Tiếng rống đau đớn cùng âm thanh da lông bị đốt cháy chấn động khu rừng.
Rống ô...
Con tiểu thú kia nghe thấy tiếng nó thì mềm nhũn đáp lại, tràn ngập lo lắng và quyến luyến.
Bạch Cửu nhìn đến đây thì đã hiểu. Bạch Dữ từng nói, tu sĩ ở Bắc Thần rất thích bắt yêu thú đến làm đầy tớ cho họ. Mà họ thường sẽ chọn những tiểu thú chưa trưởng thành như vậy, dạy dỗ càng lâu thì nó sẽ không phản kháng họ.1
Bạch Dữ nói hắn rất ghét chuyện này, mỗi lần thấy là đều sẽ ra tay. Đối với một người chẳng quan tâm sự sống chết của ai như hắn, đó là chuyện rất đáng kinh ngạc rồi.
Mà bản thân Bạch Cửu lại càng không thích. Nó cũng có phụ mẫu, đương nhiên hiểu được cảm giác của ấu tể khi rời khỏi phụ mẫu mình. Mà phụ mẫu mất con, ai sẽ vui cho được, không liều mạng thì thôi.
Nhưng hiện tại con yêu thú kia không có khả năng cứu lấy con của nó.
Tiểu chuột nhíu mày nhìn một chút. Lúc này hai kẻ kia đã vòng đến gần chỗ của nó.
Sau đó Bạch Cửu thấy họ đứng lại, lấy ra một cái gì đó, giống như một trương giấy, trên đó quằn quện những đồ hình kỳ dị, đốt lên.
Bạch Cửu không hiểu, nhưng trực giác nói cho nó biết, nếu để đối phương đốt hết trương giấy, ấu tể sẽ không cứu được nữa.
Vậy nên...
Xẹt!!
Hai tu sĩ Ngự Linh Các đang dùng đôi mắt gấp gáp nhìn tấm phù truyền tống, không nghĩ từ đâu bay ra một lưỡi đao gió, chém phăng tấm phù.
"Ai!"
Hai người kinh dị theo bản năng hô lên, lo sợ nhìn xung quanh.
Nhưng mặc kệ họ nhìn thế nào cũng tìm không thấy kẻ vừa ra tay. Hai người run sợ nhìn nhau.
"Bằng hữu từ đâu tới, xin hãy cứu con ta. Ân tình này Thái Viên ta nhớ kỹ."
Con yêu thú Thái Linh Cự Viên đang chật vật quần nhau với lão tổ của Ngự Linh Các, hắn cảm nhận đến một tia yêu khí nên lập tức cất giọng ầm ầm nói.1
Ngự Linh lão tổ thì kinh dị không thôi.
Nhưng lúc này lão muốn dứt ra cũng không được. Thái Linh Cự Viên liều mạng gồng mình phá nát xiềng xích của lão, đưa nắm tay khổng lồ kia đập cho lão bay đi.
"Để lại ấu tể, tha chết cho hai ngươi!"
Đương lúc hai gã đệ tử của Ngự Linh Các bán tín bán nghi, thì một âm thanh trầm ổn nổ tung một góc trời.
Hai người liếc nhau, sau đó dồn sức mà âm thầm đốt tấm phù tiếp theo.
"Vô tri ngoan cố!"1
Đùng!
"A!''
Theo lời nói rơi xuống, một tiếng nổ tung cùng hai tiếng hét thảm vang lên. Hai kẻ kia đã bị đánh hộc máu, bay đi thật xa.
Tiểu ấu tể từ trên tay hai kẻ kia rớt xuống. Nó lăn mấy vòng mới ngừng lại.
Tiểu ấu tể hình như mới sinh không lâu, dù đã có tu vi cấp ba nhưng yếu ớt ngốc manh vô cùng. Không biết có phải vì đang mang tiểu long hay không, mà nó tràn ngập tình mẫu tử, nhìn ấu tể kia cũng thấy rất đáng yêu.
Ấu tể Thái Linh Cổ Viên giống như nghe thấy âm thanh gì, nó ngơ ngác nhìn quanh. Sau đó, nó dùng tay chân ngắn ngủn ú nù của mình, bò đến cái cây mà Bạch Cửu đang ngồi, tiếp tục trèo lên.
"Lão già kia, hai ta tuy tu vi không chắc bằng lão, nhưng nếu hợp lực lên, lão đánh không lại. Nếu còn không rời đi, thì đừng trách chúng ta lấy nhiều hiếp ít."
Bạch Cửu dùng thần thức nói.
Ngự Linh lão tổ sắc mặt khó coi lên. Nhưng lão cũng biết kẻ vừa đến có tu vi gì. Cứ việc lão không nhìn thấy chân thân của kẻ kia thì biết.
Bốp!
Nương theo cái đập của Thái Linh Cự Viên, lão cũng biến mất khỏi khu rừng.
Rầm!
Thái Linh Cự Viên mệt mỏi đặt mông ngồi xuống, lực đạo mạnh đến nổi đại địa cũng rung chuyển theo.
Bạch Cửu cảm thán, không biết đối phương phải nặng bao nhiêu cân.
