Hắn vậy mà quên... Đứa nhỏ này cũng không có biết chữ. Dù nói được ngôn ngữ Đồ Thiên thì cũng không đại biểu cho việc nó biết đọc, biết viết chữ Đồ Thiên.
Bạch Dữ hắn hối hận còn kịp không!!? Đang yên đang lành tự nhiên gánh cái của nợ này làm gì chứ?
Bạch Cửu nhìn bóng lưng bất lực của hắn thì tự giác im lặng. Nó là một đứa nhỏ ngoan, còn tinh tế nữa. Dù mới ở cùng Bạch Dữ có hai ngày nhưng nó phát hiện nơi này chỉ có mình nó với Bạch Dữ thôi. Nó không biết nguyên nhân tại sao, nhưng nó ý thức được bản thân làm phiền đến Bạch Dữ. Nên chỉ cần Bạch Dữ nói gì thì nó cũng ngoan ngoãn nghe, tận lực không gây phiền phức cho hắn.
Nhìn quyến sách trong tay, Bạch Cửu cúi đầu. Nếu Bạch Dữ đuổi nó đi...
Bạch Dữ tự kỷ một hồi thì phát hiện trong động im lặng tĩnh mịch. Trước đây vẫn luôn như vậy hắn cũng không có cảm thấy gì, nhưng từ lúc có Bạch Cửu thì mọi thứ đều khác. Chưa kể, phía sau hắn còn phát ra một luồn cảm xúc buồn bã đáng thương, khiến hắn không thể nào bỏ qua được.
Bạch Dữ quay lại, nhìn đến đứa nhỏ đang im lặng cúi đầu. Ở góc độ của hắn có thể nhìn đến lông mi đang run rẩy của đối phương, Bạch Dữ thở dài.
Này là thiên đạo phái đến, chuyên khắc chế hắn sao?1
Thôi đi...
Bạch Cửu đang bi thương bị một ngón tay chỉ vào trán, đẩy đầu nó đến mức ngửa ra sau thì hết hồn, nước mắt đang đọng trên mi cũng hoảng hốt mà rớt xuống. Nó tròn mắt căng thẳng nhìn chủ nhân của cái tay, chờ đợi phán quyết cuối cùng của đối phương.
Nhưng đối phương cũng không nhìn nó mà đưa tay làm pháp quyết. Dưới ánh mắt kinh ngạc của nó, một con cá được tạo ra bằng nước, từ trong tay Bạch Dữ bay ra, nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của hai người.
Bạch Cửu đang thương tâm cũng bị chuyện này làm cho rớt hết một nữa, tròn mắt nhìn tay của Bạch Dữ đến xuất thần.
"Nhìn cái gì? Tạm thời không thể dạy ngươi học chữ, để ta đọc cho ngươi vậy."
Bạch Dữ búng vào trán nó một cái, nhìn đứa đáng thương ôm trán thì tâm tình cũng vui vẻ lên chút, đưa tay lấy quyển sách trên tay nó.
Bạch Dữ gật đầu, ngoan ngoãn lắng tai chuẩn bị nghe.
...
Từng con hỏa long từ trong tay Bạch Cửu bay ra, không ngừng lượn vòng bay múa theo ý nghĩ của nó, khiến không khí xung quanh cũng muốn bốc hơi theo.
Đã ba ngày kể từ khi Bạch Dữ đọc cho nó nghe cách khống hỏa bên trong quyển sách kia, hắn nhìn quá trình từ không đến có, với tốc độ tên lửa của nó mà thật sâu im lặng.
Mới đầu bởi vì không biết con rồng nó ra làm sao, nên Bạch Dữ đổi qua con cá trong ao nước cho nó luyện tập trước. Luyện được một ngày, sang ngày thứ hai thì Bạch Cửu mới nhìn đến con rồng thật sự là như thế nào.
Chuyện là, Bạch Dữ nhờ một tộc nhân chuyên đi lại giữa Long giới và tu chân giới, giúp hắn mua văn phòng tứ bảo* cho Bạch Cửu học viết. Cứ nghĩ phải mất vài ngày đối phương mới đem đến, không ngờ chưa đến hai ngày đã thấy.
*Bút, giấy, nghiên mực.
Bạch Cửu nhìn con vật màu lửa đỏ, dài như con rắn nhưng trên thân có vảy cứng, còn có tận năm cái móng vuốt, cái đầu cũng kỳ lạ với một đôi sừng oai vệ mà tròn mắt ra. Khiến nó chấn động hơn là, con này còn bay trên trời cơ... Quá kỳ lạ.
Hỏa long đối với sự hiện diện của Bạch Cửu cũng rất kinh ngạc, cả việc Bạch Dữ tự nhiên biến nhỏ nữa. Nhưng hắn không có nói gì, chỉ giao đồ cho Bạch Dữ rồi rời đi. Long giới tộc nhân rất coi trọng sự riêng tư, Bạch Dữ còn là một thiên tài của Long giới. Tính cách hắn thế nào người trong Long giới cũng xem như hiểu, nên tò mò thì tò mò chứ không có dám thể hiện điều này ra, đó là cấm kỵ.
