Nhật Ký Theo Đuổi Vợ Của Phó Thiếu

Chương 32



 

Anh bế cô vào thang máy một tay bế cô một tay bấm số tầng. Anh cúi đầu nhìn cô đang nằm trên tay mình lại cong môi, ánh mắt cưng chiều nhìn cô.

 

Anh ra thang máy đi về phía căn hộ của mình ở tay trái, ở tầng này chỉ có hai căn hộ đối diện nhau, một căn của anh một căn của Tề Phong.

 

Anh vẫn bế cô bằng một tay tự mình nhập mật khẩu nhà.

 

Anh vừa bế cô vào cửa thì đè trong nhà liền tự động mở sáng cả căn phòng, căn hộ của anh khoảng 100m^2 bao gồm phòng khách, khu vực nhà ăn và đối diện là nhà bếp có thiết kế thêm quầy bar nhỏ và 1 phòng ngủ chính 1 phòng dành cho khách còn có 1 phòng sách cạnh đối diện phòng dành cho khách.

 

Nhà anh màu chủ đạo cũng chỉ có ba màu trắng đen xám, tông màu khá lạnh lẽo rất giống với tính cách thường ngày của anh không khác gì mấy. Người ta thường ngày nói màu sắc căn nhà luôn đại diện cho chủ nhân của nó.

 

Anh đi về hướng phòng ngủ chính nhẹ nhàng đặt cô xuống giường còn tự mình quỳ xuống cởi giày cho cô rồi kéo chăn gắp lên cho cô, anh ngồi lên giường nhẹ nhàng vén tóc đang che khuôn mặt cô rồi đặt nụ hôn lên trán cô định đi ra khỏi phòng liền bị một bàn tay nắm kéo lại.

 

Anh nhìn bàn tay trắng noãn đang nắm tay mình, liền thấy cô mấp môi thì thào gì đó, anh cúi đầu xuống liền nghe " Nhất Nguyên, xin lỗi, xin lỗi" anh nhíu mày khi nghe cô liên tục xin lỗi còn gọi tên người đàn ông khác trước mặt anh.

 

Anh nhíu mày khó chịu gỡ tay cô ra rồi đắp chăn cho cô liền nhanh chóng ra khỏi phòng.

 



Sáng sớm những tia nắng chiếu thẳng vào căn phòng, làm người đang ngủ trên giường cũng không khỏi nhíu mày khi những tia nắng chiếu thẳng vào mặt, cô nhíu mày chậm rãi mở mắt ra đập thẳng vào mắt cô chính là cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy những toàn nhà ở đối diện, cô bật người ngồi dậy nhìn khắp căn phòng hoàn toàn xa lạ trước mặt, cô cúi đầu kiểm tra lại quần áo vẫn còn y như hôm qua mới thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn còn hoang mang đây là đâu.

 

Cô muốn kím túi xách để lấy điện thoại nhưng ở đây không có, cô bước xuống giường thì liền thấy có đôi dép kích cỡ khá lớn so với chân mình, cô không nghĩ nhiều liền mang vào rồi đi ra khỏi phòng.

 

Cô đi ra phòng khách liền nhìn thấy một bóng lưng đang làm gì trong bếp, cô tiến lại gần liền nghi hoặc nói :" Phó Nam Đình "

 

Phó Nam Đình đang nấu cháo thì nghe tiếng nói ở phía sau liền quay người lại, mặt lạnh nhìn cô đang đứng ở quầy bar.

 

Cô nhìn thấy anh đang mặc một bộ đồ ngủ lụa màu đen hoàn toàn phù hợp với khuôn mặt của anh nhưng có điểm nổi bật nhất chính là tạp dề trên người anh, cô nhíu mày hỏi :" đây là đâu, tại sao tôi lại ở đây?"

 

Phó Nam Đình quay người tắt bếp rồi lại lấy chén múp cháo ra, lạnh giọng nói:" đây là nhà tôi, em vào nhà vệ sinh rửa mặt đi rồi ra ăn sáng, tôi đã chuẩn bị sẵn đồ dùng cho em ở trong đó cả rồi"

 

Cô cảm thấy vẫn rất khó chịu nhưng vẫn làm theo lời anh nói đi rửa mặt trước có gì nói sau.

 

Sau khi cô đi vào nhà vệ sinh thì anh cũng đang bưng hai chén cháo mang ra bàn, còn để bánh quẩy vừa mua dưới nhà ra đĩa, có thêm vài trứng gà anh vừa luộc cũng mang ra bàn, anh ngồi xuống bàn đợi cô.

 

Một lát sau cô đi ra khỏi nhà vệ sinh, cô đi vào nhà ăn, lạnh nhạt hỏi:" túi xách tôi đâu"



 

Phó Nam Đình đứng dậy đi ra phòng khách đưa túi xách cho cô, lạnh giọng nói :" vào ăn sáng đi lát nữa tôi đưa em về"

 

Cô cau mày nhìn anh đang đi vào nhà ăn liền đi theo lạnh nhạt hỏi :" tại sao tối qua anh không đưa tôi về nhà tôi?"

 

Phó Nam Đình ngồi xuống ghế bình tĩnh cầm chén cháo lên ra hiệu cho ngồi xuống ghế đối diện anh, không đổi sắc mặt nói :" tôi đưa em về nhà nhưng tới nơi tôi gọi em không tỉnh, tôi liền không biết chính xác em ở tòa nào liền hết cách đưa em về đây, em yên tâm đi tối qua tôi ngủ phòng dành cho khách"

 

Cô nghi hoặc nhìn anh, quả thật chính mình hôm qua  uống khá nhiều rượu nhưng không đến nổi người khác gọi mà lại không tỉnh được, từ khi nào mình lại say bí tỉ như vậy chứ.

 

Phó Nam Đình thấy cô vẫn còn nhìn mình nghi ngờ thì liền nói tiếp :" em muốn nhìn tôi đến khi nào, cháo sắp nguội rồi"

 

Cô vuốt mũi gật đầu nói :" vậy hôm qua làm phiền anh rồi"

 

Phó Nam Đình lắc đầu lạnh nhạt nói :" không sao, chỉ cho em ngủ nhờ một đêm thôi mà"