Lúc này, tiểu ấu tể dùng sức chín trâu hai hổ, cuối cùng cũng trèo được đến chỗ của tiểu chuột.1
Nhìn nó đu đưa trên thân cây như vậy, Bạch Cửu cũng thấy sợ hãi thay. Tiểu chuột phất tay, một ngọn gió nâng tiểu ấu tể tròn lẳng kia lên.
Khi tiểu ấu tể nhìn đến tiểu chuột thì nghi hoặc không thôi. Nó chưa thấy con gì nhỏ như tiểu chuột vậy, còn không bằng cái nắm tay của nó.
Tiểu chuột không biết tiểu ấu tể đang chê nó nhỏ, nó cũng đưa mắt đánh giá phiên bản thu nhỏ của con yêu thú kia. Con tiểu ấu tể này cũng không có giống con lớn kia lắm. Tuy lông cũng màu đen, nhưng giữa trán lại có một túm lông màu đỏ, rất kỳ lạ.
Rầm rầm rầm...
Đương lúc nó quan sát cái tiểu ấu tể thì đại địa rung chuyển không ngừng, mém chút là khiến nó và tiểu ấu tể kia rớt từ trên cây xuống.
Thì ra con Thái Linh Cự Viên lớn kia đang đi tới đây.
Càng đến gần, Bạch Cửu mới thấy nó lớn cỡ nào.
Mà Thái Viên khi nhìn đến Bạch Cửu cũng kinh ngạc không thôi.
Bởi vì hắn quá cao lớn, tầm mắt phải cúi xuống mới nhìn được tiểu chuột, nên Bạch Cửu cảm thấy như có một ngọn núi đổ xuống trước mặt nó vậy.
Đôi bên nhìn nhau mấy tức, đôi mắt nhỏ như hai hạt đậu kia so với đôi mắt to của Thái Linh Cự Viên... Thật sự là quá nhỏ...
Thái Viên không thể nhìn đến tu vi của Bạch Cửu, khiến hắn kinh dị không thôi.
Một con vật nhỏ... Cấp bậc Yêu Vương... Có sao?
"Trả con cho ngươi. Lần sau nhớ bảo vệ cho tốt vào."
Bạch Cửu phất nhẹ cái móng nhỏ, tiểu ấu tể như viên đạn pháo, bay thẳng vào lòng ngực lớn của phụ thân nó.
"Đa tạ Vương."
Yêu thú cũng nhìn cấp bậc mà đối đãi. Nhất là đối phương còn vừa cứu con hắn.
"Vương cái gì. Ngươi nhìn ta rất giống?"
Bạch Cửu tự mình biết mình, nhún vai nhỏ nói.
"Yêu tộc chỉ nhìn cấp bậc, không nhìn bề ngoài."
Thái Viên có giọng nói như một nam nhân trung niên, khá là nghiêm nghị. So với Bạch Cửu trước sau như một, non nớt đáng yêu thì thật không có chút phong phạm cường giả nào cả.
"Vậy cũng phải đánh lên mới nói được."
Tiểu chuột không cho là đúng.
Thái Viên chưa thấy Yêu Vương nào khiêm tốn như nó.
Nhưng mà...
"Ngài là chủng tộc gì? Ta chưa từng thấy ngài ở Huyền Dữ sâm lâm. Ngài... Trên người có mùi của long tộc..."
Thái Viên ngờ vực hỏi.
Bạch Cửu nghe hắn nói thì nghẹo đầu khó hiểu. Sao nó lại có mùi của rồng... À... Chắc do lăn lộn với Bạch Dữ lâu quá. Chưa kể, giờ nó còn mang tiểu long. Nhưng mà cái mũi của tên này cũng thính quá rồi.
"Huyền Dữ sâm lâm?"
Bạch Cửu cảm thấy cái tên này khá quen.
"Một trong hai hang ổ của yêu tộc, nằm ở phía nam đại lục?"
Nó nhớ ra, kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy."
Thái Viên gật đầu.
"Ta là vô tình lọt vào đây thôi. Rất nhanh, ta sẽ không ở đây nữa. Nếu ngươi không ngại thì cho ta ở nhờ dăm bữa."
Tiểu chuột vừa nói vừa lấy móng lau mặt chuột của nó.
Thật ra yêu thú cấp bậc càng cao thì càng có ý thức lãnh địa. Bạch Cửu cũng không biết đối phương có đồng ý không.
"Có thể. Nhưng ta đang bị thương, hy vọng ngài có thể giúp ta để ý tiểu ấu tể trong lúc ta chữa thương."
Thái Viên nghiêm túc nói.
"Được thôi. Nó cũng rất đáng yêu."
Bạch Cửu không sao cả nói.
"Ngươi ở chỗ này sao?"
Nó nhìn hồ nước nơi này mà hỏi.
"Nơi này chỉ là một phần thôi. Nếu ngài thích thì cứ ở đây."
Thái Viên đính chính.
"Cũng được."
Tiểu chuột tiêu sái nói.
Nơi này không có mùi vị của Thái Viên, xem ra hắn cũng không ở chỗ này mà có một cái động phủ nào đó.
Vậy cũng tốt, không cần chen chút với đối phương. Đỡ cho con rồng bá đạo kia ngửi thấy mùi lạ, lại nói nó đi ngoại tình.