Tiểu chuột đang ngủ bất mãn mà đạp cái ngón tay quái ác của ai kia ra, xoay mình lại, bảo vệ lấy bụng của nó tiếp tục ngủ.
Bạch Dữ một chút cũng không ngại, tiếp tục nhéo chỗ này một chút, chỗ kia một chút, khóe miệng nhếch lên đầy tà ác.
Cốc Mẫn Nguyệt nhìn mà bất lực.
Chia cách hai mươi mấy năm, quãng thời gian tốt nhất để gần gũi và hiểu rõ nhau của họ cùng Bạch Dữ cũng không còn. Rốt cuộc là tính cách của con bà đã ác liệt đến cỡ nào mà cư xử xấu xa như vậy. Nếu không phải có một tiểu tức phụ dính người như tiểu chút chít, lại chịu được trêu chọc của nó, có khi nào nó sẽ ở giá luôn không?
Bạch Dữ không biết suy nghĩ trong lòng mẫu thân mình, hắn mãi lo trêu chọc đạo lữ đến quên cả trời đất. Đến khi tiểu chút chít không chịu nổi nữa thì quá trình này mới kết thúc.
"Chít..."
Bạch Cửu ai oán nhìn nam nhân nhà mình, đầy mặt lên án.
Bạch Dữ cười tà nhìn nó, ngón tay trỏ chạm vào phần bụng nhô cao của nó, không tiếng động truyền nguyên lực của mình vào. Ấu long bên trong hơi hơi nảy lên, nhiệt tình đáp lại.
Đối với việc Bạch Dữ truyền nguyên lực cho ấu long cũng không phải chuyện lạ đời gì. Nguyên lực của Bạch Dữ mang theo khí tức của riêng hắn, có tác dụng trấn an ấu long cũng như xúc tiến tình cảm đôi bên. Việc này tự bản thân hắn có thể im lặng mà làm, nhưng lần nào hắn cũng muốn đánh thức tiểu chuột trước rồi mới làm, thật sự không rõ suy nghĩ này của hắn là làm sao nữa.
Hiện tại họ đang ở tầng thứ năm nghỉ ngơi. Thật chất họ đã lên tầng sáu cũng được mười năm có hơn rồi, nhưng một nữa tầng sáu cũng chưa đi hết. Mỗi lần đánh mệt họ cũng không ở tầng sáu nghỉ ngơi mà xuống tầng năm cho an toàn. Đến thời điểm này số người có thể đi tiếp được không tới năm mươi, Hỏa Phong cũng phải dừng bước chân, không thể đạp lên tầng sáu.
Hiện tại tất cả tộc nhân vào Long Mon đều ở nơi này nghỉ ngơi. Sau khi đám người dọn dẹp tầng năm thì không còn trở ngại nào nữa, đám người tu vi không đủ vẫn có thể đến tầng năm để tu luyện. Nhưng đó cũng là sau khi trải qua rèn giũa từ long uy, từng chút một chịu đựng mới được như vậy, nếu không cũng chỉ đành ở lại những tầng dưới.
Theo đám người quan sát thì long linh sẽ không sinh ra nữa sau khi bị đánh giết. Có lẽ không phải là không thể sinh ra, mà chúng cần thời gian rất lâu để có thể hình thành trở lại.
Chúng ta ở trong này bao lâu rồi?
Tiểu chuột nằm phình bụng trên tay nam nhân im lặng hỏi.
Bốn mươi năm có hơn.
Bạch Dữ cũng im lặng đáp, tay vẫn không rời bụng nhỏ của nó.
Vậy là sắp được ra ngoài rồi.
Dù nó không cảm thấy chán nhưng hoàn cảnh nơi này cũng quá ngột ngạt. Quãng thời gian này nó vẫn cùng Bạch Dữ luyện tập chiến đấu, lại có long linh cho nó bồi luyện, kinh nghiệm thực chiến đã tăng lên rất nhiều, khả năng bảo mệnh cũng được nâng cao. Thật sự là không uổng quá trình rèn luyện dài dòng này.
Nhớ nhà... Nói không có là không thể nào, nhưng cả nó và Bạch Dữ đều đã cố gắng hết sức, không thể sớm trở về cũng không thể làm gì khác được. Nhưng có lẽ là do có Bạch Dữ, còn cả ấu long nữa, nên nó cũng không cảm thấy không thể chịu nổi được.
Bạch Dữ nhìn nó gật đầu rồi lắc đầu, trong lòng hiểu rõ mà mềm lòng, ngón tay dụi dụi mặt nó cũng thả nhẹ lực đạo hơn.
Bạch Dữ.
Tiểu chuột mở to hai mắt nhìn hắn. Hắn cũng nhìn nó.
Cái kia... Lời nói lúc trước, có phải...
Đôi mắt vẫn nhìn hắn, nhưng cảm xúc ngập ngừng của tiểu chuột cho thấy nó rất không chắc chắn... Hay nói đúng hơn là không dám nói.
Bạch Dữ im lặng nhìn nó, đôi tròng mắt nhạt màu có chút ám trầm lưu chuyển.
