Vừa bước vào, hắn ta đã thấy ta nằm thoi thóp trên giường.
Ánh mắt đờ đẫn, vô hồn, như một cái xác không còn sức sống, chỉ còn lại một bộ xương khô.
Hắn ta đau lòng nhìn ta, vội vàng lao đến như cơn gió, ôm ta vào lòng.
Đầu ngón tay hắn ta run rẩy, yết hầu chuyển động, khàn giọng tự trách: "A Vãn, xin lỗi, trẫm đến muộn rồi."
"Là lỗi của trẫm, đêm qua trẫm không nên rời xa nàng."
Cảm nhận được đôi vai gầy của ta không ngừng run rẩy, những giọt nước mắt thấm ướt cổ áo hắn ta, từng giọt như thiêu đốt trái tim.
Sau khi dỗ dành ta xong, hắn ta đột ngột đứng dậy, đáy mắt đầy vẻ quyết liệt và u ám.
"Bãi giá Trường Hi cung."
Khi đã chắc chắn Quý Kỳ Ngôn đã rời đi, đôi mắt mơ hồ của ta lập tức trở nên trong suốt và lạnh lùng.
Làm gì có chuyện vì tình yêu mà tìm đến cái chết.
Đêm qua bị Mạc Thư Khiêm đòi hỏi mấy lần, ngay cả cánh tay cũng mỏi nhừ.
Lúc tắm vốn đã buồn ngủ, nên thuận nước đẩy thuyền thôi.
Ta ép Quý Kỳ Ngôn phải rời khỏi tẩm điện của Thẩm Hàng Tuyết mà đến đây, Thẩm Hàng Tuyết hận ta đến nghiến răng nghiến lợi, rầm rộ tổ chức tiệc mừng trăm ngày của tiểu Công chúa.
Tuy Quý Kỳ Ngôn đến chỗ Thẩm Hàng Tuyết ít hơn.
Nhưng sau khi phụ tử Thẩm gia đánh bại kẻ thù, hắn ta tùy tiện tìm cớ phong Thẩm Hàng Tuyết lên phi vị.
Tuy không cao quý bằng Quý phi, nhưng ăn mặc và dùng đồ đều không khác gì Quý phi.
Từng rương châu báu quý hiếm liên tục được chuyển đến Vĩnh Xuân cung như nước chảy.
Mọi người xì xào bàn tán: "Quý nhân như nước chảy, nhưng Quý phi thì vững như thép."
Ta chỉ mỉm cười.
Ta là người không có thủ đoạn gì, chỉ là sẽ thử tất cả các cách có thể khiến nàng ta c.h.ế.t mà thôi.
Tiệc mừng trăm ngày của tiểu Công chúa là dịp vui hiếm có trong cung.
Cả cung điện, long trọng vô cùng.
Ta chọn một bộ cung trang đơn giản nhất, trang điểm nhẹ nhàng rồi đi dự tiệc.
Nhưng vừa bước vào Lâm Hoa điện, đã nghe thấy giọng châm chọc sau cánh cửa.
"Có người nào đó, tìm đường c.h.ế.t có ích gì chứ, không phải vẫn không ngăn được nương nương nhà ta được sủng ái sao."
Đó là cung nữ bên cạnh Thẩm Hàng Tuyết.
Canh đúng thời điểm, cố ý sỉ nhục ta khi ta vừa bước vào.
Ta không bỏ qua, dùng ánh mắt ra hiệu cho Thu Sương tát một cái, đánh cho nàng ta xoay một vòng tại chỗ.
Mắt nàng ta nổ đom đóm, chỉ vào Thu Sương, hai mắt phừng phừng lửa giận: "Đồ nô tỳ! Ngươi dám đánh ta!"
"Ta đánh ngươi đấy, ngươi làm gì được nào!"
Ta và Thu Sương mỗi người một cước, cùng đá vào cung nữ đó.
Như đánh chó c.h.ế.t đuối, đánh cho nàng ta rụng cả răng.
"Đồ vô tích sự, cũng dám lên mặt trước mặt ta."
Khi cung nữ ghé tai mách lẻo với Thẩm Hàng Tuyết, vẫn còn tức giận liếc nhìn về phía ta.
Có vẻ như nàng ta cũng giống chủ nhân của mình, không phục.
Ta mỉm cười duyên dáng, nhẹ nhàng phủi vết bụi không tồn tại trên váy, từ khoảng cách xa, vênh váo ra hiệu miệng với Thẩm Hàng Tuyết:
Không phục thì cứ ôm hận đi.
Thẩm Hàng Tuyết đang đắc ý như gió xuân, sao có thể nuốt trôi cơn giận này.
Qua ba tuần rượu, nàng ta chê bai ca vũ không thú vị, ánh mắt dừng lại trên người ta.
20
"Nghe nói Thuần Phi muội muội trước kia khi làm cung nữ, thường phụ trách quét dọn các cung."
Trong tiệc vang lên tiếng cười khẩy kín đáo.
Nàng ta vừa nói vừa lén quan sát sắc mặt Quý Kỳ Ngôn.
Thấy hắn ta chỉ đảo mắt, không tỏ vẻ không vui, mới được nước lấn tới.
"Muội muội thiên tư hơn người, học một biết mười, chắc hẳn đã lén luyện được không ít kỹ năng. Chi bằng để muội muội múa kiếm một điệu để góp vui cho Hoàng thượng, như thế nào?"
Đây rõ ràng là đang công khai sỉ nhục.
Những người có mặt đều có tâm tư riêng, ánh mắt kỳ lạ đảo qua đảo lại giữa ba người chúng ta.
"Nghe nói chưa? Thời gian này Hoàng thượng ngày nào cũng đi ngang qua Vị Ương cung, nhưng chưa từng bước vào lần nào."