Lôi Khắc vẫn như vậy, không có chút biểu cảm nào đáng nói.
"Hai mươi bảy, Kim Đan trung kỳ."
Bạch Dữ lại đáp.
Lúc này người sau quầy mới ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Bạch Dữ chỉ đưa mắt nhìn những người đang khảo nghiệm trong đại sảnh, cũng không nhìn Lôi Khắc.
Lôi Khắc nhìn Bạch Dữ từ trên xuống dưới, một lúc sau lại không hiểu được mà lắc đầu.
"Có thiên phú tu luyện, lại đi phân tán tâm lực vào việc khác làm gì."
Lời này rất thực tâm, giống như là cảm thán chứ không phải hỏi.
"Ta tự có chủ trương, sẽ không ảnh hưởng tu luyện."
Bạch Dữ lại có tâm mà trả lời hắn.
Lôi Khắc lắc đầu, nhưng cũng không nói nữa. Hắn nhanh chóng hoàn tất thủ tục đăng ký cho Bạch Dữ, sau đó đứng lên.
"Ta thấy ngươi hợp mắt, để ta đến cho ngươi khảo nghiệm."
Lôi Khắc đi ra khỏi quầy, hướng về một bên đại sảnh trống trải. Nơi đó có một cái lò lớn như Bạch Dữ đã thấy trong không gian giới. Có điều, nhìn là biết đẳng cấp không hề giống nhau.
"Ngươi nói đã luyện được pháp bảo cấp một, vậy đến làm cho ta xem đi."
Hắn chỉ vào lò luyện rồi nói với Bạch Dữ.
Bạch Dữ cũng không nói gì, đến trước lò luyện, bắt đầu luyện chế.
Quá trình luyện chế pháp khí đầu tiên là phải đốt lò. Khi lò nóng đến một nhiệt độ nhất định thì mới có thể bắt đầu tiến hành hòa tan nguyên liệu.
Thực chất nó chẳng khác gì so với quá trình luyện đan cả. Nhưng nó đơn giản hơn một chút, yêu cầu cũng không hề khắc khe.
Tất nhiên, nếu đạt đến những điều kiện mà một luyện đan sư nên có thì càng tốt.
Lôi Khắc đứng dựa vào cây cột gần đó, nhìn Bạch Dữ thuần thục dùng hỏa mộc đốt lửa cũng không có biểu tình gì. Đối phương đã nói luyện được pháp bảo cấp một, vậy trình độ là có, không thể như những học đồ khác.
Là một cường giả cảnh giới Độ Kiếp, Bạch Dữ chỉ thiếu kinh nghiệm, tri thức mà thôi.
Chưa kể, luyện khí yêu cầu sự sáng tạo. Nguyên liệu luyện khí cũng chẳng mỏng manh như thảo dược của luyện đan. Tất nhiên, luyện sai cũng sẽ nổ lò. Nổ còn là nổ lớn, luyện khí sư tu vi thấp kém còn có thể bị nổ chết. Chính vì vậy luyện khí sư coi trọng cảnh giới tu vi hơn luyện đan sư. Căn cốt càng rắn chắc thì càng hợp với nghề nghiệp này.
Nếu đem người của hai hiệp hội xếp cùng một chỗ, thì luyện đan sư trông mỏng manh yếu đuối hơn, còn luyện khí sư... Nói là lưng hùng vai gấu cũng chẳng quá.
Tất nhiên, đó chỉ là so sánh, phóng đại cho dễ hiểu thôi.
Để luyện chế một pháp bảo cấp một cũng không tốn nhiều thời gian. Quá trình đốt cháy mộc hỏa cần nữa khắc. Tinh luyện nguyên liệu dựa vào số lượng yêu cầu, thời gian cũng từ nữa khắc tới một khắc. Qua trọng là bước dung hợp.
Vì Bạch Dữ đã làm qua nên cũng không có bị hỏng, nguyên liệu được tinh luyện nhanh chóng hòa vào nhau.
Lôi Khắc gật đầu, đối với quá trình luyện chế trôi chảy của Bạch Dữ đưa ra sự tán đồng. Không biết đối phương đã học bao lâu để có thể ra được như vậy, nhưng trình độ này có thể không cần làm học đồ nữa rồi. Trực tiếp lấy huy hiệu luyện khí sư, lại bắt đầu học tập mới là tốt cho đối phương nhất.
Lôi Khắc xem ở đối phương tu vi ưu ái, nếu đối phương luyện thành công pháp bảo cấp một, hắn sẽ cấp huy hiệu cho Bạch Dữ luôn. Bạch Dữ không cần phải cùng đám học đồ trộn lẫn, không biết tương lai ở nơi nào, còn phí hoài thời gian tu luyện.
Có thể nói Bạch Dữ là may mắn hôm nay gặp được Lôi Khắc.
Lôi Khắc thật ra không cần ngồi ở đây làm việc vặt vãnh chỉ dành cho học đồ hay luyện khí sư cấp một này. Hắn là luyện khí sư cấp ba, thân phận còn không giống bình thường. Nếu không phải hắn có vướng mắc trong quá trình luyện chế, hủy không biết bao nhiêu là nguyên liệu, bị sư phụ hắn ném ra ngoài tĩnh tâm thì còn lâu hắn mới ngồi ở đây.
