Phó Nam Đình lạnh lùng nhìn người dưới chân lên tiếng nói :" có vấn đề gì sao"
Tô Nghiêm lắc đầu rồi tập trung sát trùng rồi băng bó lại, làm xong thì mới lên tiếng dặn dò :" trong mấy ngày tới anh không được để vết thương dính nước nếu không sẽ rất khó lành lại"
Phó Nam Đình gật đầu rồi nhìn ra cửa kính im lặng quan sát xung quanh.
Tô Nghiêm đi dẹp hộp y tế vào trong quầy rồi nhìn cô bên cạnh thấp giọng hỏi :" chị, em thấy anh ta rất quen mắt"
Cô cũng cảm thấy rất quen nhưng lại không nhớ đã gặp ở đâu bây giờ nghe Tô Nghiêm hỏi thì ngước mắt hỏi:" em cũng thấy quen sao"
Tô Nghiêm gật đầu nhìn thẳng phía trước nói:" Đúng vậy nhưng không nhớ đã gặp ở đâu"
Cô :" em cũng về sớm đi, chị sẽ không về đâu" nói rồi cô cầm chìa khóa rời khỏi quán.
Cô lái xe đến phòng trưng bày tranh nhưng cô không sảnh chính mà đi về hướng phòng vẽ bên trong.
Cô đứng ở cửa đã thấy nhìn thấy anh đang đứng trước cửa sổ, ánh nắng dịu nhẹ của buổi sáng chiếu thẳng vào anh rất chói mắt, xung quanh anh luôn có hào quang ánh sáng là một người chỉ để cô đứng từ xa ngước nhìn chứ không dám lại gần sợ mình làm ô uế hào quang của anh.
Cô bước vào đứng cách anh không xa, anh như phát hiện có người đứng sau mình liền quay lại trước khi cô lên tiếng.
Anh đứng ở đó nhìn cười cô dịu dàng cả người toát lên vẻ ôn nhu khi nhìn thấy cô, ánh mắt ý cười ở khé mắt anh cong môi nói với cô:" em đến rồi à"
Cô gật đầu không dám nhìn ánh mắt của anh giữ bình tĩnh hỏi:" Trình Nhất Nguyên, anh gọi em đến có chuyện gì sao"
Trình Nhất Nguyên nhìn cặp mắt gấu trúc của cô đã bị che bằng phấn như làm sao mà anh không nhìn ra được cô đang mệt mỏi chứ.
Anh thu hồi cảm giác khác lại rồi ôn nhu nhìn cô nói:" em xem bức tranh này thế nào, cho anh ý kiến đi" anh chỉ về phía bức tranh được dặt trên giá đỡ bên cạnh.
Cô nhìn thấy bức tranh vẻ cảnh bình minh ở biển được vẻ bằng tôn màu lạnh, cô gật đầu nói :" rất đẹp, không có ý kiến nào hết"
Anh nhìn bức tranh cảm xúc phức tạp trong ánh mắt, cụp mắt che giấu cảm xúc đo đi vẫn duy trì vẻ ôn nhu nhìn cô nói:" tên bức tranh này tên Bình Minh trên biển"
Cô quay lại nhìn anh, mím môi nói :" anh không cần mỗi lần vẽ xong sẽ gọi em đến xem đâu rất mất thời gian khi nào anh mở triển lãm em sẽ đến xem được mà"
" anh muốn em là người xem đầu tiên" nhưng anh không thể mở lời cho câu nói ấy anh lại đổi thành câu khác nói:" anh biết rồi, khi nào anh mở triển lãm nhất định sẽ gửi thiệp cho em đầu tiên, không thiếu phần em đâu"
Cô:" vậy không còn gì nữa em về trước"
Trình Nhất Nguyên :" anh tiễn em "
Hai người cùng đi ra đến xe, cô chuẩn bị đi về cửa xe nhưng quay đầu lại nói:" Anh đừng gọi em đến phòng vẽ nữa, em không muốn cầm cọ nữa"
Anh nhìn cô nói có vẻ rất bình tĩnh nhưng anh biết cô đã che giấu rất giỏi trong những năm qua, tại sao có thể từ bỏ là từ bỏ dễ dàng được như vậy chứ.
Anh cười gượng nói:" được rồi sau này sẽ không gọi em đến đó nữa, em về đi"
Tề Phong sau khi ra khỏi sân bay liền mở định vị trên điện thoại xem cụ thể Phó Nam Đình đã ở chỗ nào. Sau khi xác định chính xác thì liền bảo tài xế lái xe đến đó.
Rất nhanh anh đã tìm thấy Phó Nam Đình đang ngồi trong tiệm bánh nhỏ ở một bên đường gần bãi biển.
Phó Nam Đình đang ngồi đọc sách được Kỷ Ngọc lấy từ tủ sách của cô cho anh đọc đỡ buồn chán.
Kỷ Ngọc nhìn thấy người đang mang kính đen mặc áo sơ mi trắng đang nhìn chằm chằm vào bàn người đang đọc sách từ sáng đến giờ thì cô đứng che tầm nhìn của anh nở nụ cười thương mại nhìn anh:" hoan nghênh quý khách, anh có cần giúp gì không ạ"
Tề Phong tháo mắt kính ra nhíu mày nhìn người phụ nữ trước mặt lạnh nhạt nói :" tôi đến tìm anh ta" nói rồi anh bước về phía góc tiệm.
Phó Nam Đình anh bị che đi ánh sáng thì nhíu mày ngước mắt lạnh lùng nói :" ngồi đi"
Tề Phong nhìn từ trên xuống dưới của anh chỉ thấy chân trái bị thương cần lại đều không sao cả mới thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống đối diện, lên tiếng :" tại sao anh lại ở đây" rồi quan sát tiệm như muốn tìm câu trả lời.
Kỷ Ngọc mang menu ra đến để trên bàn nhẹ giọng nói:" quý khách muốn dùng gì ạ"