Nếu có người đi vào trong kết giới mà Bạch Dữ để lại trước khi hôn mê thì cũng sẽ không nhìn thấy cái gì. Họ cũng chỉ cảm thán ai rảnh rỗi đến nơi hẻo lánh này bày kết giới.
Sau khi nhập định tiến hành củng cố tu vi, Bạch Cửu cũng xem như xứng chức một Yêu Vương, đã có thể bày kết giới không gian mà không cần Bạch Dữ dạy nó. Nhưng tại sao kết giới Bạch Cửu bày ra lại khác thường như vậy?
Kết giới mà Bạch Cửu bày ra cũng không đơn thuần là che đi chiếc giường. Giống như kết giới bên ngoài hẻm núi, nếu có như có người đi tới phạm vi của kết giới thì có thể chạm vào nó. Nhưng kết giới của Bạch Cửu lại không thể chạm vào, không thể tìm thấy trừ bản thân Bạch Cửu.
Nó trở thành một hạt bụi, giấu ở trong hư không, nhìn không thấy, bắt không tới.
Ở trong quá trình độ kiếp Yêu Vương, chính nó cũng không biết bản thân đã mở ra cái gì, vốn được ẩn giấu sâu trong huyết mạch. Bằng chứng chính là vầng sáng hiện diện xung quanh yêu đan của Bạch Cửu.
Nếu để cho Bạch Dữ dùng thần thức kiểm tra, hắn cũng sẽ chấn kinh. Bởi vì hắn nhìn không thấy yêu đan của Bạch Cửu ở nơi nào. Thực chất, lớp màn bao vây yêu đan kia, chẳng khác nào kết giới mà nó dựng lên xung quanh cái giường hàn ngọc cả. Nếu dùng một cách nói đến lý giải việc Bạch Cửu không dưng mà biết dùng kết giới, thì nó cũng giống như quá trình tiếp nhận truyền thừa. Bạch Cửu đã mở ra truyền thừa chủng tộc của nó, trong vô thức.
...
"Đại sư, Tuyết Lạc Cung đưa tin tới."
Một dược đồng đi vào phòng, đưa cho Hàn Đồ một cái ngọc giản.
Hàn Đồ nhận nó rồi xua tay cho dược đồng rời đi.
Đợi trong phòng không còn ai nữa, lúc này lão mới đưa thần thức vào dò xét.
Việc Hàn Đồ muốn lấy một giọt Mạn Đà La Sương, Tuyết Lạc Cung đồng ý cho, nhưng đổi lại một cái ân tình của lão.
Hàn Đồ đã đoán trước khả năng này sẽ rất cao. So với việc lấy vật đổi vật, ân tình của luyện đan sư cao giai mới là điều đáng giá hơn. Đối phương nói, chỉ cần lão đồng ý thì có thể tới Tuyết Lạc Cung lấy Mạn Đà La Sương.
Lão còn chưa nghĩ ngợi gì thì dược đồng đi rồi bỗng nhiên trở lại nữa.
"Có chuyện gì sao?"
Lão hơi nghiêm giọng hỏi.
"Đại sư, bên ngoài có người tìm ngài. Đối phương nói là đến thực hiện ước định."
Dược đồng dù hơi sợ, nhưng vẫn nói được rõ ràng.
Nếu không phải dạo gần đây Hàn Đồ đã dặn hắn, chỉ cần có người tìm thì nhất định phải báo lại, chứ hắn chẳng dám làm phiền đến lão đâu. Người như lão, không phải ai muốn gặp là gặp được.
Hàn Đồ nghe đến thì đôi mắt hơi lóe sáng.
"Kêu đối phương vào đi."
Lão bình tĩnh nói.
Dược đồng đáp một tiếng rồi đi ra ngoài.
Một lát sau, từ bên ngoài đi vào một đại thúc tuổi tầm tứ tuần.
Hàn Đồ có chút nghi hoặc nhìn người mới đến, cũng không vội cất lời.
Mà người đến cũng không nói tiếng nào, chỉ im lặng nhìn lão. Hai người bốn mắt nhìn nhau đắm đuối.
"Ngươi là..."
Hàn Đồ cảm thấy quái quái nên nhịn không nổi nữa mà mở miệng hỏi.
"Ta còn tưởng lão nhìn ra được cái gì chứ."
Lão vừa hỏi xong thì đại thúc trung niên lấy mắt thường có thể thấy mà hạ xuống hai vai. Điệu bộ đứng đắn lúc nãy cũng biến mất tiêu.
Quan trọng nhất là, ngữ khí này có chút quen thuộc, dù giọng nói vẫn là của một đại thúc trung niên.
Giờ đến cơ mặt của Hàn Đồ cũng giật giật liên hồi, có xúc động muốn phun tào.
"Sao ngươi lại ở trong cái hình dạng này?"
Hàn Đồ không nhịn được hỏi.
"Chứ lão muốn ta dùng hình dạng cũ à? Bao nhiêu người nhìn thấy ta độ kiếp hôm đó. Ta cũng không muốn bị người rượt chạy khắp nơi đâu. Hôm nay ta đến là để giúp lão luyện chế Thái Dương Đan."
