"Không cần bụng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử. Mời."
Hàn Đồ không muốn day dưa với họ, cất bước đi trước.
Bốn người nhìn nhau, sau đó đuổi theo. Tề Giang thành chủ Tâm thành cũng đi theo.
Sáu người kéo nhau chạy đến sơn mạch Phượng Chinh.
Bạch Dữ ở nơi xa nhìn bóng lưng họ rời đi, cũng không đuổi theo.
...
"Gia gia, người cẩn thận một chút. Ở đây toàn là tu sĩ."
Đông Ninh bảo vệ Đông gia gia trong phạm vi của mình. Hai ông cháu đang đi dạo Tâm Thành.
Họ đã đến đây được một ngày. Nhưng cách thời gian đại hội diễn ra còn có hai ngày, nên hai người quyết định ra ngoài đi dạo, cho biết đó biết đây.
"Tâm Thành thật náo nhiệt. Lần này ngươi tham gia, cần phải cố gắng nhiều hơn rồi."
Đông gia gia lo lắng nhìn tôn tử.
"Gia gia yên tâm, ta có tự tin."
Đông Ninh trấn an lão.
"Phía trước có quán mì, chúng ta đến đó đi."
Hắn nói, vừa dẫn Đông gia gia vượt qua đám người tấp nập, dần tiếp cận quán mì.
Nhưng mì còn chưa thấy, hắn đã thấy một mái tóc tuyết trắng.
Đông Ninh không kịp nghĩ ngợi gì đã lao tới chỗ người đang ngồi trong quán mì kia.
"Bạch Cửu sư phụ!!"
Hắn vừa nói vừa chụp lấy tay đối phương. Nhưng đã bị chặn lại.
Bạch Mặc giữ lại tay người không dưng tự nhiên chạy đến này.
Đông Ninh bị người giữ tay, lúc này mới nhận ra đối phương không phải người hắn muốn tìm.
Đối phương trừ một đầu tóc trắng, còn lại đều không giống.
Nói ra cũng là do hắn tâm niệm nhiều, không chịu nhìn cho rõ. Dáng người của Bạch Cửu nhỏ nhắn, nào có cao lớn như vậy.
"Xin lỗi, ta nhận nhầm người rồi."
Đông Ninh lập tức cúi đầu nhận sai, trong mắt là vẻ mất mát không thể che giấu.
Hai người Mặc Nguyệt nhìn nhau.
Đông gia gia lúc này cũng chạy đến rồi.
"Hai vị tu sĩ xin đừng trách, đứa nhỏ lần đầu ra ngoài, xin bỏ qua cho nó."
Đông gia gia cúi đầu thật sâu, lo lắng nói.
Bạch Mặc liếc một cái là biết lão là người thường. Ông cũng không có ý trách cứ gì, thuận theo mà buông tay Đông Ninh ra.
"Bạch Cửu mà ngươi nói... Rất giống ta sao?"
Bạch Mặc lên tiếng hỏi.
"Không giống... Chỉ có mái tóc là giống các hạ."
Đông Ninh thành thật nói.
"Người đó là sư phụ ngươi?"
Là này là Cốc Mẫn Nguyệt hỏi. Tóc trắng tại Đông Thần đại lục cũng quý hiếm như ở Bắc Thần vậy. Hầu hết loài người đều là tóc đen. Tóc có màu khác thường là do thân thể đặc biệt. Còn không... Chỉ có yêu thú mới có màu tóc khác. Thường thì bên ngoài màu gì, tóc sẽ màu đó.
Mà tóc trắng ở Đông Thần, bà chỉ mới thấy có ba người, đều là người trong nhà. Cái danh xưng cũng giống. Nhưng bà chưa từng nghe tức phụ của nhi tử nói bản thân có đệ tử. Cơ mà... Nó như vậy, sẽ dạy đệ tử?
Sẽ không dạy ra một đứa ngốc giống nó?
Cốc Mẫn Nguyệt càng nghĩ càng buồn cười. Bà nhìn đến Đông Ninh, hình như cũng có chút hợp...
"Cũng không tính là sư phụ. Nhưng ta xem người đó là sư phụ mình."
Đông Ninh ngay thẳng đáp, giọng nói cũng mang chút hoài niệm. Quãng thời gian có Bạch Cửu, hắn thật sự rất vui vẻ.
Lại nói, nhiều năm không thấy, hắn đã cao lớn hơn Bạch Cửu rồi đi.
"Có khi ta biết người ngươi muốn tìm đó."
Cốc Mẫn Nguyệt cười cười nhìn hắn.
"Thật không?"
Đông Ninh gấp giọng hỏi lại.
"Ninh Ninh."
Đông gia gia kéo lại hắn, sợ hắn bị lừa.
Đông Ninh cũng không phải ngốc, sau khi kích động xong cũng bừng tỉnh lại.
Nhưng hắn không muốn bỏ qua cơ hội được nhìn thấy Bạch Cửu.
"Hai vị có thể nói một chút về người đó được không? Nếu thật sự là người ta muốn tìm thì thật sự cảm tạ hai vị. Nhưng lỡ không phải, cũng sẽ không phiền toái hai vị giúp đỡ ta."
Đông Ninh thật uyển chuyển nói.
