Nhật Ký Thú Cưng II: Bổn Chuột Ở Tu Chân Giới Cùng Rồng Lăn Lộn

Chương 177: Long Môn mở



Bốp!

"Ư... Dữ... Dữ... Đừng... Ư... Đánh mông... Ô..."

Tiểu chuột vừa rên rỉ vừa đáng thương cầu xin.

Nhưng nam nhân giống như nghiện, càng nhanh hơn tốc độ đỉnh hông, mà tay cũng không quên đánh xuống.

"Ư... A..."

Có điều, mỗi lần như vậy, tiểu chuột đều sẽ rất phối hợp mà siết chặt miệng dưới, kích thích nam nhân càng thêm trầm mê.

...

"Dữ Dữ... Cho ta đi nữa..."

Bạch Dữ nhìn tiểu chuột đã muốn hôn mê mà vẫn còn không quên chuyện trước đó, môi mỏng không nhịn được nhếch lên.

Ấu long được một bữa tiệc lớn tràn ngập khí tức của phụ thân nó, thỏa mãn mà truyền đến Bạch Dữ cảm xúc vui vẻ.

Bạch Dữ bật cười.

Ngươi muốn đi vào Long Môn?

Hắn hỏi ý.

Ấu long cũng nhanh chóng đáp lại.

Đại loại chính là, nó không kháng cự, còn rất vui vẻ.

Được.

Hai phụ tử ở dưới tình huống a mẫu tiểu chuột đã ngủ say, mà lấy một hình thức như vậy trò chuyện với nhau. Đến khi ấu long cũng mệt mỏi, muốn đi ngủ, thì Bạch Dữ mới ôm tiểu chuột tiến hành nhập định.

Mẫu tử liền tâm, đứa nào cũng ham ngủ. Thế nhưng, tốc độ tu luyện lại biến thái...1

...

"Nó cũng vào?"

Bạch Thương nghệch mặt ra nhìn tiểu chuột trên vai Bạch Dữ. Nó nhàn nhã dựa lưng vào hổm cổ của nam nhân, hai móng đặt hờ trên cái bụng nhỏ hơi nhô lên một chút kia. Bình thường nó trong hình người thì đảm bảo sẽ không thấy gì khác. Nhưng ở trong nguyên hình thì cái bụng sẽ tròn lên một chút, cũng rất đáng yêu.

"Chít!"

Tiểu chuột khẳng định kêu lên.

Hai phu thê Bạch Mặc cười nhẹ, không có nói gì cả.

"Long Môn đã mở."

Đúng lúc này, một âm thanh già nua vang lên, đánh động đám người bên ngoài.

Long Môn nằm sâu bên trong thánh địa. Lúc này, hư không trước mặt họ nhộn nhạo, rồi nhanh chóng xuất hiện một cái lỗ nhỏ. Lỗ nhỏ dần dần lớn hơn, cho đến khi lớn bằng một cánh cửa.

"Vào thôi."

Bạch Mặc nằm tay đạo lữ, bước vào cánh cửa.

Tiểu chuột khó được đối với Bạch Thương giơ lên một cái móng nhỏ, phẩy phẩy.

Bạch Thương nhìn Bạch Dữ mang nó biến mất trong cánh cửa mà đăm chiêu.

Lần này đi vào Long Môn có hơn trăm rưỡi tộc nhân. Nhìn là biết long tộc tộc nhân ít ỏi cỡ nào. Dù bên ngoài vẫn còn có người chưa về, hoặc không về được, nhưng số lượng kia còn chưa đến năm mươi. Một ngàn năm trở lại, nhưng chỉ có nhiêu đó người, sao có thể so sánh với những giống loài khác được.

Vì giữ gìn long tộc, Long giới mới phải ẩn cư.

...

Vụt vụt vụt!

Trong không gian âm u của Long Môn, từng bóng người lần lượt xuất hiện nơi cửa vào.

Ở đây không có tình huống bị tách ra. Bởi vì tất cả tộc nhân đều phải từng bước đi vào trong, cũng chẳng tồn tại sự cạnh tranh mà phải mắc công tách ra. Ngược lại, nhìn thấy tộc nhân mạnh hơn mình, đi được xa hơn mình, cũng sẽ kích phát ý chí chiến đấu của đám người. Long tộc kiêu ngạo sẽ chịu thua kém?

Vụt!

Bạch Dữ hai người xuất hiện ngay bên cạnh phu thê Bạch Mặc đang đứng đó đợi họ.

"Bạch Dữ, ta có thể đi cùng không?"

Bỗng nhiên bên trái vang lên tiếng gọi.

Bạch Cửu nhìn lại, thì ra là người quen.

Hỏa Phong vừa nói vừa đi đến. Hắn vừa mới về Long giới, thế mới biết Bạch Dữ đã trở lại.

Bọn họ đã mười mấy năm không thấy, Hỏa Phong cũng xem như đi lại gần với Bạch Dữ hai người ở Long giới này.

Long Môn rất lớn. Họ còn phải ở đây năm mươi năm, không phải tất cả họ đều đi chung với nhau. Hầu hết là nhóm năm nhóm ba mà đi, cũng không đến nổi cô đơn.

Bạch Dữ cũng không từ chối.

"Chít!"

Tiểu chuột đưa một cái móng lên chào hỏi hắn.

