Nhật Ký Theo Đuổi Tình Đầu

Chương 77: 77




Trường cấp ba Hứa Tịch.
Đi thất tha thất thểu về trường, nếu như không biết nguyên do, có lẽ ai cũng nghĩ Vũ Dương vừa đánh trận về.
Lúc nãy còn ngang nhiên cúp học hẳn một tiếng vô cùng ngầu lòi, báo hại cả lớp phải ngồi nghe chửi thay, thế mà bây giờ lại mò tới trường trong cái bộ dạng này.
Trong lòng vốn đã bực tức sẵn, tới trường, bao nhiêu tên hóng hớt lại cứ bu vào cậu mà hỏi han tình hình, khiến Vũ Dương không khỏi bực mình mà quát lên:
"Chuyện của ông, không cần tụi mày quan tâm!"
Thế là cả lũ im thin thít.
Nhìn cái bảng thành tích học tập của Vũ Dương, chắc cũng chẳng ai nghĩ cậu có máu giang hồ.

Phải nói rằng, từ lớp 9 tới bây giờ, lực học của cậu như được đà, ngày càng nổi trội.

Tới tận bây giờ thì đã dễ dàng chiếm ngôi đầu bảng trong những kì thi.
Bởi thế, trước đó vốn đã có nhiều fan, bây giờ lại càng nhiều fan hơn nữa.
Vừa giang hồ, lại học giỏi, đứa con gái nào chả mê!
Nhìn Vũ Dương lẳng lặng đi vào lớp, ngồi xuống, gục xuống bàn ngủ, chẳng ai dám tới gần nữa.

Vũ Dương đã nổi máu điên trong người, chẳng ai dại gì mà động tới cậu.

"Rốt cuộc có chuyện gì mà cậu ta bực mình quá vậy?"
"Tức giận đến mức này, hiếm lắm mới thấy đấy!"
Bọn họ thi nhau bàn tán, một lúc lâu sau, cả nhóm lại quay sang nhìn một đứa con gái:
"Giang Tình! Cậu biết chuyện gì không?"
Giang Tình ngồi chán nản, nhìn chằm chằm vào Vũ Dương từ khi cậu bước vào lớp tới tận bây giờ vẫn chưa dứt.

Đối với câu hỏi của bọn họ, cô chỉ khẽ lắc đầu.
Trong lòng Giang Tình đang trỗi dậy bao nhiêu là suy nghĩ ngổn ngang.

Tức giận đến như vậy, lẽ nào...liên quan đến con gái?
Dạo gần đây không còn thấy Vũ Dương chơi Vinh giả vinh diệu, thời gian offline cũng đã lên tới mấy năm.

Trước đó cô có theo dõi lịch sử đấu của Vũ Dương, trong mọi trận đều có chơi chung với một người, mặc dù cô không biết là ai, nhưng có vẻ cũng vô cùng thân thiết.

Thế nhưng chỉ sau đó vài tháng, không thấy người đó chơi cùng cậu nữa, Vũ Dương cũng không còn chơi game tới tận bây giờ.
Không chỉ thế, bất cứ ai hỏi câu gì liên quan tới game hay các bậc hạng, Vũ Dương cũng đều tức giận giống như bây giờ.

Muốn lớp được yên bình, ai cũng tự biết, tốt nhất không nên bàn chuyện về Vương giả vinh diệu trước mặt Vũ Dương.
Về chuyện này lại có thể nhạy cảm đến như vậy, Giang Tình cũng có chút tò mò, chỉ là, không thể tìm ra được gì.
[...]
Tan học, Vũ Dương không về nhà, cậu đi ngược tới Mộc Lưu.
Dạo gần đây Ngọc Khả Dư công việc rảnh rỗi, không có việc gì làm, đi làm cơm cho Vũ Lăng.

Riết rồi cậu lại trở thành "shipper" bất đắc dĩ.
Nhưng cứ nghĩ lại chuyện lúc sáng, cậu lại chần chừ không muốn đi.
Giang Tình cứ lẽo đẽo phía sau cậu, Vũ Dương lại càng tức sôi máu.