Không biết có phải không khí giữa hai người có chút kỳ dị hay không mà đến cả người xung quanh của cảm thấy, tò mò mà đưa mắt nhìn qua nơi này.
Phu thê Cốc Mẫn Nguyệt nhìn nhau, không tiếng động dò hỏi, nhưng chính là một chút manh mối cũng không có. Không phải mới rồi còn rất bình thường sao...
Người bên ngoài không nghe thấy họ nói gì cũng không thắc mắc. Chưa nói có thể truyền âm, dù sao cũng đi chung với nhau khá lâu, đám người cũng đã quen phương thức giao lưu giữa Bạch Dữ và tiểu chuột. Nhưng cũng chính vì vậy mà họ càng tò mò hơn, vô tình hữu ý mà đưa mắt đến chỗ hai người.
Bạch Cửu cũng không nói nữa, nhưng đôi mắt đậu đen vẫn mở to ra nhìn nam nhân, tránh cho bản thân bỏ sót một chút tâm tình dù là nhỏ nhất của hắn, muốn từ trong đó nhìn ra chút gì. Nó biết Bạch Dữ chắc chắn là hiểu ý nó, nhưng hắn vẫn không nói gì khiến lòng nó trầm xuống từng chút một.
Từ lúc biết bản thân có tiểu long đến giờ nó vẫn luôn muốn hỏi nam nhân, lời lúc trước hắn nói có còn tính không. Dù trong lòng nó cảm thấy nam nhân sẽ không có người khác, nhưng một ngày chưa có lời nói chắc chắn của hắn, nó vẫn không yên lòng. Nhìn phu thê Bạch gia, nó thật lòng rất ao ước. Sự ràng buộc của nó và Bạch Dữ... Nó không muốn chỉ dựa vào tiểu long thôi. Nó khát vọng là trái tim của Bạch Dữ...
Thời gian từng chút một trôi qua...
Vụt!
Đám người chỉ kịp nhìn thấy một cái bóng chớp lóe, biến mất trong truyền tống trận lên tầng sáu, có chút giật mình mà nhìn nhau.
Bạch Dữ nhìn bàn tay trống không của mình, trong mắt lưu chuyển chút ý tứ khó mà hiểu được.
"Chuyện gì vậy Dữ nhi? Tiểu Cửu nó..."
Bạch mẫu không thể không lên tiếng lo lắng hỏi, nhưng còn chưa nói xong thì bóng dáng Bạch Dữ cũng biến mất trong truyền tống trận.
Cốc Mẫn Nguyệt muốn đi theo lại bị Bạch Mặc kéo về. Bà đưa mắt dò hỏi nhìn ông, nhưng Bạch Mặc chỉ lắc đầu. Chưa nói họ không biết đã có chuyện gì, nhưng họ không nên nhúng tay vào vẫn hơn. Nhi tử sẽ không để con dâu có chuyện.
...
Gào gào gào!
Ầm long long!
Bạch Dữ vừa vào tầng sáu đã nghe thấy tiếng gào thét của long linh, còn cả tiếng va chạm ầm ầm ở phía xa, mày kiếm hơi hơi nhăn lại.
Dù biết tình huống lúc này phân nữa là do hắn mà ra, nhưng hành động của Bạch Cửu cũng là ngoài dự liệu của hắn. Quan trọng nhất là, hắn không hề cảm nhận được một chút tâm tình không tốt nào của tiểu chuột. Bản lĩnh giấu giếm cảm xúc của nó... Bạch Dữ không biết nên vui hay nên buồn. Có điều hắn biết, hắn không thích như vậy.
Đến giữa tầng sáu hắn vẫn không nhìn thấy tiểu chuột đâu, một bên đánh long linh, Bạch Dữ ở trong lòng cường thế gọi.
Bạch Cửu!
Hắn biết nó ở đây. Dù nó giấu giếm thân ảnh của mình nhưng long linh xung quanh vẫn bị đánh hạ, chiến trường chính cũng nằm ở chỗ này. Nhưng chính là nó không đáp lại hắn.
Bạch Cửu.
Tiếng gọi lần này còn trầm hơn lần trước, cũng khiến cho tim chuột đang bi thương run lên.
Tiểu chuột mím chặt môi, đôi mắt mù sương nhìn thân ảnh nam nhân đang chiến đấu bên cạnh.
Đúng vậy, khoảng cách giữa hai người chỉ khoảng một cánh tay, thật sự là rất gần, nhưng lúc này nó thật không muốn đối mặt với nam nhân. Cảm xúc có thể giấu, nhưng đôi mắt đỏ ửng của nó thì giấu không được. Nó bỏ chạy đồng nghĩa với việc nó buông tha cho câu trả lời của nam nhân. Nó chỉ muốn yên tĩnh phát tiết tâm tình một chút thôi, cũng không phải muốn chiến tranh lạnh với Bạch Dữ... Hai móng tay vuốt ve bụng nhỏ, trấn an cảm xúc truyền ra từ ấu long, nước mắt cuối cùng cũng không giữ được mà rớt xuống.