Hỏa Phong lúc này mới nhìn đến được tiểu chuột bị tóc Bạch Dữ che mất.

"Ngươi... Ủa?"

Hắn định nói gì thì giật mình, đôi mắt ngờ vực nhìn Bạch Cửu chằm chằm.

Tiểu chuột đối với việc nó mang ấu long rất là đắc ý. Nó ngạo kiều mà dùng móng vỗ nhẹ bụng nhỏ, cái cằm nhọn lông lá cũng hơi giương giương.

Phu thê Bạch gia buồn cười không thôi. Biểu tình cũng sống động quá đi.

Hỏa Phong trợn to mắt lên, khó mà tin được.

"Ngươi... Ngươi..."

Hắn vậy mà lắp bắp, nói không nên lời.

Tiểu chuột chít chít cười nghiêng ngã, mém chút là rớt khỏi vai Bạch Dữ.

Bạch Dữ vỗ nhẹ vào người nó một cái cảnh cáo.

Tiểu chuột ngoan ngoãn lại, ôm mặt hắn dụi dụi lấy lòng.

Con chuột nhỏ láu cá. Bạch Dữ cũng phải bó tay với nó. Lúc ngây thơ thì nhìn ngốc lắm, nhưng lém lỉnh thì chẳng ai bằng.

Hỏa Phong vẫn còn chưa hết bàng hoàng. Nhưng Bạch Dữ lại không tính đợi hắn tiêu hóa sự thật.

"Đi thôi."

Hắn vừa nói vừa cất bước đi tới. Một bước này vừa ra, long uy đã đập vào mạnh.

Tiểu chuột đang đứng trên vai Bạch Dữ không ngờ tới, mém là bật ngửa về sau. Nó nắm tóc nam nhân mà ổn định thân hình.

"Không sao chứ?"

Hắn ngừng lại, nhẹ giọng hỏi.

Long Môn chính là như vậy. Bắt đầu từ bây giờ, long uy sẽ luôn hiện hữu, càng đi vào trong càng mạnh hơn. Ngoài nó ra, vẫn còn rất nhiều thử thách khác, nhưng long uy chính là thứ sẽ luôn cản trở bước chân của họ. Chỉ cần có huyết mạch long tộc thì đều sẽ cảm nhận được. Tiểu chuột tuy không phải, ngươi ấu long trong bụng nó thì phải.

Bạch Cửu nên nói cảm giác lúc này của nó là thế nào đây?

Nó chỉ cảm thấy có gió ập vào bụng nó. Cũng không phải không thể đi tới, do nó bị bất ngờ nên mới không đề phòng thôi. Mà tiểu long trong bụng cũng không thấy khó chịu, chưa nói, nó còn rất hưởng thụ.

"Chít!"

Tiểu chuột ôm mặt hắn dụi dụi, ý bảo không sao. Sau đó, nó nắm lấy tóc của hắn, nhanh nhẹn mà leo đến trên đầu Bạch Dữ, trực tiếp ngồi ở trên đó, hóng gió.

Hai phu thê Bạch Mặc nhìn nhau, trong mắt là kinh nghi bất định.

"Ngươi không khó chịu?"

Bạch Mặc nhịn không được hỏi. Ý ông tất nhiên là chỉ ấu long.

Tiểu chuột sờ sờ bụng nhỏ của nó, nhìn ông lắc đầu.

Đứa tôn tử chưa ra đời của ông này... Hơi bị dữ dội nha.

Hỏa Phong lúc này cũng tỉnh lại. Hắn dù không muốn tin, nhưng không thể không tin. Hắn chỉ đành quy kết cho việc mình kiến thức hạn hẹp, lập tức đuổi theo bọn họ.

Hỏa Phong cũng là lần đầu vào Long Môn, vừa bước vào hắn cũng có chút loạng choạng, nhưng nhanh chóng ổn định lại.

Nói ra thì, ở đây chưa có người nào từng vào Long Môn. Long Môn mỗi lần mở ra đều tiêu hao rất nhiều tài nguyên của Long Giới. Cứ việc nhìn linh khí trong này nồng đậm hơn rất nhiều thì biết, ở trong này tu luyện sẽ nhanh gấp mấy lần bình thường. Đối với long tộc nhân, Long Môn chính là cơ duyên, không phải ai cũng được một lần đi vào đâu. Long Môn mỗi lần mở ra, đều là có liên quan đến tồn vong của Long giới.

Trước mắt, ở đây chỉ có Bạch mẫu là dễ chịu nhất. Bà không cảm thấy gì cả.

Nhưng rất nhanh, họ đã nhìn thấy thử thách của Long Môn.

Bạch Cửu trợn to mắt nhìn con rồng màu xám tro đang cản đường phía trước mặt họ. Này... Là âm sát khí?

Đúng, mà cũng không đúng.

Nó là từ long uy kết hợp với linh khí sinh ra linh trí nhất định, nó không có thực thể. Theo lý mà nói thì cũng không khác âm sát khí về cách hình thành, nhưng đánh chết nó, họ sẽ đạt được lợi ích. Nó vừa là khó khăn, vừa là báu vật mà Long Môn cho họ. Tóm lại, họ phải đánh tan nó mới có thể đi tiếp.

Họ chỉ mới đi vào có mười bước mà đã có rất nhiều long linh xuất hiện, bên trong... Khỏi nói cũng biết là không dễ đi.