Vừa hay, đó lại là hướng của đám người Tuyết Lạc Cung.
Vậy nên, Dương Miên mới thoát khỏi cái kết là ngã đến nát bét.
Hắn được người đỡ lấy, hồn vẫn chưa hồi vị, ngáo ngơ vô cùng.
Ầm ầm ầm!
Sau khi hắn rời khỏi phạm vi lôi kiếp thì tia lôi điện thứ hai đã hạ xuống.
Dương Miên nhìn điện quang hỏa thạch cách mình không xa kia, cũng không có tia nào đánh lên người mình mà ngẩn ngơ.
"Nếu ngươi còn không đi, thì sẽ không đi được đâu."
Cốc Mẫn Nguyệt lên tiếng nhắc nhở hắn.
Dương Miên "a" một tiếng, theo bản năng nhảy ra xa, cách Cốc Mẫn Nguyệt đám người nữa trượng. Hắn dần dần định hồn lại, cuối cùng cũng rõ nguồn cơn.
Mình được cứu rồi?
"Đi nhanh đi! Đừng uổng phí công sức người khác cứu ngươi."
Cốc Mẫn Nguyệt không rõ tại sao nhi tử lại cứu tên này, nhưng bà không muốn công sức này đổ sông đổ biển.
"Đa tạ, ân tình này ta ghi nhớ."
Dương Miên chấp tay nói.
"Cũng không phải ta cứu ngươi. Mau đi đi."
Cốc Mẫn Nguyệt lắc đầu, phất tay. Một đạo kình lực đẩy hắn bay thẳng về phương xa.
Dương Miên cũng không rường rà nữa, đề khí bay đi.
Bên trong lôi vân, Bạch Cửu ở trong lòng Bạch Dữ, giống như có cảm ứng gì mà nhắm lại đôi mắt.
Rắc...
Một tiếng muộn thanh. Bên trong đầu của Bạch Cửu như có tiếng xiềng xích bị đứt gẫy. Nhưng nó đến nhanh, đi cũng nhanh, Bạch Cửu không kịp nắm bắt lấy nó.
Ầm ầm ầm!
Lúc này, đạo lôi kiếp thứ ba đập xuống.
Xẹt xẹt xẹt!
Bạch Cửu mở bừng mắt ra, ngẩng đầu nhìn trời.
Bên trong lôi vân, điện quang chớp lóe. Bạch Cửu cảm thấy như có một đôi mắt trộm nhìn nó. Nó không nghĩ ngợi gì mà đưa thần thức tới, lần mò, tìm kiếm.
"Bạch Cửu!"
Bạch Dữ nhận ra hành động này của nó, tim đập nhanh một cái, lập tức nhắc nhở.
Nhưng giọng nói của hắn giống như bị chặn lại, không thể đến được tai tiểu chuột.
Bạch Cửu đi theo cảm ứng của mình, thần thức như bị kéo vào một không gian xa lạ, không còn là lôi hải nữa. Nó nhìn khoảng không lãng đãng, có chút mê mang. Đương lúc nó muốn trở về, thì một giọng nói có chút hư vô mờ mịt chui vào tai nó.
"Hài tử, ta đợi ngươi..."
Bạch Cửu giật nãy mình, đưa mắt nhìn quanh. Nhưng âm thanh kia như tan trong hư vô, không còn xuất hiện nữa. Nó cũng không biết âm thanh này phát ra từ đâu. Nó giống như... Khắp nơi đều có...
Bạch Cửu!
Đúng lúc này, sâu trong thức hải vang lên tiếng gọi quen thuộc. Thần thức của nó cũng bị kéo về.
Nó không biết rằng, trong một khoảng khắc, thần hồn của nó đã ly thể. Ở thời điểm còn đang độ kiếp, nếu thần hồn bị lôi kiếp đánh tan, đó chính là hồn phi phách tán.
Bạch Cửu mở bừng mắt ra, theo bản năng ngẩng đầu nhìn nam nhân đang đầy mặt lo lắng nhìn nó. Thì ra... Tại thời điểm nó nghe thấy tiếng đứt gẫy kia, bản thân cũng chưa từng tỉnh lại. Nó vẫn luôn nhắm mắt. Thứ mở mắt, là thần hồn đã hóa thật chất của nó, cũng không phải chỉ là thần thức như nó nghĩ.
Thần hồn ly thể cũng không phải chuyện gì ghê gớm, chỉ cần ở cảnh giới Độ Kiếp Kỳ thì bất cứ ai cũng đều có thể làm đến.
Sau khi phi thăng, thần hồn sẽ hóa lĩnh vực. Khi đó, tu sĩ có thể ném lĩnh vực ra ngoài, tiến hành đấu pháp với kẻ khác. Ở trong lĩnh vực của mình, bản thân sẽ ở thế bất bại.
Đối với việc Bạch Cửu tự nhiên thần hồn thực chất hóa như vậy, Bạch Dữ cũng không hiểu. Nhưng quá trình này phải là sau khi nó độ kiếp xong, nhập định lắng đọng tu vi thì mới được. Tự nhiên ly thể lúc này, hắn cũng bị dọa đến tim đập thình thịch.
"Ta... Mới nãy..."
Tiểu chuột ngơ ngác nhìn hắn.