Bạch Cửu cũng không hỏi han gì về con hỏa long kia. Nhưng từ đó, nó đã bắt đầu dùng hình dạng của long để luyện tập khống hỏa.
Luyện luyện một hồi lại thành vừa dùng phong hệ nhảy múa vừa khống hỏa...
Phong hệ dưới chân nó như những linh tinh đang khiêu vũ. Bạch Dữ cảm thán trong lòng, thật sự là biết cách chơi.
Nhìn khuôn mặt cười đến rạng rỡ, bị lửa chiếu sáng mà trở nên lung linh của Bạch Cửu, Bạch Dữ đỡ trán.
Hắn cảm thấy quá trình có hơi sai sai... Nhưng không thể không nói, Bạch Cửu có ngộ tính rất cao. Dù nó đều dùng trên mục đích chơi bời...
Không được, không thể như vậy nữa!! . 𝑻hử thách tìm t𝐫ang gốc, géc gô ( 𝑻𝐫Umt𝐫u𝘺ệ n﹒Vn )
Bạch Dữ phất tay, một con thủy long lao đến, dùng đuôi dập cho mấy con hỏa long của Bạch Cửu tan tành.
Bạch Cửu đần người ra mấy giây.
Sau đó...
Vút vút...
Từ trong tay nó bắt đầu bay ra thêm năm con hỏa long nữa, lao vào cắn xé cái con thủy long của Bạch Dữ.
Bạch Dữ hơi hơi kinh ngạc nhìn nó. Khi hắn nhìn đến nụ cười đắc ý của nó thì bất giác nhếch môi, tay cũng không quên điều khiển con thủy long của mình vùi dập đám hỏa long.
Lần thứ hai bị đánh tan, Bạch Cửu cũng chỉ bĩu môi một chút. Sau đó, nó nhanh chóng rút ra bài học. Lần này nó không tạo ra nhiều hơn nữa mà chỉ có một.
Bạch Dữ có chút tán thưởng nhìn con hỏa long đã ngưng tụ đến thực chất hơn, ngũ tạng đầy đủ, năm cái móng vuốt bấu chặt lấy con thủy long của mình kia.
Tán thưởng thì tán thưởng, hắn vẫn đơn giản mà thêm chút lực, nâng sức mạnh của thủy long đến cấp hai. Một cái vẫy đuôi, thủy long đã đập cho hỏa long tan tành.
Bạch Cửu bị phản lực đẩy cho lùi lại mấy bước, mém thì té thẳng xuống hồ nước phía sau.
Bạch Dữ nhìn ngọn gió đang nhẹ nhàng đỡ lấy thân hình nhỏ nhắn của đứa nhỏ mà gật gù, phản xạ rất tốt.
"Hôm nay đến đây thôi. Đi học viết chữ."
Bạch Dữ phất tay hủy đi con thủy long rồi nói.
Bạch Cửu còn muốn chơi nữa nhưng cũng không dám cãi lời hắn, bĩu cái môi nhỏ mà thả mình chạy tới.
Nó vẫn chưa dùng phong hệ để bay cao quá nữa mét được, lâu lâu bay lên một cái thôi, chủ yếu là hổ trợ để đi hoặc chạy.
Bạch Dữ đã đẽo một cái bàn đá cho Bạch Cửu ngồi học. Quá trình này thật sự rất khô khan, khiến Bạch Cửu chán nản vô cùng. Nhưng nó vẫn rất cố gắng mà học, không thể cứ mãi làm phiền Bạch Dữ được.
Lúc này Bạch Cửu đang luyện chữ, Bạch Dữ thì ở bên cạnh nhắm mắt tu luyện, khung cảnh hài hòa vô cùng.
Ngày tháng dần dần trôi qua. Đến nay, Bạch Cửu đã ở lại Long giới được một tháng.
Trong động phủ lúc này chỉ có mình Bạch Cửu đang học chữ, Bạch Dữ đã xuống hồ tu luyện.
Bây giờ Bạch Cửu có thể đọc được chữ rồi, tuy viết còn hơi lấn cấn nhưng cơ bản đã có thể hành tẩu giang hồ.
Cũng không phải tất cả chữ nghĩa đều biết, nhưng chữ trong quyển sách dạy khống hỏa kia nó đã đọc được hết rồi.
Nghĩ nghĩ, Bạch Cửu mò đến kho bảo vật trong động phủ.
Lần trước nó nhớ còn có mấy quyển sách nữa, có quyển còn rất dày. Nó chỉ mượn đọc thôi, chắc sẽ không sao đâu nhỉ?
Bạch Cửu cảm thấy Bạch Dữ sẽ không mắng nó Vậy nên, nó dùng gió mang cuốn dày nhất từ trong rương ra, mang đến bàn đá.
Quyển sách này rất dày, còn nặng, bụi thì bám khắp nơi. Bạch Cửu thật cẩn thận lau chùi nó, sau đó mới mở nó ra.
Bạch Cửu kinh ngạc khi phát hiện bên trong không chỉ có chữ mà còn có hình vẽ nữa. Nó nhận ra đây là cây cỏ gì đó. Tuy nó nhìn không biết là cây gì nhưng cũng không quan tâm lắm, dù sao mục đích của nó mà đọc chữ.