Bạch Cửu đã ngẫm nghĩ rất kỹ rồi mới dùng cái hình dạng này để ra ngoài, nhìn cũng rất đáng tin a.
Đáng tin chỗ nào chứ!!! Hàn Đồ trong long phun tào.
"Hình dáng kia cũng không phải thật đi?"
Hàn Đồ buột miệng hỏi.
"Đương nhiên rồi! Ta nào có xấu như vậy."
Tiểu chuột trong hình dáng đại thúc lại giương giương cái cằm, đắc ý nói.
Cay đôi mắt quá!
Hàn Đồ ngàn vạn lần ói mửa, cũng không muốn nhìn bộ dạng này của nó nữa.
Ngốc manh bẩm sinh, cho dù có đổi cái hình dạng đứng đắn cũng không cứu vãn được hình tượng của nó.
Cố tình cái tiểu chuột này lại không hiểu được như vậy.
"Bao giờ chúng ta đi?"
Bạch Cửu bắt đầu hỏi chuyện quan trọng.
Hàn Đồ bị nó hỏi thì hơi ngẩn người một chút, nhưng cũng nhanh chóng phản ứng lại.
"Bây giờ đi luôn."
Bên kia hắn đã sắp xếp ổn thỏa rồi, chỉ cần đợi Bạch Cửu nữa thôi.
Bạch Cửu gật đầu. Đợi Hàn Đồ lấy một vài thứ rồi hai người lập tức ra cửa.
"Đợi đã!"
Nhưng trước khi ra cửa thì Bạch Cửu gọi lại lão.
"Rời đi như vậy sẽ khiến người chú ý."
Bạch Cửu nó hiện tại là đối tượng được người chú ý. Tuy bây giờ nó khác rồi, nhưng Hàn Đồ ngày đó ra mặt cho nó, tất sẽ có người nhìn lão. Không đến nổi canh chừng lão, nhưng sẽ liên tưởng đến này đó. Cũng không phải chuyện tốt lành gì.
Hơn nữa, nếu gặp kẻ có mưu đồ hay chỉ là tò mò mà lần theo, vậy cũng không ổn chút nào.
"Vậy phải làm sao?"
Hàn Đồ nghe nó nói xong thì cũng trầm mặt một chút.
Bạch Cửu phất tay, lại tạo nên một cái kết giới xung quanh hai người.
"Giờ thì đi được rồi."
Nó hí hửng nói, vừa đưa tay mở cửa.
May mắn lúc này bên ngoài phòng lão không có ai. Nếu không người ta sẽ sợ mất mật cho xem.
Cái cửa mở ra rồi đóng lại, hai người cũng đã ở bên ngoài.
Hàn Đồ bán tín bán nghi, vươn tay ra phía trước lần mò xem. Nhưng chính là, cái gì lão cũng chạm không tới. Lão kinh dị trong lòng.
"Này là thần thông gì?"
Kết giới bình thường khi thiết lập thì không thể chuyển động, nhưng hiện tại.
Trong thời gian lão kinh nghi, hai người đã ra phía ngoài, cũng nhìn đến người khác. Nhưng đối phuong lại không có vẻ gì là nhìn đến họ. Này là hiệu quả của kết giới không sai. Nhưng kết giới có thể chuyển động khi được lập ra, cái này lão chưa từng thấy bao giờ.
Hàn Đồ quá đỗi kinh ngạc, muốn vươn tay ra xem thử có thể chạm đến người bên ngoài không nhưng bị Bạch Cửu cản lại.
"Tuy đối phương sẽ không sờ đến lão được, nhưng lão có thể chạm đến. Cái này là ta lĩnh hội được sau khi thăng cấp Yêu Vương. Ta cũng không hiểu lắm, chỉ là biết dùng thôi. Lão ở trong kết giới do ta bày ra, chỉ cần ta cũng ở trong đó thì có thể di chuyển được."
Bạch Cửu giải thích cho lão.
"Cảnh giới cao hơn ngươi cũng không nhìn thấy?"
Hàn Đồ lại hỏi. Họ đã rời khỏi hiệp hội luyện đan sư, lúc này đang đằng không bay đi.
"Cái đó ta cũng không biết. Ta cũng là lần đầu sử dụng."
Nó nhún vai nói.
"Long tộc có thần thông như vậy sao?"
Lão đã nhận định nó là long tộc, trầm trồ hỏi.
"Ta không phải long loại."
Tiểu chuột đính chính. Nhưng ta có thể sinh ra long loại nha, tiểu chuột ở trong lòng nói thầm.
Còn Hàn Đồ thì ngạc nhiên nhìn nó.
"Ta chỉ là một tiểu yêu thú bình thường thôi."
Nó nghẹo đầu nói.
Cơ mặt Hàn Đồ lại giật giật. Ngươi có biết ngươi ở trong cái hình dạng này, làm cái hành động đó là có bao nhiêu biến thái không!! Hàn Đồ ở trong lòng gào thét.
Nhịn lại nhịn, cuối cùng Hàn Đồ cũng không nhịn được nữa. Nếu cứ như vậy, lão sợ mình sẽ tẩu hỏa nhập ma, luyện cái gì đan cũng không được nữa.