm như vậy, nàng đã sớm quên sinh nhật của mình.
Mãi đến khi Thẩm Giới từ Chiếu Ảnh trở về, đặt khối ngọc bội vào lòng bàn tay nàng nói: “Chúc mừng sinh thần lần thứ hai mươi của nàng.”
Hắn nói, đây là Ngọc Kỳ Linh, có thể phù hộ cho nàng khỏe mạnh và bình an.
Hắn còn nói, làm phu thê với nàng nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên tổ chức sinh thần cho nàng.
Thẩm Giới cầm viên ngọc dẫn tai trong lòng bàn tay, nhìn hoa văn của khối ngọc thẩm thấu qua da thịt hắn, trái tim dần dần cảm thấy tê dại và đau đớn.
Hắn cố gắng nhẫn nhịn mới không ôm nàng vào trong lòng mà chỉ thì thầm bên tai nàng một câu:
Cầu trời phù hộ.
Cánh môi mỏng, lạnh lướt qua tai nàng, gần như đáp xuống đôi môi tái nhợt. Hắn nhớ lại lời tiên đoán như nguyền rủa của Thanh Nguyên, rồi nắm chặt tay nàng.
Những người đeo ngọc dẫn tai khi còn sống, sau khi chết sẽ bị móc tim.