"Ngươi vừa làm gì vậy? Muốn học ta, vào lôi hải trộm kim lôi?"
Bạch Dữ tức đến bật cười.
"Ta không có đến lôi hải."
Tiểu chuột bĩu môi nói.
"Chứ ngươi đã đi đâu? Nếu không phải ta gọi ngươi về, thần hồn của ngươi sẽ bị lôi kiếp đánh tan. Thần hồn lúc này so với lôi kiếp là rất yếu ớt. Trừ khi ngươi phi thăng, nếu không, không được xuất thần hồn ra."
Bạch Dữ thiệt muốn cốc vào đầu nó một cái.
Tuy nhiên, một mớ đạo lý hắn nói Bạch Cửu một cái cũng nghe không hiểu được không...
"Ta không cố ý. Chỉ là ta nghe thấy tiếng gọi nên mới..."
Nhưng nó vẫn cúi đầu nhận sai.
Nó chưa từng thấy Bạch Dữ thất thố như vậy.
Bạch Dữ nghe nó nói thì hơi kinh dị một chút. Nhưng hắn cũng không ở lúc này truy cứu nó, trước độ kiếp xong, lại giải quyết kẻ địch đã rồi tính sau.
Ầm ầm ầm!
Long long long...
Tia lôi kiếp thứ tư, năm, sáu...
Từng đạo lôi điện không ngừng hạ xuống trên thân ba người. Chớp mắt đã được mười đạo.
Trên thân ai nấy cũng trông thật chật vật, nhất là Hải Thần lão tổ.
Lôi kiếp này có thể sánh ngang với lần độ kiếp gần nhất của lão rồi, muốn lại chịu lôi kiếp lần nữa, không ngàn năm cũng đến vạn năm. Vậy mà lúc này lão lại bị ép phải đón lấy.
Đúng như Bạch Cửu nói, dù lão có thần thông quảng đại, thì đứng dưới thiên đạo, lão cũng chỉ là con kiến hôi mà thôi. Trước khi phi thăng, lão còn phải chịu thêm bốn lần lôi kiếp nữa. Bất cứ lần nào cũng đều có nguy cơ bị đánh đến hồn phi phách tán, Hải Thần lão tổ càng nghĩ càng uất ức.
Đến lúc này, Bạch Dữ đã phải dùng đến long lân để đón đỡ lôi kiếp. Trên thân hắn ẩn hiện từng lớp vảy rồng trắng sáng, lóe mắt.
"Ngươi..."
Hải Thần lão tổ nhìn đến đây, cho dù lão hồ đồ cỡ nào cũng nhận ra được lai lịch của hai kẻ này.
Lão không biết, Bạch Cửu chính là tiểu chuột đã xuất hiện trong bí cảnh Chính Môn. Nếu không, lão còn sẽ liên tưởng đến nhiều thứ hơn nữa.
Lúc này lão kinh dị, là vì không ngờ thiếu niên lần đó lại tăng tiến tu vi nhanh như vậy. Đã qua bao lâu, nó lại từ cấp tám đến Yêu Vương, tốc độ này thật sự khiến người ta líu lưỡi.
"Ngươi đừng chống đỡ một mình, ta có thể mà."
Bạch Cửu lần đầu nhìn đến hắn sử dụng long lân. Nó lo lắng nói.
"Ngươi không thấy ta rất hưởng thụ?"
Bạch Dữ khó được cùng nó nói đùa.
Bạch Cửu lại không ăn, vẫn lo lắng nhìn hắn.
"Yên tâm đi, ta không sao."
Hắn sờ đầu tiểu chuột, mềm giọng nói.
Thật sự, chỉ nhìn hình tượng bên ngoài của đôi bên, cũng có thể thấy Bạch Dữ không nói giỡn. Chỉ là không có tốt như hắn đã nói thôi.
Lôi linh trong long châu đã giống như người mập mà vẫn bị bắt ăn rồi, nên lúc này Bạch Dữ mới dùng long lân đến, dùng lôi điện rèn luyện. Không phải hấp thu, mà là rèn luyện.
Một cái là bên trong, một cái là bên ngoài.
"Ngươi nên nghĩ sau khi độ kiếp xong làm sao đánh lão già kia đi. Lão ta không thể bị lôi kiếp đánh chết giống như tên lần trước được đâu."
Hắn cười cười nhìn nó.
Lôi điện cuồng bạo mà đổ xuống, nhưng hai người vẫn còn tâm tình nói chuyện.
Bạch Cửu tất nhiên biết. Nhưng dù lão không chết, cũng trọng thương.
Nó nhìn lôi vân trên đầu vẫn còn không có ý định tan đi, hiện tại đã là đạo thứ mười ba rồi.
"Nó còn muốn hạ bao nhiêu đạo nữa?"
Bạch Cửu sầu não nghĩ.
Cả người nó đều là điện quang, nó cảm thấy mình thở ra cũng là lôi điện rồi. Nhưng bởi vì Bạch Dữ mà nó không bị chút tổn thương nào, toàn thân vẫn sạch sẽ gọn gàng. Bạch Dữ so với nó chật vật hơn, vạt áo bay phần phật, long lân trên thân cũng bị cháy đen.
"Nếu chỉ có ta và ngươi, chừng mười lăm đạo thôi. Nhưng có lão, lại thành hai mươi đạo."