Nhưng khổ nỗi, cậu lại không muốn dính dáng gì tới Giang Tình, vì chính cô là người đã...đè cậu ra cưỡng hôn trước bàn dân thiên hạ.
Cũng không hiểu sao lúc đó Giang Tình lại có thể liều lĩnh đến thế, trong khi thường ngày cô lại chỉ là một cô nhóc ít nói, dễ bị bắt nạt, mà người bắt nạt nhiều nhất, chính là Vũ Dương.


Từ khi chuyện đó xảy ra, cậu cũng không còn bắt nạt Giang Tình nhiều như trước nữa.

Nói đúng hơn là gần như đoạn tuyệt quan hệ.
Nhưng càng như thế, Giang Tình bám càng dai.

Trùng hợp éo le kiểu gì người thân của nhỏ cũng làm việc trong Mộc Lưu.

Đôi lúc nó đi theo Vũ Dương, lấy lý do tới công ty đón người nhà, nhưng cậu chẳng bao giờ tin, nó chỉ lấy cớ để được đi theo cậu mà thôi.
Nhưng lần này, thấy Giang Tình cũng đi về phía Mộc Lưu, cậu mới thấy cô lâu lâu cũng có ích.
"Này!"
"Hả?" Giang Tình hốt hoảng dừng lại, "Cậu gọi tớ à?"
Vũ Dương chau mày.

Con nhóc này vẫn cứ như người trên trời rớt xuống vậy.
Cậu giơ hộp cơm ra, đặt trước mặt Giang Tình:
"Mày cũng tới Mộc Lưu đúng không? Đưa tới đó hộ tao, để ở chỗ tiếp tân cũng được, bảo là đồ của Vũ Lăng!"
Giang Tình đứng người nhìn Vũ Dương, rồi lại nhìn hộp cơm được bọc gói kĩ càng, khẽ nuốt nước bọt.
Vũ Dương...đang nhờ cô đấy à?
"Nhưng mà...sao thế?"
"Không có gì!" Vũ Dương gạt phăng, quay lưng bỏ đi, "Chỉ là không muốn tới đó mà thôi!"
"..."

Còn cách nào nữa? Cô đành mang theo hộp cơm tới Mộc Lưu.
Lần này trông thấy người đưa hộp cơm tới không phải Vũ Dương, nhân viên tiếp tân cũng thấy kì lạ.

Một cô nhóc học sinh đi tới bàn tiếp tân, đặt hộp cơm lên bàn, nói lại y nguyên lời của Vũ Dương, khiến cô tiếp tân cũng không khỏi thắc mắc trong lòng.
Chẳng lẽ ở Vũ gia còn có một cô con gái xinh đẹp đến thế này sao? Đúng là của quý không bao giờ trưng ra cho người thường trông thấy mà.
Nhưng rồi cái suy nghĩ ấy cũng dập tắt đi khi có tiếng gọi cất lên:
"Giang Tình! Em làm gì ở đây?"
Mặt mày cô tiếp tân méo xệch hẳn ra.

Cô gái đứng trước mắt cô, không phải người của Vũ gia, mà lại là em gái của Giang Hạ Sơ - người phụ nữ béo múp míp trong ban biên dịch sao?
Trên đời ai mà hiểu được chữ ngờ!
Giang Hạ Sơ vội vàng chạy tới, kế bên cô là Tô Dĩ An, thấy Giang Hạ Sơ chạy, cô cũng chạy theo.
"Tô Dĩ An! Để chị giới thiệu cho em! Đây chính là Giang Tình, em gái của chị, người mà chị đang thiết tha muốn nó trở thành bạn đời của Vũ Dương!"
Ai ngờ Tô Dĩ An còn chưa kịp bất ngờ, Giang Tình đã hốt hoảng thốt lên:
"Tô Dĩ An? Chị là Tô Dĩ An?".