Nghĩ đến cái pháp bảo mình đang luyện, Lôi Khắc lắc đầu ngao ngán.
Lúc này, Bạch Dữ đã đến bước định hình pháp bảo. Có thiên phú hay không lại ở bước này mà xem thôi.
Bạch Dữ tinh thần lực chìm trong lò luyện, trong đầu nghĩ đến thứ mà hắn muốn chế luyện. Dần dần, phần hợp chất sánh sóng đang lơ lửng trong lò cũng biến hóa lên.
Rất nhanh, một cái đai lưng hình thức ban đầu xuất hiện, sau đó không ngừng được trải chuốt, chỉnh sửa.
Coong!
Một tiếng vang thanh thúy, chấn động lò luyện. Nắp lò bay lên. Bạch Dữ phất tay, cái đai lưng xuất hiện trong tay hắn.
Lôi Khắc đi đến, cúi đầu xem.
Trong mắt Lôi Khắc, thứ trên tay Bạch Dữ chính là một mảnh lụa mềm.
Lôi Khắc quái lạ nhìn Bạch Dữ.
"Nghĩ đến đứa nhỏ ở nhà."
Ý hắn là dùng cho đứa nhỏ, nên mềm mại.
"À..."
Lôi Khắc gật đầu, ý đã hiểu. Chứ nói sao, một nam nhân luyện pháp bảo lại luyện đến giống như biến thái, một chút cũng không phù hợp hình tượng của đối phương có được hay không!?
Hắn rời khỏi suy nghĩ đầy chất phun tào, đưa thần thức liếc qua cái đai.
"Ồ!"
Hắn hơi ngạc nhiên.
Mảnh lụa trong tay của Bạch Dữ thật ra là một cái đai lưng. Tuy là cấp một, nhưng có thể chống đỡ được một kích của Trúc Cơ tu sĩ. Ngoài ra, nó còn có thể sử dụng như băng lăng(dải lụa), được xem như một món vũ khí rồi.
Nói đúng hơn, nó là một món vũ khí.
"Rất có sáng ý."
Lôi Khắc gật gù tán thưởng.
Cái này nếu cấp bậc cao hơn thì đám nữ tử sẽ rất là yêu thích.
"Như vậy..."
Bạch Dữ nhìn hắn dò hỏi.
"Ta biết, theo ta đến đây đi."
Lôi Khắc lại quay trở về quầy đăng ký. Hắn lấy ra một cái huy hiệu luyện khí sư cấp một trung phẩm cho Bạch Dữ.
"Cái thứ ngươi luyện đã mở thuộc tính phụ, có thể tính là cấp một trung phẩm rồi. Từ giờ ngươi sẽ là luyện khí sư cấp một của hiệp hội, có thể theo học những khóa giảng dạy của đại sư trong hiệp hội. Cách hai ngày vào buổi sáng sẽ có lớp giảng dạy. Thông tin cụ thể ngươi có thể xem trong huy hiệu."
Lôi Khắc đơn giản nói những thứ cần thiết cho hắn.
Bạch Dữ gật đầu. Nhìn cái huy hiệu, Bạch Dữ không biết nên nói mình hên hay xui. Hôm nay vừa mới diễn ra buổi giảng dạy rồi, phải hai ngày nữa hắn mới học được. Hên là... Không cần phải làm học đồ, đỡ tốn thời gian.
"Đa tạ."
Bạch Dữ đối với Lôi Khắc nói.
Lôi Khắc phất tay.
Hắn cũng có làm gì đâu, thuận tay mà thôi.
Từ lúc Bạch Dữ đi vào hiệp hội cho đến lúc đi ra cũng chỉ tốn một canh giờ. Hắn đứng bên ngoài hiệp hội, không nhìn đến tiểu chuột thì nhấc chân đi thẳng qua bên kia đường.
Vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng tranh cãi, âm thanh the thé khiến người nhíu mày.
Không chỉ hắn, những người đứng trong đại sảnh cũng khó chịu.
Bạch Dữ nhanh chóng nhìn đến thân ảnh của đứa nhỏ mình nuôi. Bạch Cửu lúc này biểu tình có chút không vui, môi nhỏ trề ra.
Đối diện Bạch Cửu là một thiếu niên tiểu tác cũng không lớn. Giọng nói còn non nớt, nhưng bởi vì nói quá lớn nên nghe đặc biệt chói tai.
"Ta mặc kệ! Hôm nay ngươi phải đền vật liệu cho ta!"
Thiếu niên chống nạnh gân cổ lên quát Bạch Cửu.
Người xung quanh bàn tán xôn xao, cũng có người không rõ sự tình nên cùng người khác hỏi. Bạch Dữ cũng theo đó mà biết được tình huống.
Một canh giờ trước, Bạch Cửu chia tay Bạch Dữ bước vào hiệp hội luyện đan sư...