Bạch Mặc nhìn hắn, trong mắt có hài lòng. Nếu đây thật sự là người Bạch Cửu bỏ lực dạy dỗ, vậy cũng dạy được tốt lắm a. Mới bao nhiêu đã là Nguyên Anh kỳ, tu vi còn rất vững chắc.
Thời điểm ông nắm tay Đông Ninh cũng đã dò xét được căn cơ của hắn rồi. Đối với việc hắn có tâm cảnh giác, cũng gật đầu tán thưởng trong lòng.
"Người ngươi muốn tìm... Có phải là một thiếu niên, cao cỡ vai ngươi, thân hình nhỏ nhắn, luôn mang một bộ ngốc manh đáng yêu?"
Cốc Mẫn Nguyệt dí dởm nói.
Bà càng nói đôi mắt của Đông Ninh càng sáng, giống như hai ánh sao trên trời, rực rỡ nhìn bà.
Cốc Mẫn Nguyệt không cần hắn nói cũng biết người đối phương muốn tìm thật sự là Bạch Cửu.
"Ngươi đến đây tham gia tỷ thí?"
Bạch Mặc lại hỏi chuyện khác.
"Đúng vậy. Ta... Các vị có thể dẫn ta đi gặp người đó không?"
Đông Ninh đáp lời, cũng không quên nói ra mong muốn của mình.
"Nó giờ không có ở Tâm Thành, nhưng vài ngày nữa thì khó nói. Nếu ngươi muốn tìm, có thể đến căn đại viện phía đông thành. Đi thôi, phu quân."
Cốc Mẫn Nguyệt nói xong thì đứng lên, nắm tay Bạch Mặc rời đi luôn.
Đông Ninh đứng đực ở đó hồi lâu, cũng không kịp giữ lại hai người.
Đông gia gia thấy hắn như vậy thì thở dài. Lão cũng chưa nhìn qua sư phụ của Đông Ninh. Cách mà hai người kia nói về sư phụ thần bí của tôn tử, khiến lão rất khó tin. Nhưng thái độ của Đông Ninh cho thấy, sư phụ thần bí của nó thật sự là người như vậy.
Lão thấy chủ quán cứ nhìn họ nên kéo Đông Ninh ngồi xuống luôn.
...
"Huynh nói, tiểu chút chít kia thật sự đi làm sư phụ người ta?"
Cốc Mẫn Nguyệt buồn cười hỏi.
Bạch Mặc nhún vai. Ông cũng chưa nhìn thấy qua Bạch Cửu. Dù đã được bà cho xem qua, nhưng ông không thể phán đoán một cách chính xác.
...
Bạch Cửu không biết có người đang tìm mình. Nó lúc này đang ngồi nhìn một bên, đôi mắt nhìn chằm chằm Tề Minh với bốn người tông chủ đang nói chuyện bên kia.
Hàn Đồ đứng bên cạnh nó. Lão không ngờ, Bạch Cửu đã lâu không thấy lại ở nơi này. Xem ra, trong thời gian qua, có rất nhiều chuyện lão không biết.
Mà nguyên nhân Bạch Dữ vẫn luôn không vui, có thể là do Bạch Cửu ở nơi này.
"Đừng đứng nữa, ngồi xuống đi."
Bạch Cửu lại biến ra cho lão một cái ghế, mắt vẫn không rời mấy người bên kia. Biểu tình giống như đang xem kịch của nó khiến ai cũng lắc đầu ngao ngán.
Hàn Đồ không từ chối, lão thuận theo ngồi xuống.
Ở bên cạnh, Tề Giang cơ mặt có chút co rúng lại. Hắn không ngờ Hàn Đồ lại quen biết với thiếu niên nhìn có vẻ ngốc kia.
Bốn vị tông chủ bên kia cũng có chú ý đến bên này, mỗi người một ý tưởng khác nhau, vẻ mặt cũng thú vị vô cùng.
Tề Minh cảm thấy không khí nghiêm túc sắp bị nó phá hỏng rồi, nhưng lão cũng bất lực.
"Các ngươi cũng thấy rồi đó. Nên quyết định thế nào, là do các ngươi."
Tề Minh khó được không cưỡng ép bắt người.
Bốn bị tông chủ đều trầm mặc.
"Ui!"
Bạch Cửu đang xem mê mẩn bỗng nhiên bị người cốc đầu, nó bất mãn nhìn lão.
"Cái thái độ của ngươi là gì hả?"
Tề Minh tức cười hỏi.
"Ta xem không được sao? Lão cũng không nói không cho xem. Đầu của ta chỉ có Bạch Dữ được cốc thôi."
Tiểu chuột ôm đầu nhảy ra chỗ khác.
Tề Minh bị lời nó nói làm cho bật cười. Sống chung càng lâu, lão càng nói không lại nó. Cái miệng nhỏ này thật sự quá lanh lợi.
"Sao lão không bắt họ lại, dùng sức mạnh luôn đi. Người với người sao mà đối xử khác biệt vậy?"
Bạch Cửu bĩu môi chỉ trích.
Lão đương nhiên biết nó nói về chuyện gì.
"Ngươi giống họ sao?"
Lão trêu tức nói.
"Hừ! Ai thèm giống bọn họ chứ! Lão kỳ thị giống loài!"